Chương 86: Toát mồ hôi lạnh
Thiết kế sân golf tại đây có thể nói là một cách tân rất hiếm thấy trên thế giới. Trong 27 lỗ, cứ 9 lỗ lại mang một phong cách riêng, lần lượt là phong cách đồng cỏ hồ nước, rừng rậm hồ nước và điền viên hồ nước. 7 lỗ và 13 lỗ nối liền nhau làm thành khu lỗ gôn Par 3 trong nước, còn bục phát bóng của lỗ thứ 9 được thiết kế ở trong nước, như vậy sẽ khiến người chơi hưởng thụ đặc quyền được vung gậy trên đảo và một cảm giác khác lạ khiến người ta thảnh thơi thoải mái.
*Par: Mọi sân golf đều có một điểm chuẩn (par) cộng dồn cho số đường đánh và tổng số cú đánh mà một cầu thủ giỏi nhất cần thực hiện để đưa bóng tới các lỗ golf. Par 3 là đường đánh có chiều dài cho đến 227m.
Tố Diệp không khỏi tặc lưỡi: "Nói trắng ra là phải vung một cái gậy để đưa bóng vào lỗ, ở đâu đánh mà chẳng vậy? Làm cả một sân bóng phí phạm đến rụng rời thế này, đúng là lãng phí tiền bạc của Tổ quốc nhân dân".
"Sao tôi lại ngửi thấy một mùi chua chua thế nhỉ?" Suốt buổi chiều Niên Bách Ngạn dường như cười nhiều hẳn lên, ít nhất thì bây giờ khi anh nói chuyện với cô, mặc dù vẫn nhạt nhẽo, nhưng ánh mắt đã không còn sắc nhọn nghiêm túc nữa.
"Sai, không phải là mùi chua, mà tôi ghét mấy kẻ có tiền." Tố Diệp nói dứt khoát, nghiêng đầu nhìn anh. Nhìn từ góc độ này, vẻ cương nghị trên gương mặt nghiêng nghiêng của anh vô cùng hấp dẫn.
"Đó là tôi dùng một thái độ trông có vẻ tùy ý để đánh dẹp mấy tay thương nhân bất lương lấy danh nghĩa tao nhã để tiêu xài hoang phí như các anh."
Niên Bách Ngạn nhìn cô, nụ cười nơi đáy mắt cô giống như tia nắng bị vò nát vụn, đổ xuống và chảy tràn về khóe miệng. Hôm nay cô chỉ tắm qua trong phòng nghỉ của anh, không hề bôi trát bất kỳ loại mỹ phẩm nào lên mặt, trông lại càng thuần khiết. Làn da nhẵn mịn, sáng hơn, một màu trắng như được chạm khắc bởi tự nhiên. Có một khoảnh khắc, anh rất muốn véo thử lên làn da ấy xem nó có vắt được ra nước giống như quả đào mật không.
Thấy anh im lặng, Tố Diệp lại không an tâm trong lòng. Cô huơ huơ tay trước mặt anh: "Anh cứ coi như tôi không nói anh".
1
Niên Bách Ngạn kéo tay của cô xuống nhưng không vội buông ra mà nắm chặt lấy, khẽ mỉm cười: "Tiểu nha đầu lý luận xiên xẹo không ít nhỉ".
Anh không nói đạo lý to tát gì với cô nữa, cũng chẳng bày ra vẻ mặt và thái độ nghiêm nghị điềm đạm. Danh xưng "tiểu nha đầu" cứ tự nhiên như tùy hứng nhưng sao lại cảm thấy chất chứa một tình cảm khác lạ ở bên trong. Tố Diệp cảm nhận được sự dịu dàng khi anh nói câu này và khi anh kéo tay cô xuống, thậm chí thái độ nửa cố ý nửa vô tình nắm tay cô ban nãy, cô cũng cảm nhận được. Bàn tay của anh rất lớn, lòng bàn tay rộng, đủ để nắm trọn tay đối phương. Cô còn cảm nhận được rõ ràng độ ấm và những đường chỉ tay sắc nét.
Một sự hoảng loạn lại bắt đầu dấy lên và kéo dài không bờ bến, từ đầu ngón tay lan tới tận trái tim, sau đó quét qua não bộ. Trái tim có lẽ đã bị cảm giác hoảng loạn đó làm lệch tiết tấu, nhịp tim cũng dồn dập hơn, sau một giây ngừng đập thì bắt đầu nhảy loạn cào cào, thình thịch đến chói tai, khiến cả người cô bồn chồn bất an.
"Tôi chỉ nói sự thật thôi." Cô rút tay ra, mặt không biểu cảm, kéo vành mũ xuống mức thấp nhất để che nắng. Trông sắc mặt cô bình thản nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn về phía xa cũng rất điềm nhiên.
Nhưng trái tim thực ra đang sợ hãi. Giây phút rụt tay lại, cô thậm chí còn bắt đầu hối hận, hôm nay có lẽ cô không nên cùng anh tới sân golf.
Có thể Lâm Yêu Yêu thật sự nói bừa mà trúng, người đàn ông Niên Bách Ngạn này cô không trêu đùa được.
Nếu bây giờ hối hận, liệu cô còn rút lui an toàn được không?
Đương nhiên, Tố Diệp chắc chắn có thể lặng lẽ kết thúc mối quan hệ này, nhưng thật sự cứ bỏ cuộc như thế sao?
Cô không cam tâm.
Niên Bách Ngạn không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô cứ quay đầu nhìn mãi về phía xa, anh chỉ nghĩ cô đang tò mò về thiết kế của sân golf. Tuy vậy một cảm giác lạc lõng chợt trỗi dậy trong lòng, từ khoảnh khắc cô rút tay khỏi lòng bàn tay anh...
***
Sân golf dưới nắng giống như cuộc đời rực rỡ của những người thành công, có lúc lên voi có khi xuống chó, có nơi khô cằn cũng có những cảnh đẹp trải dài vô tận. Khi chiếc xe tới nơi, các bạn chơi đều đã đợi từ lâu.
Từ xa Tố Diệp đã thấy có người bước tới, xe còn chưa đỗ hẳn, người đó đã sốt sắng bước lên bắt tay với Niên Bách Ngạn: "Tổng giám đốc Niên, hân hạnh, hân hạnh".
Niên Bách Ngạn bắt tay xong cũng bước xuống chào hỏi ân cần. Tố Diệp đi theo, đứng bên cạnh nhìn rất rõ. Người đàn ông trung niên này có lẽ chính là vị khách chuẩn bị hợp tác mà Niên Bách Ngạn nhắc tới. Có câu "Trên đời chẳng có bữa ăn nào miễn phí", không biết người này định hợp tác gì với Niên Bách Ngạn, mặc dù sau khi gặp anh nói chuyện cũng có phần đĩnh đạc, nhưng ánh mắt lại luôn toát ra một vẻ cung kính.
"Cô đây là...?" Người đàn ông trung niên hướng ánh mắt về phía Tố Diệp.
Niên Bách Ngạn hơi nghiêng người, khoác vai cô kéo tới bên mình, nhưng cánh tay của anh không đặt trên vai cô quá lâu. Khi cô bước lên cũng là lúc anh hạ tay xuống, chắc vừa rồi cũng chỉ muốn kéo cô lại gần một chút mà thôi.
"Đây là con gái thứ hai của chủ tịch Diệp, Diệp Diệp." Anh giới thiệu.
Mặc dù Tố Diệp không vui, nhưng cũng không thể bắt bẻ Niên Bách Ngạn ngay trước mặt khách, đành phải im lặng. Ông ta cất giọng kinh ngạc: "Thì ra ông Diệp còn một cô con gái nữa, tôi cứ tưởng...".
"Diệp Diệp từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài du học, cô nhóc này tự do quen rồi, năm nay mới quay về Tinh Thạch giúp đỡ." Niên Bách Ngạn cúi đầu khẽ cười với cô: "Là một nhà tư vấn tâm lý xuất sắc".
Câu cuối cùng nghe kiểu gì cũng giống cảm giác tự hào kiểu "con gái nhà tôi đã trưởng thành".
Có trời biết Tố Diệp muốn tát một cái vào mặt Niên Bách Ngạn đến mức nào.
"Thật đúng là hổ thì không sinh ra chó, giang sơn lại có người tài xuất hiện." Người đàn ông trung niên nhìn Tố Diệp, chân thành ngợi khen.
Tố Diệp mỉm cười coi như đáp lễ. Ở đây tốt nhất cô nên nói ít, nếu không rất dễ phát tiết chửi thề.
"Diệp Diệp, vị này chính là chủ tịch Lưu trước đây tôi đã nhắc với em. Hôm nay gặp nhau coi như đã quen biết, lần sau em muốn tới trung tâm thương mại của ông ấy mua đồ cứ thoải mái xin voucher giảm giá." Niên Bách Ngạn nói nửa đùa nửa thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chào chủ tịch Lưu, từ lâu đã nghe danh của ông, hôm nay đúng là trăm nghe không bằng một thấy." Tố Diệp thoải mái bắt tay với ông ta. Trước khi tới đây đúng là Niên Bách Ngạn đã nhắc với cô về chủ tịch Lưu này. Ông ta cũng coi như đại diện cho những người cần cù khởi nghiệp. Hồi trẻ sau khi đầu tư vào mấy cửa hàng kiếm được một khoản lớn, bây giờ trong tay ông ta có liên tiếp mấy mảnh đất niêm yết giá, ở miền Bắc đã kinh doanh những trung tâm lớn chuyên nhập những thương hiệu cao cấp.
Mặc dù Niên Bách Ngạn chỉ miêu tả sơ qua vài câu nhưng Tố Diệp cũng hiểu lần này chủ tịch Lưu chủ động mời Niên Bách Ngạn chắc chắn là muốn thu hút sự chú ý những cửa hàng dưới quyền quản lý của Tinh Thạch.
Mỗi một thương hiệu của Tinh Thạch đều có đại lý độc lập. Đương nhiên tham gia vào một trung tâm lớn cũng là điều cần thiết, có ý nghĩa quan trọng đối với hình tượng sản phẩm trong lòng khách hàng. Cuộc chơi thương trường chính là như vậy. Sản phẩm kém thì cần có thị trường, còn sản phẩm mạnh sẽ được thị trường tìm tới. Có thể nhìn ra Niên Bách Ngạn rất có bản lĩnh trong kinh doanh tập đoàn, nếu không chắc chắn đã không khiến chủ tịch Lưu lưu tâm. Vậy thì tiếp theo đây phải xem trò chơi "đôi bên cùng có lợi" này sẽ tiếp tục thế nào. Ít nhất thì Tố Diệp cảm thấy thông minh như Niên Bách Ngạn tuyệt đối sẽ không thể để chủ tịch Lưu được quá nhiều phần lợi.
"Đâu có, đâu có. Tôi chẳng qua chỉ bằng một góc của chủ tịch Diệp và tổng giám đốc Niên thôi. Hôm nay tôi sơ suất quá, lại không biết tiểu thư nhà họ Diệp hạ cố tới chơi. Thế này đi, sau này cô Diệp tới cửa hàng của chúng tôi cứ thoải mái lựa chọn, việc thanh toán cứ để cho tôi."
"Chủ tịch Lưu, ông làm vậy sẽ chiều hư lớp trẻ đấy." Niên Bách Ngạn mỉm cười, sắc mặt không mấy thay đổi, lại kéo Tố Diệp tới bên cạnh mình.
"Xem kìa, nếu không sao người ta nói dâu trưởng như mẹ, anh rể như cha. Tổng giám đốc Niên, nói thế nào cũng là em vợ, đừng hà khắc quá." Chủ tịch Lưu cười ha ha.
Niên Bách Ngạn không đáp lại.
Tố Diệp đứng bên cười khẩy trong lòng, nhưng lại bất ngờ chủ động khoác tay Niên Bách Ngạn, ra vẻ thân mật: "Chủ tịch Lưu, ông sai rồi. Anh ấy rất tốt với tôi, chẳng phải hôm nay còn định dạy tôi đánh golf đấy sao". Nói tới đây cô ngẩng lên cười tít mắt nhìn Niên Bách Ngạn: "Phải không, anh rể?".
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô, chỉ có điều ánh mắt có thêm chút suy tư.
Bầu không khí mờ ám Tố Diệp cố tình tạo ra mặc dù không thể khiến Niên Bách Ngạn thay đổi biểu cảm nhưng đã thành công thu hút sự chú ý của chủ tịch Lưu. Ông ta cười gượng gạo, vội vàng gọi phục vụ tới: "Nào nào nào, chuẩn bị cho cô Diệp đây một bộ dụng cụ".
Người phục vụ làm theo.
Niên Bách Ngạn đón lấy bộ dụng cụ, không mở ra ngay mà bất ngờ vòng tay qua sau gáy cô. Anh cúi đầu, ghé sát vào tai cô, thì thầm: "Đừng có làm bậy".
Tố Diệp mím môi cười, quả nhiên anh đã nhìn ra trò đùa tâm lý của cô. Chuyện này cũng chẳng có gì. Là cô cố tình làm vậy, nếu thật sự không muốn anh nhận ra thì cô cũng có cách. Tâm trạng vô cùng tốt, cô đẩy anh ra, vác gậy chạy ra xa.
Niên Bách Ngạn đứng đó nhìn bóng cô xa dần, nhất thời không biết phải làm sao.
Sự thật chứng minh, để một người quen vận động tốc độ như Tố Diệp học golf đâu ra đấy đúng là giày vò. Cô vốn cũng không định học hành nghiêm chỉnh. Dọc đường, cô nhìn thấy Niên Bách Ngạn phát những đường bóng tuyệt đẹp, rồi lại đi một con đường dài dằng dặc mới đánh đường bóng thứ hai. Kỹ thuật của chủ tịch Lưu cũng không tồi. Mặc dù cô không hiểu lắm, nhưng cũng nghe được những lời khen ngợi của Niên Bách Ngạn.
Hai người bề ngoài tỏ ra kính trọng nhau, chỉ tiếc đã gặp nhau quá muộn, nhưng ánh mắt và đôi tai của Tố Diệp rất nhạy bén. Quá trình chơi bóng giống một quá trình đàm phán. Chủ tịch Lưu từ đầu tới cuối đều miêu tả con đường định hướng phát triển trong tương lai của các cửa hàng dưới quyền mình, cũng có ý tiết lộ thương hiệu quốc tế lớn nào chuẩn bị gia nhập, nói cứ gọi là tràn trề nhiệt huyết.
Nhưng Niên Bách Ngạn không đáp lại, thi thoảng có gật đầu ra vẻ tán đồng. Anh nói vô cùng ít, hầu hết thời gian dành cho chủ tịch Lưu huyên thuyên còn anh đánh bóng, có vẻ như có nghe lại như chẳng hề để ý, gần như chỉ tập trung đánh bóng một cách nghiêm túc.
Tố Diệp không hiểu anh nghĩ gì trong bụng, ít nhất cô cảm thấy chủ tịch Lưu khá đáng thương, đứng dưới nắng bên cạnh Niên Bách Ngạn con cà con kê, nói đến mức đó rồi mà anh vẫn thản nhiên. Cô không khỏi cảm thán trong lòng, ai gặp phải Niên Bách Ngạn đúng là đen đủi, chỉ cái vẻ im lặng của anh cũng đủ giày vò người ta đến chết.
Cứ như vậy, gần một tiếng đồng hồ trôi qua, tới khi Niên Bách Ngạn đánh quả bóng cuối cùng vào lỗ, chủ tịch Lưu đứng bên phải trầm trồ khen ngợi: "Đẹp quá, một phát thu được ba con chim, lợi hại lợi hại".
Tố Diệp cố gắng rướn cổ lên xem. Chim? Chim ở đâu ra?
Niên Bách Ngạn buồn cười vì dáng vẻ của cô, chủ tịch Lưu cuối cùng đã nắm bắt được thời cơ, đi tới trước nói: "Anh xem chúng ta vừa nói tới...". Nói một nửa giữ lại một nửa.
"Diệp Diệp, lại đây, tôi dạy em." Anh nhìn về phía Tố Diệp, giơ tay gọi cô.
Tố Diệp vội vàng xua tay: "Không, không, không. Em xem hai người đánh thôi". Cô đi tới nỗi chân sắp gãy rồi, vừa nóng vừa khát: "Em vào phòng nghỉ một lát rồi ra".
Niên Bách Ngạn khẽ cười, lần này quay sang nói với chủ tịch Lưu: "Anh thấy chưa, vừa nãy còn khí thế bừng bừng, giờ đã gióng trống thu quân rồi. Cô nhóc này đúng là quá đề cao thể lực của mình".
Tố Diệp đứng nhìn rõ như ban ngày. Chủ tịch Lưu vừa bắt đầu đã thao thao bất tuyệt, tâng bốc điều kiện gia nhập và lợi nhuận của mình lên tận mây xanh, chẳng qua là muốn chèn ép Niên Bách Ngạn về mặt tâm lý. Nhưng câu nói vừa rồi của anh đã mượn nước đẩy thuyền, bề ngoài lấy việc cô bỏ dở nửa chừng ra nói, thực tế là đang ngầm cảnh cáo chủ tịch Lưu, phải biết mình đang đứng đâu, đừng quá tự mãn về bản thân.
Đến người ngoài cuộc như cô còn hiểu, huống hồ là chủ tịch Lưu đã nhiều năm lăn lộn thương trường? Nụ cười của ông ta có phần thiếu tự nhiên, các dây thần kinh trên mặt như co rụt lại. Tố Diệp không định đứng phơi nắng cùng họ nữa, đụng vào người Niên Bách Ngạn một cái rồi bỏ đi.
Đúng lúc cô quay người thì nghe thấy Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng nói một câu: "Về mức chiết khấu cho trung tâm thương mại, tôi muốn giảm xuống 2% nữa, nếu không trò chơi này có lẽ phải dừng lại tại đây".
Tố Diệp quay đầu, thấy gương mặt chủ tịch Lưu càng thêm méo xẹo.
Niên Bách Ngạn giơ gậy, một quả bóng rơi vào lỗ, trở thành một cái kết tuyệt đẹp, cùng lúc với những lời anh vừa nói.
Thương trường là một chiến trường không đổ máu. Chủ tịch Lưu như một tướng sỹ dũng mãnh xông tới, mang theo mùi máu tanh nồng nặc, nhưng Niên Bách Ngạn lại giống một cung thủ chỉ đứng im một chỗ, khi thấy đối phương hăng máu lập tức bắn một tên, trúng ngay tim của đối thủ, không chừa một đường sống.
Tố Diệp bất chợt thấy toát mồ hôi lạnh thay cho chủ tịch Lưu. Quyền chủ động của trò chơi ngay từ đầu đã ở chắc trong tay Niên Bách Ngạn, ông ấy còn cơ hội thắng sao? Nghĩ như vậy, cô vô thức nhớ tới mình, bỗng thấy lòng nặng trĩu.
Nếu đấu với Niên Bách Ngạn, cô thật sự có thể được như mong muốn ư?
***
Bầu không khí mát mẻ ở phòng giải lao hóa giải mọi phiền muộn trong lòng Tố Diệp. Cô nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng rồi đứng dậy chuẩn bị ra sân xem xét. Không biết Niên Bách Ngạn đã đánh bóng xong chưa, chẳng thấy chút động tĩnh gì.
Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, đội lại mũ, vừa chuẩn bị bước ra thì thấy một cô gái trẻ bước vào. Bộ quần áo thể thao mỏng manh trên người không giấu được những đường cong hoàn hảo. Khi cô ta đi qua trước mặt Tố Diệp, hộp phấn trong tay bất ngờ trượt xuống. Cô ta hoảng hốt, nhưng còn chưa kịp hét lên, hộp phấn đó đã được Tố Diệp đón lấy một cách chắc chắn khi chỉ còn cách mặt đất khoảng năm, sáu phân.
Tố Diệp quay người đi ra. Đây chỉ là một tình huống nhỏ xen ngang, hai người không liên quan vô tình gặp mặt, nhưng kỳ thực ông Trời luôn có ý của mình. Cô không ngờ mình sẽ gặp lại cô gái ấy nhanh đến thế...
~Hết chương 86~
Chương 87: Chạm mặt Kỷ Đông Nham
Vòi phun nước cao vút mang lại chút mát mẻ cho tiết trời nóng nực.
Quay trở lại sân golf, từ xa Tố Diệp đã thấy chủ tịch Lưu đi về phía này. Sau khi thấy cô, ông ta niềm nở chào tạm biệt, còn mời cô nếu rảnh thì tới mấy cửa hàng của ông ta dạo chơi. Tố Diệp cũng chào hỏi qua loa. Từ lời nói và nét mặt rạng rỡ của ông ta, không khó nhận ra, cuộc thương lượng này rốt cuộc cũng đã đạt được những thỏa thuận liên quan.
Cuối cùng, chủ tịch Lưu dặn dò một câu bên tai cô: "Có một ông anh rể tài giỏi như vậy, cô Diệp, cô tìm đúng thầy rồi đấy".
Lúc này Tố Diệp mới hiểu, thì ra chủ tịch Lưu vẫn tưởng rằng cô chuẩn bị đi theo Niên Bách Ngạn học kinh doanh. Đợi chủ tịch Lưu đi khỏi, cô mới phóng tầm mắt ra xa, bóng dáng cao lớn của Niên Bách Ngạn vẫn rất nổi bật. Anh đang nói chuyện cùng một người đàn ông khác. Người đó cũng cao to ngang ngửa anh, có vẻ "kẻ tám lạng, người nửa cân".
Ngược chiều ánh sáng, bóng của hai người đàn ông trông đều như mơ như thực, như ảo ảnh được khắc trong ánh nắng, không thể ước lượng được có bao nhiêu phần là giả. Tố Diệp hơi nheo mắt lại, lúc này mới nhằm thẳng vào người đứng bên cạnh Niên Bách Ngạn, bóng dáng đó trông hơi quen, đã gặp ở đâu nhỉ?
Đang mải suy nghĩ, cô liền thấy anh ta quay đầu lại, nhìn đúng về phía Tố Diệp bên này. Bước chân cô chợt khựng lại. Kỷ Đông Nham? Sao anh ta cũng tới đây?
Khi cô bước tới, còn chưa đợi Niên Bách Ngạn lên tiếng, Kỷ Đông Nham đã thể hiện một biểu cảm vừa kinh ngạc vừa bất ngờ. Anh ta sải bước tới trước, kéo cô lại: "Bé yêu, sao em biết anh tới đây?".
Sự nhiệt tình của anh ta giống như một ngọn lửa, khiến người ta cảm thấy hầm hập vào buổi chiều oi ả này. Chỉ có điều, cô đã nhìn lầm rồi. Ban nãy khi đối diện với Niên Bách Ngạn, khuôn mặt hơi nghiêng của anh ta rõ ràng lạnh như băng, khoảnh khắc quay đầu lại thậm chí cô còn nhìn thấy đầu mày Kỷ Đông Nham nhíu chặt, rất không ăn khớp với nụ cười hớn hở của anh ta thường ngày.
So với vẻ hăm hở của Kỷ Đông Nham, quần áo anh ta mặc hôm nay còn rực rỡ hơn. Chiếc mũ bóng chày màu trắng, chiếc áo thể thao màu cam cùng với chiếc quần rộng màu be, cả người trông tràn trề sức sống, cộng thêm ánh mắt rực lửa, khóe mắt quyến rũ hoang dã khi cười, người khác không muốn chú ý tới anh ta cũng khó.
"Thật xin lỗi, tôi không biết là anh ở đây." Tố Diệp nghẹn lời vì câu nói của anh ta. Tục ngữ có câu "Không ra tay đánh người đang cười", qua mấy lần tiếp xúc, cô cảm thấy Kỷ Đông Nham cũng không phải người xấu. Trông anh ta có vẻ vô lại, thiếu nghiêm túc, nhưng con người cũng khá chân thành, thế nên khi đáp lại câu hỏi của anh ta, cô ít nhiều cũng giữ cho anh ta chút thể diện: "Tôi còn tưởng anh ngố các trò thể thao, không ngờ lại biết đánh golf".
"Buồn cười, anh chỉ sợ độ cao thôi." Kỷ Đông Nham nháy mắt với cô.
Nhớ lại lần anh ta bị cô một cước đá bay xuống dưới, kêu gào thảm thiết mà Tố Diệp phải cố nhịn cười. Đương nhiên cô không nhịn được, thế nên đã cười phá lên: "Tôi nghĩ là tôi hiểu rồi, anh chỉ hợp với mấy môn thể thao dành cho người già thôi".
"Bé yêu, em nói anh như vậy anh đau lòng lắm đấy." Kỷ Đông Nham đột ngột áp sát vào mặt cô, nở nụ cười xấu xa.
Tố Diệp quay ngoắt đi: "Cẩn thận tôi cho anh nếm một chiêu vô ảnh cước* đó".
*Tên một loại tuyệt kỹ võ công của võ thuật gia danh tiếng Hoàng Phi Hồng. Trong thực tế nó là chiêu giương Đông kích Tây, sau khi quấy nhiễu kẻ địch thì giơ chân công kích đối phương.
"Được, em tới đi..."
"Diệp Diệp." Niên Bách Ngạn im lặng nãy giờ bất ngờ gọi tên cô, lãnh đạm nói một câu: "Chúng ta phải đi rồi".
"Oh." Tố Diệp thu lại nụ cười: "Anh từ từ chơi một mình đi nhé, cẩn thận cảm nắng đó, bướm hoa à".
Ai ngờ Kỷ Đông Nham đột ngột giữ chặt tay cô lại, cất giọng buồn buồn: "Anh vừa mới tới em lại định đi sao? Chẳng tình cảm gì cả!". Bấy giờ anh ta mới nhìn sang Niên Bách Ngạn, như cười như không: "Tổng giám đốc Niên! Quân tử không phá chuyện tốt đẹp của người khác. Tôi và Tiểu Diệp mấy ngày không được gặp nhau rồi. Cho dù anh tìm cô ấy có chuyện gì hệ trọng cũng ngừng lại được không. Hay là thế này, anh đi, Tiểu Diệp ở lại".
Tố Diệp đứng bên thầm quan sát hai người. Từ lúc nãy tới giờ, cô có thể cảm nhận được rõ ràng con sóng lớn ngầm dâng lên giữa họ. Lúc này đây, cô trở thành con cờ bị lấy ra để họ công kích điểm yếu của đối phương. Nghĩ tới đây tự nhiên cô bỗng không vui, nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ không ngừng đề cao cảnh giác. Một khi hai người họ "bóp cò" hoặc coi cô là con rối để giật dây, mỗi người kéo một bên cánh tay cô, thì đòn kẹp chân và miếng võ Thái cực quyền luyện tạm ổn của cô cũng đã trong tư thế sẵn sàng. Cô sẽ cho hai gã đàn ông này một bài học nhớ đời.
Thế nhưng, màn kịch cẩu huyết hai người đàn ông tranh giành một cô gái hay xuất hiện trong tiểu thuyết không hề xảy ra với cô. Khi mặt trời bỏng rát trên cao chiếu xuống đỉnh đầu xèo xèo như rán mỡ, cô mới nghe thấy Niên Bách Ngạn từ tốn nói một câu: "Tôi thật sự không tìm được lý do để giúp cậu".
Kỷ Đông Nham bước lên, đưa tay ôm Tố Diệp vào lòng, cười tít mắt nói với cô: "Vậy đi, em cho anh ta biết hai chúng ta có quan hệ gì?".
"Hả?" Tố Diệp chớp chớp mắt. Răng gã này cũng trắng thật đấy, đợi chuyện này xong xuôi cô phải hỏi xem anh ta tới đâu làm răng mà được trắng và đẹp như vậy.
2
"Hả cái gì mà hả, nói với tổng giám đốc Niên, hai chúng ta có quan hệ gì." Kỷ Đông Nham gõ nhẹ vào vành mũ của cô, giọng nói vui vẻ dễ nghe.
Cô vô thức nhìn Niên Bách Ngạn.
Anh cũng đang nhìn cô nhưng vẫn khá điềm tĩnh, không thể bắt được một tia giận hờn nào. Tố Diệp khẽ nhướng mày, bản thân mình thậm tệ thế sao? Còn tưởng tượng ra cảm giác bị hai người đàn ông giành qua giành lại. Kết quả, cô hoàn toàn bại trận trước gương mặt Poker, không có chút biến chuyển gì của Niên Bách Ngạn rồi.
Vốn dĩ cô muốn giải thích quan hệ giữa mình và Kỷ Đông Nham, nhưng đã đổi ý trong phút chốc, cô nhìn Niên Bách Ngạn mỉm cười: "Đính hôn từ trong bụng mẹ".
"Bé yêu, cuối cùng em cũng thừa nhận quan hệ của hai chúng ta rồi sao? Anh có cần cảm động tới rơi nước mắt không?" Kỷ Đông Nham đột nhiên cao giọng, gương mặt điển trai gần như kích động đến biến dạng, liền sau đó nhanh chóng cúi đầu thơm nhẹ lên má cô.
Đầu mày Niên Bách Ngạn khẽ nhíu lại.
2
"Tổng giám đốc Kỷ, cái tính thích đùa cợt của cậu đến giờ vẫn không đổi." Anh lên tiếng, giọng điệu và sắc mặt dửng dưng tự nhiên như nhau, nhưng lời nói thì sắc sảo: "Mấy lời này mang ra dỗ dành mấy cô gái khác thì không tồi, nhưng trừ Diệp Diệp ra." Rồi anh nhìn về phía Tố Diệp: "Mấy chuyện đính ước này, em vẫn phải hỏi bố em trước mới được".
Tố Diệp nhìn anh không chớp mắt, thờ ơ đến vậy ư?
Kỷ Đông Nham nghe hiểu lời Niên Bách Ngạn nói, cười tự nhiên: "Tôi tự hỏi sao anh lại ở cùng với Tiểu Diệp, thì ra cũng chỉ là thân phận anh rể. Tiểu Diệp thích ai, đi với ai, thậm chí sẽ lấy người nào, tôi nghĩ đều do cô ấy quyết định, phải không? Người làm anh rể như anh quản quá rộng sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy".
Niên Bách Ngạn nghe xong cũng cười, tuy rằng hơi nhạt. Anh không hề đối chọi gay gắt với Kỷ Đông Nham nữa mà nhìn về phía Tố Diệp: "Vậy em tự mình quyết định đi, đi theo tôi, hay ở lại?".
1
"Bắt tôi quyết định?" Tố Diệp bắt đầu suy đoán tâm tư của anh, sao lại giao quyền chủ động cho cô nhỉ? Trong chuyện này nhất định có bẫy. Nếu cô chọn đi theo anh, thì đương nhiên sẽ đánh lại Kỷ Đông Nham một đòn không vang nhưng có lực. Nhưng lẽ nào anh không sợ cô sẽ quyết định ở lại ư? Một khi cô làm vậy thì cũng có nghĩa là trong cuộc chiến ngầm trông có vẻ rất êm đềm này, Niên Bách Ngạn đã thất bại thảm hại.
Niên Bách Ngạn rốt cuộc đang tính toán điều gì?
Kỷ Đông Nham dường như cũng đang đợi đáp án. Anh ta không nói gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn cô. Không cần ngẩng lên, cô cũng cảm nhận được những cái nhìn chăm chú đang đốt cháy đỉnh đầu mình.
Cục diện tựa hồ trở thành thế cầm cự. Tố Diệp có thể ngửi thấy mùi khói lửa đối địch giữa hai người đàn ông, giống như ánh nắng trên đỉnh đầu, chỉ cần chạm nhẹ sẽ bỏng rát, mà cô thì không muốn mình bị bỏng.
Đúng lúc này, gần đó bất ngờ vang lên một giọng nói vui vẻ, trong phút chốc