Chương 61: Cuối cùng đã hiểu rõ cảm giác trong lòng
Khoảnh khắc này, cả hai dường như đều bất động. Cô ngước lên còn anh cúi xuống, ánh mắt giao nhau. Đúng vậy, chỉ mình họ đứng yên, vì không khí vẫn chuyển động, xe cộ vẫn nhộn nhịp, riêng anh và cô giống như tảng nham thạch mà sóng biển đánh không tan, đứng lặng ở đó không hề động đậy.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, quấn chặt lấy nhau.
Anh có thể cảm nhận mùi hương thơm ngát như hoa lan của cô cùng sự bối rối mơ hồ trong ánh mắt. Cô cũng có thể phân biệt rõ nhiệt độ nơi ngón tay anh, những mạch đập chắc khỏe nơi cổ tay, vững vàng và mạnh mẽ.
Đang có một cảm giác kỳ diệu nảy sinh giữa hai người. Có lẽ cả anh và cô đều cảm nhận được.
Tố Diệp có phần chìm đắm trong bầu không khí trong lành, đơn thuần, ngập tràn mùi hương nam giới đó. Thậm chí cô còn cảm thấy ánh mắt anh cũng có một ma lực khác thường, đang từ từ hút lấy linh hồn của cô vào trong. Cho tới khi...
Một chiếc xe gầm rú lướt qua.
1
Thanh âm ầm vang làm đôi tai cô nhói buốt, cũng đồng thời kéo cô lên khỏi vực thẳm. Cô vội vàng quay mặt đi, ngón tay anh cũng tự động rơi xuống. Ánh mắt anh tuy vẫn bình thản, nhưng còn lưu lại một vẻ lơ đãng.
Niên Bách Ngạn vứt chai nước khoáng trong tay vào thùng rác, rồi đi tới trước xe mình, mở cửa ghế lái phụ: "Lên xe đi".
Tố Diệp nhìn những cử chỉ tao nhã, liền mạch của anh, chớp chớp mắt. Thấy cô vẫn đứng im tại chỗ, anh lại nói: "Không lẽ cô định đi bộ về nhà hoặc cứ đứng đây đợi người của xưởng sữa chữa tới?".
"Nhưng lỡ như xe của tôi bị dán phiếu phạt thì làm sao?" Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô vẫn là tiền.
"Tin tôi đi, cô còn tiếp tục đứng đó sẽ chỉ càng hối hận hơn thôi." Niên Bách Ngạn luôn có một sự kiên nhẫn tuyệt vời.
Tố Diệp do dự nhìn chiếc xe đỏ của mình, rồi lại đưa mắt nhìn anh.
"Lên xe nào."
Đúng là cô cũng mệt rồi, buộc phải nghe theo lời của Niên Bách Ngạn. Anh đi vòng sang bên kia. Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, cô tiếp tục bị vây bọc giữa mùi hương mê hoặc lòng người ấy.
"Chuyển nhà đến đâu rồi?" Niên Bách Ngạn không lái xe đi ngay mà hỏi khẽ.
2
Tố Diệp ngẩn ra một lát rồi nói: "Anh Niên, anh đoán trước được tương lai hay thuê người điều tra tôi vậy?".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu tôi muốn điều tra cô thì nhất định sẽ tiện thể điều tra luôn cả địa chỉ nhà mới của cô."
Tố Diệp nghẹn lời. Đúng là cô sơ suất, người đang có ý định thu nhận cô làm nhân viên như Niên Bách Ngạn chắc chắn sẽ thường xuyên duy trì liên lạc với giáo sư Đinh. Hôm chuyển nhà cô đã xin nghỉ. Việc giáo sư Đinh buột miệng nói với anh anh là hoàn toàn có thể xảy ra.
Cô nói địa chỉ mới cho anh. Anh không nói năng gì, cứ thế khởi động xe, nhanh gọn dứt khoát.
Giây phút này cuối cùng Tố Diệp cũng hiểu rõ cái cảm giác mơ hồ vô cớ dâng lên trong lòng khi cô nhìn thấy anh trước cửa khách sạn. Cảm giác này sau khi gặp Niên Bách Ngạn lại càng trở nên rõ nét, như tia nắng xua tan mây mù, ép cô phải đối mặt.
Vì có sự so sánh với gã Kỷ Đông Nham lắm lời đó, cô mới hiểu được thì ra sự im lặng của Niên Bách Ngạn đúng là quý như vàng. Từ lúc anh đứng ra giúp đỡ cô trong cơn hoạn nạn rồi tới giờ lại lái xe đưa cô về nhà, anh không nói nhiều nhưng đã truyền đạt được rõ ràng sự quyết đoán và chắc chắn trong phong cách làm việc của mình. Điều này khiến Tố Diệp hiểu rõ một chuyện, tác phong mạnh mẽ thường ngày của Niên Bách Ngạn trong những lúc cần thiết thật sự vẫn có tác dụng mang tính quyết định. Ít nhất nó có thể kiên định chỉ cho cô một con đường tươi sáng, để cô dù rơi vào nguy khốn cũng không mất hết thể diện.
Nghĩ tới đây, Tố Diệp chợt mỉm cười.
Niên Bách Ngạn vốn đang im lặng lái xe, thấy cô vô cớ cười thầm, bèn tò mò hỏi: "Cười gì vậy?".
~Hết chương 61~
Chương 62: Câu kết hoàn hảo
"À... không có gì."
"Có bản nhạc nào hay không?" Cô quyết định chuyển chủ đề.
Ai dè, Niên Bách Ngạn lại dập tắt ý định đó của cô: "Thật ngại quá, tôi không có".
"Hả?" Tố Diệp nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, quả thật hỏi thế là đủ biết rồi: "Cuộc sống của anh có cần nhàm chán đến vậy không?".
"Tôi không có nhiều thời gian cho mấy trò đó." Niên Bách Ngạn thành thật nói.
Tố Diệp nghe thấy vậy lại rất đắc ý. Thì ra cũng có những việc nằm ngoài khả năng của anh đấy chứ. Cô tùy tiện đáp lại: "Thôi bỏ đi. Nể tình anh đáng thương như vậy, lần sau tôi sẽ mang tới cho anh mấy cái đĩa CD".
"Có cần trả thêm tiền không?"
"Gì? Không cần, mấy đĩa nhạc đó đều miễn phí cả."
"Ý của tôi là, tôi có cần trả thêm phí cho cô không?" Trông Niên Bách Ngạn khá ung dung, đến giọng nói cũng toát lên vẻ thích thú.
Tố Diệp lúc này mới hiểu ra, trợn tròn mắt nhìn anh, cười không ngừng được: "Thật sự nhìn không ra đấy. Người nghiêm túc như anh thì ra cũng biết đùa."
"Tôi chỉ đề phòng trước thôi, tiện thể cũng là bảo vệ ví tiền của mình." Đèn đỏ trước mặt bật sáng. Anh cho xe đi chậm lại, sau khi xe dừng hẳn thì quay sang nhìn cô: "Dù sao tôi cũng đã bị cái người yêu tiền như mạng sống là cô dọa dẫm không chỉ lần một lần hai rồi".
"Tôi quá đáng vậy sao?" Tố Diệp vừa nghe xong là phải lý luận với anh một tràng: "Hơn nữa, tôi tham tiền là sai sao? Có điều luật của quốc gia nào quy định tham tiền là phạm pháp? Cho dù tôi có yêu tiền như tính mạng cũng là những đồng tiền chính đáng, sao anh có thể dùng hai từ dọa dẫm chứ? Tôi làm việc giúp anh không tốn thời gian và công sức sao? Chỗ thời gian và công sức đó phải chuyển hóa thành giá trị sử dụng như thế nào? Đương nhiên chỉ có thể dùng tiền để định lượng thôi. Tôi đòi tiền công là việc hoàn toàn hiển nhiên. Thời gian của người phụ nữ rất quý giá, bản thân tôi cũng sắp bước vào cái tuổi hoa tàn ít bướm* rồi, không có quần áo và các sản phẩm dưỡng da bảo vệ làm sao tôi có thể gìn giữ được nhan sắc rạng rỡ xinh đẹp của mình? Mua quần áo không tốn tiền à? Mua đồ trang điểm không tốn tiền à? Tôi và anh chẳng qua chỉ làm một cuộc giao dịch bình đẳng, trao đổi ngang giá mà thôi. Anh nghĩ một người ham danh vọng như tôi lại để mình chịu thiệt sao?".
3
*Hoa tàn ít bướm: Ví với người phụ nữ có tuổi bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá.
Sau khi cô ba hoa huyên thuyên một hồi, cũng vừa đúng lúc đèn chuyển sang màu xanh, Niên Bách Ngạn cho xe chạy. Lúc này đây anh chỉ mỉm cười mà không nói gì, lắng nghe hàng loạt các lý lẽ cô dùng để tự minh oan cho mình. Đợi cô nói xong anh mới khẽ cười: "Mồm mép của cô đúng là không chịu nhường ai bao giờ".
"Là anh hiểu lầm lòng tốt của tôi. Nghe nhạc bồi dưỡng chút tình cảm, cho dù anh không phải người thành thạo nhạc lý thì chí ít cũng không làm trò cười cho thiên hạ."
"Được rồi, được rồi, là lỗi của tôi." Xem ra tâm trạng Niên Bách Ngạn rất tốt, lại còn bất ngờ xin lỗi: "Tôi tưởng lúc cô lên xe đã bắt đầu tính toán xem làm thế nào lấy lại khoản tiền phạt kia rồi".
"Đâu có, tôi đâu phải người hẹp hòi đến vậy? Hơn nữa, con xe đỏ của tôi đỗ ở đó cũng chưa chắc đã bị ghi phiếu phạt." Giọng điệu Tố Diệp bỗng chốc trở nên dịu dàng, nụ cười đong đầy trong ánh mắt, nụ cười ấy cũng bắt đầu nhuốm chút ý đồ xấu: "Nhưng mà, vẫn khả năng dính phạt. À, đúng rồi, bình thường anh thích nghe thể loại gì? Tôi định mang đĩa gốc cho anh, nhưng đĩa gốc thật ra cũng khá đắt...".
2
Đầu tiên có vẻ rất hùng hồn sôi nổi, câu cuối cùng thốt ra đã trở thành một cái kết hoàn hảo. Sở dĩ nói hoàn hảo là vì giọng nói dịu dàng mềm mại của cô. Nó giống như một bình nước hoa mang mùi hương của andehit, đến âm điệu cuối cùng lại đột ngột chuyển sang hương cỏ thoang thoảng dịu nhẹ vẫn hay thấy trong các buổi dã ngoại, truyền đạt trọn vẹn nội dung quan trọng cuối cùng mà không để lộ dấu vết...
~Hết chương 62~
Chương 63: Lần sau hãy cứ đường hoàng
Đương nhiên Niên Bách Ngạn nghe ra được ý cô, thế nên sau khi cô nói lấp lửng nửa chừng câu cuối cùng, anh liền rút ví tiền ra bằng tay kia: "Ít nhiều gì cũng để lại cho tôi mấy đồng đổ xăng".
1
Đó là một chiếc ví da thủ công kiểu nhỏ màu đen tuyền, không hề lòe loẹt. Nó cũng gọn gàng và thầm lặng như chính chủ nhân của nó vậy. Nhìn thấy nó, hai mắt Tố Diệp sáng rực lên. Đương nhiên, cái khiến hai mắt cô rực rỡ như hai chiếc đèn pha là hình chủ tịch Mao bên trong ví.
"Việc này... Tôi đã làm được gì đâu mà nhận." Cô lập tức tỏ ra ngoan ngoãn, giọng nói uyển chuyển đi nhiều, nhưng trong lòng thì đang thầm tính toán số tiền có trong ví.
Niên Bách Ngạn cười khẽ: "Chính cô nói đấy thôi, đĩa nhạc gốc đắt lắm mà".
"Kể cũng phải." Tố Diệp cuống quýt đón lấy chiếc ví, mở ra. Trong ví chẳng có những tấm thẻ hội viên hay thẻ ngân hàng của CCB, HSBC, ICBC được xếp gọn gàng ngăn nắp. Các ngăn chỉ có những tờ tiền xanh quyến rũ và một ít ngoại tệ. Ví tiền thật sự quá sạch sẽ, sạch sẽ tới mức chỉ có tiền.
Cô chẳng cần ngoại tệ, chỉ rút ra mấy tờ nhân dân tệ rồi cười tít mắt, nói: "Có cửa hàng chuyên bán đĩa gốc, thậm chí có những bản không còn phát hành nữa. Anh yên tâm, nhạc tôi chọn đảm bảo anh sẽ thích". Nói rồi cô huơ huơ tờ tiền trong tay lên trước mặt anh: "Tôi chỉ lấy 20% phí trung gian, không lấy thêm một đồng nào của anh đâu".
"Ừm."
Niên Bách Ngạn lại phát huy sở trường kiệm lời vàng ngọc của mình. Tố Diệp cũng chẳng màng tới việc phân tích tâm tư của anh, chỉ mải đút ngay tiền vào ví. Nhân lúc xe giảm tốc độ, Niên Bách Ngạn liếc nhìn cô. Cô đang cúi đầu đếm tiền, như một con chuột vui quên đường về, khóe môi anh bất giác cong lên.
Càng về đêm phố phường càng náo nhiệt. Xe xuyên qua khu Sanlitun rực rỡ ánh đèn, qua bóng những hàng cây ngân hạnh sáng lên dưới ánh trăng, Niên Bách Ngạn cho xe dừng lại trong một tiểu khu.
Khu nhà này rất yên tĩnh, hoàn toàn đối lập với một Sanlitun ồn ào cách đó không xa, nghiệm chứng cho mong muốn "giữ được lòng thanh tịnh giữa phồ phường ồn ã".
"Cô sống ở nhà A?" Tắt máy xong, ngữ điệu của Niên Bách Ngạn có phần kinh ngạc.
"Đúng vậy! Là vị trí đẹp nhất trong khu nhà cao cấp này, nhưng tôi lại thuê được với giá cực hời." Tố Diệp với lấy túi xách của mình: "Có muốn lên thăm quan một chút không, tiện thể uống tách trà?".
"Tham quan thì không dám." Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng đáp, nhưng câu tiếp theo lại giống như có ý sâu xa: "Có điều nếu cô dám mời, tôi cũng sẵn lòng lên thưởng thức trà của cô".
Tố Diệp đột ngột dừng lại, thấy anh có ý trêu chọc, cô lập tức giơ tay lên giải thích: "Cái đó... Tôi không có ý gì đâu".
Đến nhà tôi chơi hay lên nhà chơi, mấy câu đại loại như thế này, trong thế giới của những người trưởng thành đã không còn đơn thuần như thời thơ ấu nữa. Trời càng lúc càng tối, một câu mời vô tâm của cô lọt vào tai người khác ít nhiều cũng sẽ thay đổi ý nghĩa. Niên Bách Ngạn là người có lòng, chắc là có không ít phụ nữ đã từng chủ động đưa ra lời mời với anh. Nhưng thực tế đó thật sự chỉ là một câu khách sáo của cô mà thôi.
Sợ chuyện này càng giải thích càng tối nghĩa, cô dứt khoát bổ sung thêm một câu: "Bây giờ đúng là cũng muộn rồi, hôm khác tôi mời anh vậy".
"Được." Niên Bách Ngạn cũng không làm khó cô nữa, khóe môi chỉ khẽ giật, khó mà nhận ra.
Tố Diệp xuống xe, đợi Niên Bách Ngạn hạ kính cửa xe xuống, cô mỉm cười, tự nhiên đáp lại: "Dù sao cũng cảm ơn anh đã đưa tôi về".
Niên Bách Ngạn đặt tay lên vô lăng. Đèn xe và màn đêm giao hòa thành một luồng ánh sáng khi tỏ khi mờ, lướt qua gương mặt anh. Những đường nét trên khuôn mặt ấy nhìn nghiêm túc nhưng có thêm một vẻ thong dong. Anh lên tiếng: "Đối với tôi mà nói, phân lượng của hai chữ cảm ơn này không quá nặng".
Ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, cô hiểu rất rõ. Cô nhún vai: "Nhưng chỉ vì được anh hùng cứu mỹ nhân mà bắt tôi nộp vũ khí đầu hàng thì anh cũng quá xem nhẹ sự kiên trì của tôi rồi. Tôi nói rồi, sự nhiệt thành của tôi với Tinh Thạch không cao, anh Niên vẫn nên mời nhân tài khác là hơn".
"Cô hiểu lầm ý của tôi rồi." Niên Bách Ngạn mỉm cười, bất ngờ nói: "Tôi chỉ cảm thấy, sau khi cô lấy danh nghĩa đĩa nhạc gốc tiện thể cắt xén luôn cả tiền phạt trong ví của tôi thì một câu cảm ơn qua loa như vậy hình như hơi ít thành ý".
Nụ cười trên môi Tố Diệp bắt đầu gượng gạo, ấp úng nửa ngày cô mới bật ra được một câu: "Đối với anh mà nói, chỗ đó có đáng gì đâu".
"Tối nay nghỉ ngơi sớm đi." Niên Bách Ngạn hơi nhếch môi, sau khi khởi động xe lại bất ngờ đáp trả một câu: "Còn nữa, lần sau nếu nhìn thấy tôi trước cửa khách sạn, hoàn toàn có thể đường hoàng