Chương 76: Trừ hết tiền thưởng
2
Phía sân bay bên này, bầu không khí đã chia làm hai phe. Phe nghiêm túc căng thẳng do Tố Khải cầm đầu, đội viên ủng hộ có các cảnh sát khác, Rùa cùng con tin, và cả đám đông đứng rất xa xung quanh. Phe còn lại ung dung nhàn nhã do Tố Diệp cầm đầu. Thành viên ủng hộ, ờ... chỉ có mình cô thôi.
2
"Ô Khải Vinh, anh tự thấy mình có ngốc không?" Tố Diệp nào có giống một chuyên gia đàm phán, dáng vẻ lôi kéo tình cảm điển hình, ai không hiểu còn tưởng hai người đã quen biết nhiều năm, chỉ mong được "Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân"*: "Anh ấy à, đúng là cố chấp. Uy hiếp con tin, cho dù để anh chạy thì anh chạy được đi đâu? Bây giờ Internet phát triển như vậy, cảnh sát các quốc gia đều có thể cùng hợp sức. Anh già còn tưởng bây giờ vẫn là thời kỳ đồ đá sao? Tìm một sơn cốc không có người để ẩn cư cả đời? Bây giờ dù anh có chạy lên Mặt trăng không chừng vẫn bị vệ tinh giám sát ấy chứ. Anh nói xem anh ngang bướng thế để làm gì?".
*Câu thơ trong bài "Nguyệt hạ độc chước" (Một mình uống rượu dưới trăng) của Lý Bạch. Ý nói: Nâng chén rượu mời ánh trăng, bản thân cùng bóng mình cùng ánh trăng thành ba người bạn. Dịch thơ: Cất chén mời trăng sáng - Mình với bóng là ba (Tương Như dịch).
Con tin nãy giờ vẫn bị nghi phạm uy hiếp nhìn cô bằng nửa con mắt, sắp tức hộc máu vì vị "chuyên gia đàm phán" nửa mùa này rồi, đang định phát biểu ý kiến thì chợt nghe thấy Ô Khải Vinh thô lỗ gào lên: "Mẹ nó, mày ít nói mấy lời vô dụng đi, tao cần xe! Chuẩn bị xe cho tao!".
"Này, tôi nghe nói vợ anh có bầu rồi phải không?" Tố Diệp chuyển chủ đề đột ngột, mặc dù trên môi vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt thì sắc lẹm.
Bàn tay cầm súng của Ô Khải Vinh khựng lại, nhìn Tố Diệp với vẻ cảnh giác. Cô khẽ cười, làm bộ gãi đầu gãi tai, nhưng lại ngầm ra hiệu bằng tay cho Tố Khải. Tố Khải nãy giờ vẫn theo dõi sát sao bỗng tỉnh ra. Cậu hiểu động tác này, nó có nghĩa là Tố Diệp đã đánh lạc hướng Ô Khải Vinh thành công.
"Đừng có căng thẳng như vậy. Cảnh sát chưa tìm được vợ anh đâu. Mặc dù con người anh tội ác chồng chất, nhưng không thể không thừa nhận anh là một người chồng tốt, biết vợ mình có thai liền giấu kín để không một ai tìm thấy." Thấy khóe miệng hắn ta hơi hạ xuống, Tố Diệp biết rõ cảm xúc của hắn đã tiết chế hơn, cô lại cười nói: "Anh muốn đoàn tụ với vợ mình, tôi hiểu. Nhưng anh có từng nghĩ không, anh là nghi phạm, cho dù anh may mắn chạy thoát thì đã sao? Vợ anh phải theo anh sống lưu vong cả đời. Khi con anh ra đời, nó cũng sẽ trở thành con của kẻ có tội, cùng hai người trốn đông trốn tây. Ô Khải Vinh, vụ án của anh không hề nhỏ, đừng tưởng qua mười năm, hai mươi năm nữa cảnh sát sẽ bỏ cuộc, tới lúc đó con của anh phải làm sao? Không được đi học, không thể lộ mặt, đến bạn bè cũng không dám kết giao. Bọn trẻ bây giờ luôn tự hào về bố mẹ mình, đặc biệt là bố, anh biết nói thế nào với nó về những việc anh đã làm khi còn trẻ?".
"Câm miệng!"
"Có một câu nói rất hay, Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con cháu họ nhà chuột thì sẽ biết đào hang, lẽ nào anh còn muốn sinh thêm một đứa con phạm tội nữa? Nó lớn lên trong hoàn cảnh ác nghiệt, luôn phải hoảng hốt lo sợ thì tâm lý sẽ lệch lạc đến mức nào? Không chừng sau này trưởng thành rồi sẽ lại giống anh..."
"Con đàn bà thối tha, mày câm miệng cho tao!"
"Câm miệng? Anh phải cảm ơn tôi đã nói cho anh biết nhiều đạo lý như thế mới phải. Ô Khải Vinh, bây giờ anh hãy ngoan ngoãn đi theo cảnh sát, chưa biết chừng có thể chuyển thành nhân chứng chỉ điểm, dù có tuyên án cũng sẽ được giảm nhẹ. Lúc đó ít nhất anh có thể đường hoàng nói với con mình rằng bố là người biết sai hối cải. Nhưng bây giờ anh uy hiếp con tin thì được gì? Đây là ngang nhiên chống đối lại cảnh sát. Lỡ như anh trượt tay bắn bị thương con tin thì tính chất sẽ thay đổi, lại thêm tội giết người, anh nói xem anh có thiệt thòi không? Đến lúc đó, anh muốn vợ mình ôm cái bụng to tướng đến viếng mộ mình sao?" Tố Diệp hơi nheo mắt lại, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, có ý muốn kích động đối phương.
"Câm ngay, câm ngay, câm ngay! Mẹ kiếp, câm mồm ngay cho tao! Tao giết mày trước!" Ô Khải Vinh đã hoàn toàn bị kích động trước những lời nói của cô. Mũi súng vốn đang dí vào con tin chuyển hướng, nhằm thẳng về phía Tố Diệp.
"Tố Khải!"
Sự việc xảy ra rất nhanh, một tiếng súng vang lên làm tan đi bầu không khí nghẹt thở. Giây tiếp theo là tiếng hét bi thảm của Ô Khải Vinh. Khẩu súng rơi xuống đất. Hắn ôm cổ tay, gương mặt méo mó. Đồng thời lúc này Tố Diệp cũng phi người lên trước, kéo mạnh con tin ra, giơ chân đá khẩu súng sang một bên. Tố Khải và Tố Diệp hợp tác vô cùng kín kẽ, từ lúc Ô Khải Vinh bị Tố Diệp kích động, chuyển hướng nòng súng, rồi tới khi tay súng thiện xạ Tố Khải kịp thời nổ súng, Tố Diệp đẩy con tin ra, cả quá trình chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Thời gian đúng là kỳ diệu, một giây trước vẫn còn lăm le súng ống, một giây sau Ô Khải Vinh đã bị các cảnh sát mặc thường phục vây kín, không thể chống cự.
"Tố Khải, cái đồ khốn kiếp này. Lần sau mà còn dám làm khổ chị mày như thế này nữa, chị nhất định sẽ lột da em ra." Sau khi nhìn thấy Ô Khải Vinh bị áp giải ra xe cảnh sát, Tố Diệp mới bắt đầu oán trách.
Thế mà, Tố Khải với bộ cảnh phục oai nghiêm trên người nào có để ý tới bà chị của mình, cậu đi về phía con tin, nghiêm giọng hỏi một câu: "Thật xin lỗi cô. Là sơ suất của phía cảnh sát chúng tôi, cô không bị thương chứ?".
Cô gái đang cột lại mái tóc, vỗ vỗ ngực: "Không sao, không sao. Coi như tôi vừa tham gia quay một bộ phim cảnh sát bắt cướp đi".
Tố Khải không ngờ cô ấy lại nói vậy, bật cười: "Không sao là tốt rồi. Sáng mai phiền cô tới sở cảnh sát cho khẩu cung. Đây là danh thiếp của tôi, cảm ơn cô đã hợp tác".
Cô gái đón lấy tấm danh thiếp: "Tố Khải? Cái tên hay quá".
Tố Khải không đứng ở đó quá lâu, cậu nhìn về phía cấp dưới, lấy lại vẻ nghiêm nghị: "Rút quân!".
"Rõ!"
Lúc đi ngang qua Tố Diệp, Tố Khải bèn đùa nghịch một chút, thấp giọng nói: "Bà chị vất vả rồi".
"Biến ngay." Tố Diệp giơ tay phát vào người cậu.
Xe cảnh sát đã đi khỏi, một kiếp nạn ở sân bay cũng dần dần trôi xa cùng sự xuất hiện cũng những đám đông tấp nập qua lại. Tố Diệp vừa quay đầu, bước chân bỗng đột ngột khựng lại, một cảm giác bất thường lướt qua trong lòng.
Cách đó không xa có một chiếc xe đang đỗ, Niên Bách Ngạn đứng bên cạnh xe cứ nhìn cô chằm chằm. Bóng hình cao lớn của anh đổ nghiêng dưới ánh nắng, sắc mặt có chút khó coi.
Cô chột dạ, sao anh lại tới đây? Trông dáng vẻ có lẽ đã tới lâu lắm rồi.
"Anh rể!" Tiếng gọi này đương nhiên không phát ra từ miệng Tố Diệp. "Con tin" sau lưng cô rảo bước lên trước, nhiệt tình hét lớn về phía Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp bĩu môi, khẽ hừ một tiếng. Anh rể, anh rể, gọi cũng thân thiết quá đấy.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn chuyển từ Tố Diệp sang cô gái đang chạy tới trước mặt mình, khẽ nói: "Về nước sao không báo trước cho cả nhà một tiếng?".
"Em đâu phải là con nít nữa, đâu cần chào đón long trọng chứ." Nụ cười của cô gái rạng rỡ như đóa hoa mùa hạ: "Nhưng mà ông anh rể vĩ đại, bận trăm công nghìn việc của em sao hôm nay lại rảnh rỗi tới sân bay vậy? Là anh có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ biết hôm nay em về nước, đặc biệt tới đón, hay là có một người khác khiến anh không yên tâm được?" Nói tới đây, cô gái lại mỉm cười, liếc nhìn về phía Tố Diệp đứng gần đó.
Tố Diệp lườm con bé.
"Nhiều lời, lên xe đi." Niên Bách Ngạn không giải thích nhiều, mở cửa xe. Thấy Tố Diệp định bỏ đi, anh nhíu mày: "Diệp Diệp, em lên xe cho tôi".
Tố Diệp thấy không thể lén lút chuồn đi, khẽ thở dài. Hôm nay xe cộ có hạn, lúc tới sân bay cô buộc phải vội vàng bắt taxi tới. Bây giờ hoặc là lên xe của Niên Bách Ngạn hoặc là bon chen lên xe buýt cùng một đống người, hoặc cũng có thể là... cướp taxi. Thấy Niên Bách Ngạn không hề nhúc nhích, giữ cánh cửa xe đợi cô, gương mặt vốn rất nghiêm nghị ấy lúc này nhìn có chút biến sắc, thế nên hảo hán không chấp cái thiệt trước mắt, cô ngoan ngoãn làm theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tên tôi không phải là Diệp Diệp!" Lên xe rồi, lời phản kháng đầu tiên của Tố Diệp chính là sửa lại cách gọi vừa rồi của Niên Bách Ngạn.
Vậy mà, Niên Bách Ngạn ngồi ở ghế lái phụ vẫn không tiếp lời, lờ cô đi, chỉ nói với con tin: "Diệp Lan, anh đưa em về nhà trước".
1
"Được ạ." Cô gái tên Diệp Lan từ đầu tới cuối nụ cười luôn nở trên môi, dường như chẳng thể nhận ra đó chính là người vừa thoát chết trong tay tên nghi phạm. Sau khi trả lời Niên Bách Ngạn xong, Diệp Lan dùng bả vai huých vào người Tố Diệp: "Chị, vừa rồi cảm ơn chị nhé. Nếu không có chị không chừng em bị bắn chết lâu rồi. Nhưng mà thân thủ của chị cũng khá thật đấy, không làm cảnh sát thật đáng tiếc".
Tố Diệp kiên nhẫn nghe Diệp Lan nói xong mới lên tiếng, giọng không chút thiện cảm: "Cô đừng nghĩ nhiều quá, tôi giúp Tố Khải chứ không giúp cô đâu".
"Người nhà cả, gì mà giúp hay không chứ." Diệp Lan có ý muốn thân thiết hơn với cô: "Thì ra anh cảnh sát đó chính là Tố Khải à, thật không ngờ anh ấy lớn lên lại hoàn toàn thay đổi, chẳng giống hồi nhỏ chút nào".
"Này, này, này! Cô đừng có dựa sát vào người tôi như thế, xe rộng thế này, ngồi dịch sang bên kia chút đi." Tố Diệp chẳng hề khách khí.
Diệp Lan bị cự tuyệt, lè lưỡi rồi nhìn Niên Bách Ngạn: "Anh rể, anh đắc tội với chị em phải không? Sao mà chị ấy như ăn phải thuốc súng vậy?".
Niên Bách Ngạn không nói gì nhưng lại giơ tay lên chỉnh gương chiếu hậu, nhìn thẳng vào gương có thể thấy nét mặt rất khó chịu của Tố Diệp, bờ môi anh hơi rướn lên.
"Diệp Lan!" Là Tố Diệp lên tiếng, quắc mắt nhìn: "Đừng có làm như mình vô tội nữa. Tôi thấy phiền cô, cô không biết sao? Giả vờ cái gì!".
Diệp Lan, cô con gái nhỏ nhất của nhà họ Diệp. Ngoài Diệp Uyên và Diệp Ngọc ra, vẫn còn một cô em gái Diệp Lan nhỏ hơn họ năm tuổi. Nhưng Tố Diệp trước nay không thừa nhận quan hệ với nó, cho dù gặp nhau trên đường cũng coi như không thấy.
1
Chỉ là không ngờ hôm nay nó lại trở thành con tin!
Ông trời đúng là không có mắt, sao cứ nhất quyết bắt cô dính vào cái nhà này?
"Chẳng phải người chị phiền là Diệp Ngọc sao? Sao lại ghét luôn cả em? Mấy năm nay em sống ở nước ngoài, đâu có chọc giận chị?" Diệp Lan vừa nói lại vừa cố tình đụng vào người cô.
Tố Diệp ngồi lệch sang, không để nó đụng phải. Diệp Lan ngồi không vững, ngã nhoài ra ghế sau, làm mặt thảm thiết, gào khóc với Niên Bách Ngạn: "Anh rể, anh xem, sao chị ấy cứ vậy chứ".
Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười.
Sau khi lái xe đưa Diệp Lan về nhà, Niên Bách Ngạn mở cửa xe. Lần này anh ngồi thẳng xuống ghế sau, thu lại toàn bộ nụ cười trên mặt, vầng trán như bao phủ một lớp sương lạnh.
"Lái xe!" Anh ra lệnh cho tài xế.
Chiếc xe hướng về trung tâm mậu dịch quốc tế.
Không còn Diệp Lan, không khí trong xe có phần trầm xuống, cũng có thể do điều hòa. Tóm lại Niên Bách Ngạn ngồi phía sau khiến cô thấy cực kỳ khó chịu, cảm giác mỗi lỗ chân lông trên người đều đang mở hết cỡ, lùa vào người toàn dòng khí lạnh.
Đến cả hơi thở của anh cũng lạnh toát.
Cô vô thức ngồi lệch hẳn sang bên. Tố Diệp vẫn chẳng hiểu vì sao anh đột ngột xuất hiện ở sân bay.
Niên Bách Ngạn không nói gì ngay, sau khi xe chạy anh tựa người ra sau ghế, đưa tay nới lỏng cà vạt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy anh không nói câu nào, bờ môi mím chặt lại, Tố Diệp luôn có một dự cảm chẳng lành, suy nghĩ một lúc cô mới mở lời: "Anh biết hôm nay Diệp Lan về nước à?". Đây là cách giải thích duy nhất, nếu không sao lại trùng hợp đến vậy.
Niên Bách Ngạn không đáp, gương mặt cương nghị từ đầu tới cuối không thay đổi thần thái.
Tố Diệp thấy mình tự làm khó mình, cũng chẳng thèm quan tâm tới anh nữa, cô quay đầu nhìn những ngôi nhà lướt nhanh bên ngoài cửa xe, chẳng hiểu sao lại thấy hồi hộp nơi lồng ngực. Cô có một linh cảm, hình như... anh đến đây là vì mình.
"Tiền thưởng tháng này của em hết sạch rồi." Đột nhiên, Niên Bách Ngạn lên tiếng, ngữ điệu điềm nhiên nhưng đầy sát thương.
Đương nhiên, độ sát thương ấy là vì anh đã tàn nhẫn trừ tiền thưởng của Tố Diệp, một người luôn yêu tiền như mạng sống!
Đúng như dự đoán, giây tiếp theo, Tố Diệp hét lên thất thanh như bị ai giẫm vào chân: "Cái gì?".
Niên Bách Ngạn chậm rãi mở mắt ra, nói chuyện từ tốn như đang tâm sự: "Phòng tài chính sẽ có thông báo chính thức cho em sau".
"Tôi phạm phải lỗi gì mà anh trừ tiền thưởng của tôi?" Tố Diệp ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt nói: "Niên Bách Ngạn, anh ức hiếp người quá đáng rồi đấy!".
"Chưa được tôi cho phép, đã tự động nghỉ việc, lần sau còn tái phạm tôi sẽ trừ toàn bộ tiền lương của em." Niên Bách Ngạn hơi cao giọng, đầu mày nhíu lại thành một đường cong đầy uy nghiêm.
"Anh, anh... Anh đúng là kẻ bóc lột, ăn thịt không nhả xương!" Tố Diệp thật sự phát điên rồi, đến mắng người cũng không lưu loát nữa.
Người tài xế vẫn đang tập trung lái xe cũng phải phì cười.
"Cười cái gì mà cười! Lái xe của anh đi!" Tố Diệp bực bội xua tay.
Niên Bách Ngạn đưa tay ấn nút điều khiển. Màng cách âm từ từ nâng lên, ngăn cách hai ghế trước với hàng ghế sau. Lúc này sắc mặt anh lạnh hẳn: "Em tưởng mình có ba đầu sáu tay à? Việc của mình còn chưa làm xong, đến sân bay làm loạn cái gì?".
"Làm loạn?" Tố Diệp nghe thấy câu này thì hoàn toàn cáu bẳn: "Anh nhìn cho rõ nhé, người tôi cứu là em họ của vợ anh. Không có tôi làm loạn, có thể con bé đã chết thẳng cẳng từ lâu rồi".
"Em tưởng cảnh sát toàn một lũ vô dụng sao? Trên đời này chỉ có một mình em là chuyên gia đàm phán à? Không dưng thể hiện cái gì?" Lông mày Niên Bách Ngạn càng lúc nhíu càng chặt, lời nói ra cũng trở thành răn dạy.
Anh đã nghe được tiếng súng đó, đúng vào lúc vừa tới sân bay. Nó vang vọng bên tai, ầm ầm như tiếng sấm. Cả người anh trong khoảnh khắc cũng đờ ra như bị sét đánh, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là Tố Diệp đã bị trúng đạn.
Lúc đó tâm trạng của anh như thế nào?
Căng thẳng, kinh hoàng, thậm chí là... sợ hãi!
2
Nhưng khi nhìn thấy cô uể oải xuất hiện trước mặt, bao suy nghĩ phức tạp ấy đều hóa thành một cảm xúc duy nhất: Một sự tức giận chưa bao giờ có! Anh chỉ muốn mắng cho cô một trận té tát ngay trước mặt Diệp Lan, thậm chí là tát cô một cái!
4
Đúng vậy, anh đang tức giận! Thậm chí ngay lúc này đây anh cũng muốn cảnh cáo cô, nếu còn có lần sau anh sẽ lột da cô ra!
1
Tố Diệp nhìn anh không chớp mắt, sau khi nghe thấy câu này cô cũng đè nén sự tức giận trong lòng xuống, lạnh lùng lên tiếng: "Người ở sân bay lúc đó là em trai tôi, là người thân nhất trên đời này của tôi. Cho dù tôi có chết, nó cũng không thể xảy ra chuyện." Nói xong, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giây phút cô quay đi, đôi mắt chợt long lanh nước, Niên Bách Ngạn đã nhạy cảm nắm bắt được. Nhìn cô ương bướng sụt sịt, giận hờn không thèm nhìn anh nữa, lòng anh cũng thắt lại, có một thứ tình cảm lan dần, từ từ quét sạch mọi lý trí. Chỉ có điều anh không hề hay biết, tên của thứ cảm xúc đó gọi là xót xa.
"Được rồi, không có lần sau." Giọng anh cũng nhẹ nhàng hơn.
Tai của Tố Diệp vô cùng nhạy bén, cô ra sức chớp chớp mắt, ép những đau thương vào lòng, khi quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt đã ngập tràn kỳ vọng: "Nói vậy tiền thưởng tôi...".
1
"Vẫn trừ tháng này, nếu không em sẽ không khắc vào đầu." Ánh mắt của Niên Bách Ngạn lại trở nên nghiêm khắc.
Tố Diệp xụ mặt, người này sao mà cố chấp thế không biết. Cô đang định nổi nóng, bỗng thấy anh hờ hững đáp lại một câu: "Tiền lễ phục tối nay em có thể trừ vào tài khoản của tôi".
"Hả?" Cô phì cười, chế giễu: "Anh làm vậy là vừa đấm vừa xoa à?".
"Thế em có cần không?" Tâm trạng của Niên Bách Ngạn dường như tốt hơn một chút.
"Cần chứ, sao lại không." Không còn tiền thưởng không sao cả, cùng lắm tối nay mua thêm vài bộ váy để trút giận, quét sạch thẻ của anh ta, cho anh ta tức chết!
~Hết chương 76~
Chương 77: Điệu nhảy của người đẹp
Buổi tiệc chào mừng nhân viên mới được đặt tại nhà hàng có kiến trúc cao nhất Bắc Kinh. Thang máy đi thẳng lên tầng tám mươi chỉ mất bốn mươi giây. Những châu báu xa xỉ giấu đằng sau vẻ nguy nga lộng lẫy hấp dẫn rất nhiều người muốn được "người trước ngã xuống, người sau kế tục" trong thành phố xa hoa trụy lạc này, dù chỉ là một chút ít cơ hội cũng vẫn mong có thể luồn cúi để chen chân vào xã hội thượng lưu. Chuẩn mực và ham muốn theo đuổi thành công đã trói buộc giá trị quan của tất cả mọi người, mặc cho thành phố này phù phiếm thế nào, mặc cho đằng sau sự phù phiếm ấy là một hiện thực tàn khốc ra sao, thì những con thỏ kia đều muốn làm sư tử mà không biết rằng một sự thật rằng, chỉ có sư tử mới có thể trở thành sư tử.
Đá cẩm thạch màu vàng nhập khẩu từ Israel lát kín tường và sàn nhà. Lớp trang trí hình vuông dát vàng trên tạo hình song sắt giả cổ của tường đại sảnh trông vô cùng bắt mắt.
Bức tường thủy tinh cùng toàn bộ cồn cát theo phái trừu tượng được khảm nạm đá mắt hổ tạo cảm giác chấn động mạnh mẽ. Khoảng sáu trăm bong bóng thủy tinh nhiều màu sắc làm bằng thủ công tới từ Czech, được treo trên trần nhà phòng lớn. Mỗi góc của nhà hàng đều tạo cảm giác độc đáo, có một không hai.
Đêm tối lan tràn khắp thành phố.
Thiết kế tầm nhìn quay tròn 360 độ không góc chết của phòng chính khiến người đứng đây có cảm giác như đang đặt chân trên những đám mây. Ở độ cao này có thể thu toàn bộ cảnh đêm của Bắc Kinh vào trong tầm mắt. Đèn đường vạch những đường dọc ngang khắp thành phố. Đứng ở trên cao, từng hàng xe cũng mờ đi không ít, chỉ còn nhìn thấy một cảnh mơ hồ rực rỡ sắc màu như đèn lồng.
Nơi này đương nhiên không thể thiếu violon, loại đàn tượng trưng cho khí chất quý tộc và thượng lưu. Ban nhạc trong buổi tiệc hôm nay trang trọng và được huấn luyện khắt khe, biểu diễn được những điệu nhạc đẹp như nhạc sư cung đình phương Tây. Từ mọi vẻ đẹp sang trọng ở đây đều nồng nặc mùi tiền.
Dĩ nhiên buổi tiệc này không tổ chức cho một mình Tố Diệp. Gần đây Tinh Thạch cũng chiêu mộ được không ít nhân tài, từng người đảm nhận các vị trí thiết yếu ở những bộ phận quan trọng. Trong bữa tiệc này xuất hiện không ít cán bộ cấp cao. Đứng đầu là Niên Bách Ngạn, tổng giám đốc của Tinh Thạch, dưới một người trên vạn người, vậy mà anh vẫn đích thân tham gia, có thể thấy anh cực kỳ xem trọng buổi tiệc tối nay.
Các nhân viên phục vụ đi lại như con thoi giữa những người đàn ông áo vest giày da bóng lộn cùng những cô gái xinh đẹp rạng ngời. Những chiếc ly bằng thủy tinh Italy được bày ngay ngắn trên khay. Rượu vang và champaigne khai màn được vận chuyển từ Pháp sang bằng đường hàng không, rượu lạnh quý giá đến từ nước Đức xa xôi khiến đầu lưỡi đan xen cảm giác thơm ngọt và ấm áp. Ánh sáng từ ly rượu và cảnh đêm tuyệt mỹ là lời mào đầu cho buổi tiệc hào nhoáng này.
Niên Bách Ngạn trước nay rất ít uống rượu, anh chỉ cầm ly nói chuyện vui vẻ cùng mấy cán bộ cấp cao. Anh ăn vận không được coi là quá nghiêm túc, chỉ một chiếc sơ mi trắng cùng quần Âu, đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Nhưng cho dù như vậy trông anh vẫn nổi bật giữa đám đông, không thể coi nhẹ sự tồn tại ấy. Các nhân viên mới cũng lần lượt bước vào, duy chỉ không thấy Tố Diệp đâu.
"Hứa Đồng." Niên Bách Ngạn gọi người trợ lý tới, "Bác sỹ Tố vẫn chưa tới sao?".
"Mãi vẫn chưa thấy cô ấy ạ." Hứa Đồng cũng giơ tay lên xem đồng hồ. Chức vụ đặc biệt của Tố Diệp trong công ty cũng quyết định địa vị đặc biệt của cô. Trước đây, các buổi bồi dưỡng tâm lý của Tinh Thạch đều giao cho công ty đào tạo bên ngoài, nhưng sau một lần đích thân tới nghe, Niên Bách Ngạn cảm thấy không hài lòng với các bài giảng và trình độ của họ, nên đã trực tiếp tìm kiếm những phòng tâm lý chuyên nghiệp.
Nhiệm vụ của Tố Diệp không giống các bộ phận khác, nói trắng ra cô giống một kỹ sư tâm hồn. Khi các nhân viên phải chịu đựng quá nhiều áp lực công việc, cô sẽ an ủi họ về mặt tinh thần, điều này càng có lợi trong việc nâng cao cảm giác tin tưởng của nhân viên đối với công ty.
Hứa Đồng đang định gọi cho Tố Diệp thì thấy cửa đại sảnh được đẩy ra. Tiếng động không lớn, mặc dù không làm kinh động tới quá nhiều người nhưng đã thành công thu hút được ánh mắt của Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp tối nay chỉ có thể dùng hình dung bằng hai từ "khêu gợi".
Một chiếc váy dáng dài màu đỏ tươi, mái tóc buông mềm mại, làm xoăn như những đợt sóng lớn mê hoặc lòng người, có mấy lọn tóc khẽ rơi trên vai. Trên bả vai thiết kế một lớp voan mỏng màu đỏ với hiệu ứng trong suốt, bờ vai để hở một nửa, cổ chữ V khoét sâu càng thêm hấp dẫn, vừa đủ để phác họa chiếc cổ như thiên nga của người con gái. Xương quai xanh gợi cảm cùng vòm ngực với độ cong và khe rãnh hoàn hảo. Mà dưới chữ V đó lại tiếp tục sử dụng hiệu ứng lưới xuyên thấu, cái bụng nhỏ bằng phẳng càng muốn che đậy lại càng lộ rõ, mềm mại trắng trẻo như trăng sáng.
Thiết kế thủ công tinh xảo ở mông khiến đuôi váy trông giống một chiếc đuôi cá. Điều này yêu cầu chủ nhân của nó không những phải có một vòng eo thon gọn cùng một vòng ba yêu kiều mà còn phải sở hữu một đôi chân dài thẳng tắp. Chân Tố Diệp được giấu trong vạt váy rộng quét đất. Lớp trang điểm của cô tối nay cũng đậm nhạt vừa phải, không quá diễm lệ mà vẫn đủ gợi cảm, kiêu kỳ như một đóa hồng nhung.
Màu đỏ tươi là màu sắc thuần khiết nhất cũng kén người nhất trong hệ thống màu đỏ. Rất ít cô gái dám táo bạo lấy nó làm màu chủ đạo từ trên xuống dưới như vậy, thậm chí còn dùng hiệu ứng trong suốt ở thiết kế đuôi cá. Nhưng Tố Diệp không những dám mặc, còn phát huy được tối đa. Sự xuất hiện của cô giống như một đóa anh túc lặng lẽ bung nở trong đêm tối. Ban đầu không có ai để ý nhưng cùng với những bước đi của cô, càng lúc càng nhiều ánh mắt tập trung ngắm nhìn, nhất là nam giới, sự kinh ngạc và si mê không thể che giấu.
Cô từ xa bước tới, dịu dàng giơ tay, liền có một người phục vụ chủ động đưa cho cô một ly rượu. Rượu vang nhuộm đỏ chiếc ly trong suốt, ngón tay cô như cũng được phủ lên một lớp đỏ. Màu đỏ của rượu và của váy bổ sung cho nhau, càng tăng thêm vẻ đẹp. Đôi mắt cô như bầu trời đầy sao, ánh sáng của ly rượu khẽ vỡ tan trong đôi mắt ấy, như một màn pháo hoa rực rỡ.
"Tổng giám đốc, có cần gọi bác sỹ Tố tới đây không ạ?" Hứa Đồng thấy Niên Bách Ngạn nhìn không chớp mắt về phía xa, khẽ hỏi một câu.
Niên Bách Ngạn mặt không cảm xúc, nhưng sau khi nhìn thấy quản lý của một bộ phận nào đó chủ động tới bắt chuyện với Tố Diệp thì vô thức nhíu mày, lãnh đạm đáp: "Không cần, bắt đầu thôi".
Hứa Đồng làm theo.
Khi buổi tiệc bắt đầu, giai điệu violon càng trở nên uyển chuyển, như những sợi dây mảnh trôi đi trong không khí, chỉ khẽ chạm nhẹ cũng vang lên những âm điệu rung rinh. Với tư cách là tổng giám đốc công ty, bắt đầu buổi tiệc, Niên Bách Ngạn lên phát biểu ngắn gọn vài câu. Lúc anh nâng ly lên, mọi người cũng rào rào ủng hộ, tiếng nhạc trở nên sôi nổi phù hợp với khung cảnh.
Hôm nay Lâm Yêu Yêu ăn mặc cũng rất bắt mắt, chiếc váy dài màu trắng tô điểm cho vẻ đẹp của cô ấy. Nhưng tối nay cô ấy thu bớt vẻ rực rỡ của mình lại bằng một sợi tóc dài được tết thành bím nhỏ thả xuống trước vầng trán sáng bóng. Đồ trang sức đơn giản điểm xuyết giữa mái tóc, rải rác lúc ẩn lúc hiện, đi cùng với màu trắng hoàn hảo, không khác gì một nữ thần bước ra từ thần thoại Hy Lạp.
"Hôm nay cậu cũng nổi bật quá đấy, hiếm khi thấy cậu mặc màu đỏ. Nhưng mà, đẹp tuyệt vời!" Đối với tin tức Tố Diệp tới Tinh Thạch làm việc, ngoài giáo sư Đinh vui đến phát điên ra, người còn lại sung sướng tột cùng chính là Lâm Yêu Yêu.
Giữa cái thành phố người người đều vì tiền đồ mà bôn ba cực nhọc này, những buổi tụ tập bạn bè trở thành xa xỉ. Có những lúc rõ ràng ở cùng nhau trong một thành phố mà hơn nửa năm mới gặp mặt một lần. Có những người bạn thân khi còn đi học, thậm chí khi còn độc thân chỉ mong ngày ngày được quấn lấy nhau. Đến lúc có bạn trai, rồi kết hôn, sinh con thì cuộc sống giống như bị trói buộc. Những buổi gặp gỡ bạn bè trở thành việc phải tranh thủ từng phút giây. Lâm Yêu Yêu rất sợ sự xa cách gần như có thể xảy ra với bất kỳ người phụ nữ nào ấy, thế nên được làm cùng công ty với Tố Diệp đúng là một chuyện rất tốt đẹp.
Tố Diệp nhìn phía trước, Niên Bách Ngạn đang phát biểu, cô ghé sát vào tai Lâm Yêu Yêu, thì thầm: "Vì chiếc váy này đắt nhất".
"Nhìn không ra đấy, bình thường cậu keo kiệt lắm mà."
Tố Diệp hất hàm về phía trước, bĩu môi: "Có người trả tiền".
"Hả, cậu và anh ta..."
"Dừng! Anh ta đã trừ tiền thưởng cả tháng của tớ, tớ mua một chiếc váy bắt anh ta thanh toàn không hề quá đáng." Cứ nhắc tới chuyện này là Tố Diệp lại bốc hỏa, lúc chọn váy cô cũng không ngừng nghĩ tới số tiền thưởng đã bay mất, đầu cũng giật giật theo.
Lâm Yêu Yêu cười hì hì: "Sớm biết thế tính luôn cả bộ này của tớ".
"Không sao, tớ chọn mấy bộ cơ mà, chúng ta mặc cùng một cỡ, lần sau cậu tới chỗ tớ, tùy ý chọn." Tố Diệp rất thoải mái, ai không biết còn tưởng cô chó ngáp phải ruồi, trúng giải độc đắc gì đó hoặc là trở thành triệu phú chỉ sau một đêm, hoàn toàn khác biệt với hình tượng thường ngày của cô,