Chương 96: Bữa cơm gia đình
Một bữa cơm gia đình với vô vàn biểu cảm.
Ông Diệp quyền uy nhưng lại luôn thể hiện nét mặt mắc nợ con gái; Nguyễn Tuyết Mạn kiêu căng ngạo mạn; Diệp Ngọc yếu đuối, từ nhỏ tới lớn đã không bao giờ dám to tiếng; chú hai Diệp Hạc Thành chuyện trò niềm nở; Nguyễn Tuyết Cầm nói chuyện chỉ tập trung vào trọng điểm; và Diệp Lan nói cười nhiều nhất. Tố Diệp ngồi bên cạnh Diệp Lan, tai dĩ nhiên không được yên.
1
Niên Bách Ngạn ngồi đối diện cô, im lặng từ đầu tới cuối. Diệp Ngọc ngồi bên cạnh anh, chốc chốc lại ân cần chăm sóc. Nhìn từ góc của Tố Diệp, vừa hay có thể nhìn trọn thần thái của Niên Bách Ngạn. Cô thấy rất rõ ràng, ánh mắt anh đúng là không có quá nhiều thay đổi.
Trong vô vàn biểu cảm ấy chỉ thiếu một người, là cậu em sinh đôi của Diệp Ngọc, Diệp Uyên.
Tố Diệp đang nghĩ tới đây thì quản gia vui vẻ bước tới báo cậu chủ đã về rồi.
Cậu chủ? Đúng là một danh xưng ngang ngược độc đoán.
Cậu chủ nhà họ Diệp, cậu con trai duy nhất, xuất hiện đương nhiên cũng phải đặc biệt hơn người. Tố Diệp vốn không có thiện cảm với bất kỳ ai từ trên xuống dưới trong nhà họ Diệp, huống hồ cái người được gọi là "anh hai" này? Diệp Lan ngược lại tươi cười đứng dậy, lao ra cửa phòng ăn hét gọi: "Anh hai! Anh đúng là về sớm không bằng về đúng lúc. Mọi người vừa định khai tiệc, em còn tưởng anh không về kịp chứ".
Cách đó không xa vọng lên một tiếng cười sảng khoái: "Hôm nay anh nào dám không về".
1
Một giọng nói khá dễ nghe, mặc dù không đọ được với độ dày, ấm và trầm của Niên Bách Ngạn, nhưng có mang theo một sự vẻ cởi mở, khiến người ta rất muốn ngẩng đầu lên xem người có được như giọng hay không. Thế là Tố Diệp ngước lên, đập vào mắt cô là dáng hình một người đàn ông khoác trên mình bộ đồng phục ngành hàng không, cao khoảng 1 mét 85, bờ vai góc cạnh.
Anh ta là...
"Diệp Diệp?" Người đàn ông bước lên đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt đào hoa mê người rực rỡ như chứa một ngọn lửa bên trong: "Anh là anh hai của em, Diệp Uyên". Nói xong anh ta vỗ vỗ lên vai cô, rồi quay sang cười với Diệp Ngọc và Diệp Lan: "Hai cô em, giờ có Diệp Diệp, hai người không còn là tiểu mỹ nhân nhà họ Diệp nữa rồi".
Diệp Lan bĩu môi phản đối, lườm Diệp Uyên. Diệp Ngọc thì mỉm cười ôn hòa: "Từ nhỏ Diệp Diệp đã xinh xắn, bây giờ lớn thay đổi nhiều, lại càng xinh đẹp hơn nữa, phải không bố?".
Diệp Hạc Phong liên tục gật đầu, ánh mắt ngập tràn niềm vui.
Tố Diệp không quen sự nhiệt tình trông cứ nhà gia đình đoàn viên thế này, cô né tránh bàn tay của Diệp Uyên, gượng cười coi như chào hỏi. Cô hiểu quá nhiều về Diệp Uyên, cộng thêm anh ta trước nay không tham gia vào tập đoàn Tinh Thạch, thế nên những tin tức lộ ra ngoài cũng không nhiều. Chỉ có điều, hình như anh ta không giống lắm với mác "công tử nhà giàu" bên ngoài hình dung, nhìn bộ đồng phục trên người, lẽ nào... anh ta là cơ trưởng?
"Diệp Diệp! Đây là món quà anh đặc biệt mua tặng em." Dường như Diệp Uyên không phát hiện ra sự lãnh đạm cùng nụ cười gượng của cô, đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ được bọc rất tinh xảo.
Tố Diệp không nhận, ngẩng lên nhìn vào mắt anh ta: "Không phải là thứ gì của Tinh Thạch đấy chứ?".
Đôi mày Diệp Uyên khẽ rướn lên, đến một độ cong vừa đẹp: "Trong này chẳng có gì quý giá đâu, chỉ là mấy đồ lưu niệm khá thú vị thôi. Hai hôm trước khi hạ cánh xuống Milan, anh thấy nó hay nên đã mua về".
Tố Diệp ngẩn người, vô thức giơ tay đón lấy.
"Anh hai bất công quá đi, quà của em đâu?" Diệp Lan nháy mắt với anh ta.
"Có lần nào anh bay về mà không mang quà cho em đâu? Ăn cơm xong sẽ đưa." Diệp Lan cười phá lên sung sướng.
"Được rồi, nếu đã về thì mau chuẩn bị ăn cơm đi, cả nhà đợi mình con thôi đấy." Diệp Hạc Phong nhìn con trai, ngữ khí không vui vẻ cho lắm.
Diệp Uyên rửa tay xong liền ngồi vào bàn ăn, ngay bên cạnh Niên Bách Ngạn, vì thế tạo thành một khung cảnh vui mắt. Niên Bách Ngạn trầm tĩnh, Diệp Uyên nhiệt tình. Niên Bách Ngạn mặc quần áo công sở, Diệp Uyên mặc đồng phục. Hai người đàn ông cao lớn điển trai ngang nhau. Tố Diệp nghĩ, nếu họ say rượu trong quán bar, e là các cô gái chỉ mong sao được dính sát vào mà hiến thân.
"Từ sáng tới tối bay qua bay lại. Tinh Thạch làm ăn lớn như vậy con cũng chẳng thèm quan tâm. Bố đã dặn con bao nhiêu lần rồi, bảo con theo Bách Ngạn học kinh doanh cho nghiêm chỉnh nhất quyết không nghe, còn chẳng bằng hai đứa em con." Diệp Hạc Phong cứ nhìn thấy cậu con trai này là không nhịn được: "Làm nghề gì không làm kiên quyết đòi làm cơ trưởng. Một khi bay tuyến quốc tế thì đến thời gian về nhà ăn một bữa cơm cũng không có!".
"Bố! Chẳng phải con về đây rồi sao?" Diệp Uyên rõ ràng rất giỏi đối phó mỗi lần Diệp Hạc Phong không vui, anh ta ngước mắt lên nhìn Nguyễn Tuyết Mạn bằng ánh mắt cầu cứu.
Nguyễn Tuyết Mạn đúng là xót con trai, nhưng những lời của Diệp Hạc Phong cũng có lý. Hôm nay bà ta thật sự không đứng về phía con trai nữa, khẽ thở dài: "Bố con nói đúng đấy. Uyên Uyên, con cũng chẳng trẻ trung gì nữa, nên suy nghĩ tới chuyện lấy vợ rồi. Mấy cô gái không đứng đắn đó tránh xa được thì tránh xa. Buổi tiệc lần trước mẹ đã gặp con gái nhà chú Hứa, đúng là ngây thơ trong sáng, mẹ và bố con...".
"À, Diệp Diệp! Nghe nói bây giờ em đã tới Tinh Thạch làm việc rồi, thế nào? Quen chưa?" Diệp Uyên vội cắt đứt những lời dài dòng của mẹ, nhìn về phía Tố Diệp.
Nguyễn Tuyết Mạn thấy con có né tránh cũng chẳng biết làm sao.
Từ đầu tới cuối, Tố Diệp đứng xem sự ồn ào của gia đình này như một người ngoài cuộc. Cô vốn định hờ hững đáp lại một câu, nhưng ngước lên vừa đúng lúc bắt gặp Diệp Ngọc gắp thức ăn cho Niên Bách Ngạn, một trò đùa quái ác lập tức nảy sinh rồi lan tràn: "Khá tốt, vì có anh rể mà".
Niên Bách Ngạn ngồi đối diện lẳng lặng liếc nhìn cô.
Diệp Uyên mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi, bây giờ Lan Lan cũng vào Tinh Thạch, hai em gái xinh đẹp có thể song kiếm hợp bích rồi".
"Anh hai! Em và chị hai làm ở hai bộ phận khác nhau, anh không hiểu thì đừng nói bừa." Diệp Lan cũng nhìn anh ta cười ngọt ngào.
Nguyễn Tuyết Cầm ngồi bên cuối cùng cũng lên tiếng, cất giọng quát khẽ: "Sao lại ăn nói với anh như thế?".
Diệp Lan lè lưỡi.
Diệp Uyên tươi cười: "Kiểu nghĩ sao nói vậy của Lan Lan cháu quen từ lâu rồi, Diệp Diệp..." Anh ta lại nhìn sang Tố Diệp: "Sau này rảnh rỗi thì về nhà thường xuyên một chút, bố nhớ em lắm đấy".
Còn chưa đợi Tố Diệp có biểu hiện gì, Nguyễn Tuyết Mạn đã vội mở lời: "Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi! Nhiều thức ăn thế này mà còn không chặn được cái miệng của con." Nói xong bà ta vô cùng rộng rãi nhìn Tố Diệp, chỉ vào một món ăn: "Diệp Diệp à! Con cũng đừng khách khí, cứ coi như người trong nhà đi. Món ăn đó là do bố con đích thân đứng xem đầu bếp làm đấy, nói là con nhất định sẽ thích ăn".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tố Diệp cười thầm trong bụng, rồi cất giọng lạnh lùng: "Tôi nghĩ bà nhớ nhầm rồi, món đó không phải tôi thích ăn mà là mẹ tôi thích ăn".
Câu nói vừa thốt ra khiến bầu không khí náo nhiệt đột ngột im bặt.
2
Sắc mặt Nguyễn Tuyết Mạn thay đổi, Diệp Hạc Phong cũng ngượng ngập.
Diệp Lan không biết sự tình, vẫn giơ tay ra gắp thức ăn, bị Nguyễn Tuyết Cầm đánh một cái. Con bé vội rụt vai lại, dường như lúc này mới nhận ra không khí khác lạ.
"Diệp Diệp!" Niên Bách Ngạn phải lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc. Anh gắp món ăn đó rồi đặt vào giữa đĩa của cô, giọng nói trầm thấp điềm tĩnh như nước: "Nếm thử xem, không chừng em sẽ thích. Nếu thật sự không thích, đây cũng là nhà của em, muốn ăn gì có thể thoải mái dặn người giúp việc làm".
Tố Diệp ngước mắt nhìn anh. Anh làm vậy là ngầm phản bác lại lời của Nguyễn Tuyết Mạn. Nhưng... cô sẽ không cảm kích đâu.
"Bách Ngạn nói đúng đấy. Diệp Diệp, hay là nếu con thích ăn món gì khác, cứ nói với bố, lần sau có thể bảo đầu bếp chuẩn bị". Diệp Hạc Phong vội vàng lên tiếng.
Tố Diệp nhìn món ăn trong đĩa của mình, rồi lại ngẩng lên. Niên Bách Ngạn ngồi đối diện cũng đang nhìn cô, ánh mắt điềm đạm nhưng lại có một sức an ủi to lớn. Cô nén nỗi tức giận trong lồng ngực, dửng dưng đáp: "Không cần đâu. Cả bữa tối của nhà họ Diệp, chọn đại món nào cũng đều là sơn hào hải vị".
Gương mặt Diệp Hạc Phong hơi giật giật. Diệp Hạc Thành vội vàng làm người hòa giải: "Nào, nào, nào! Mọi người mau ăn đi, thức ăn nguội hết cả rồi".
Mọi người bắt đầu động đũa.
Không khí suốt bữa ăn vẫn rất sôi nổi, nhưng mấy vị trưởng bối trông ai cũng có tâm sự, những người cười nói không suy nghĩ gì chỉ có Diệp Ngọc, Diệp Lan và Diệp Uyên. Tố Diệp và Niên Bách Ngạn giống nhau, đều giữ im lặng, chỉ thi thoảng góp chuyện một hai câu. Nhưng so với cô, Niên Bách Ngạn có thêm sự tao nhã, từ tốn. Anh cũng không ăn nhiều như mọi lần.
"Bách Ngạn! Em chợt nhớ ra một chuyện." Diệp Ngọc uống một hớp nước, sau khi đặt chiếc cốc xuống thì nhìn về phía Niên Bách Ngạn: "Tuần trước em tới showroom, vốn dĩ định lấy một bộ Thu vị nhưng lại hết hàng, họ nói... là anh mua".
Tố Diệp đang dùng bữa chợt khựng lại, nhưng cũng nhanh chóng cụp mắt xuống, không để ai nhận ra. Thì ra Diệp Ngọc đã từng muốn lấy "Thu vị".
"Đúng vậy!" Niên Bách Ngạn trả lời ngắn gọn.
Diệp Ngọc ngập ngừng nhìn anh: "Bộ trang sức đó...". Cô ta không nói hết câu.
1
Tố Diệp bên này không nhìn lên, nhưng đôi tai thì chưa bao giờ thính đến thế. Cô rất muốn nghe xem Niên Bách Ngạn sẽ đối phó với vợ anh thế nào!
"Anh rể, anh chết chắc rồi. Có phải đã mua nó tặng cho người đàn bà khác không? À, em biết rồi, thì ra ở ngoài anh rể cũng nuôi bồ nhí." Diệp Lan vô tâm trêu đùa.
Diệp Ngọc khó xử nhìn Diệp Lan: "Đừng nói anh rể em như vậy!".
"Em đâu có nói sai. Con gái bây giờ thực tế lắm. Anh rể không những cao to đẹp trai, chín chắn đĩnh đạc, lại có tiền có địa vị, làm gì có cô gái nào nhìn thấy không muốn nhào tới?" Diệp Lan cắn đũa nhìn Niên Bách Ngạn tươi cười: "Anh rể, anh thành thật khai báo đi, có phải anh giấu chị em có người đàn bà khác không? Thu vị à, em cũng muốn".
Tố Diệp ngồi bên cạnh rất muốn cười nhưng cố kiềm chế. Cô cũng ngước lên nhìn Niên Bách Ngạn, như đang đợi chờ giây phút anh mất mặt. Niên Bách Ngạn buông đũa xuống, động tác lịch sự mà bình thản. Ánh mắt anh vô tình chạm phải ánh mắt Tố Diệp, khóe môi khẽ nở một nụ cười khó xử, giống như đã nhìn ra suy nghĩ quỷ quái của cô.
"Anh tặng cho Diệp Diệp rồi." Anh đã trả lời một cách đường hoàng như thế.
1
Bờ môi Tố Diệp bỗng cứng đờ.
Diệp Ngọc cũng không ngờ tới, hơi do dự một chút rồi nhìn sang ánh mắt mơ hồ của Tố Diệp. Diệp Lan chẳng nhận ra được bầu không khí đã đổi khác, vẫn hớn hở: "Anh rể, anh cũng thiên vị quá đấy".
"Trong các món trang sức của Tinh Thạch, thích hợp với Diệp Diệp nhất chính là Thu vị." Niên Bách Ngạn lấy khăn lau miệng, chậm rãi giải thích. Trông anh rất thản nhiên, hoàn toàn không né tránh.
Tố Diệp không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì.
Diệp Hạc Phong bất ngờ gật đầu, tâm trạng có phần xúc động. Còn Diệp Ngọc sau khi thấy vậy cũng cố gắng nở một nụ cười: "Bách Ngạn! Chúng ta nghĩ giống nhau rồi, em vốn cũng định mua Thu vị tặng cho Diệp Diệp".
2
Niên Bách Ngạn cười khẽ nhưng lại liếc nhìn Tố Diệp. Ánh mắt này tựa hồ đang nhắc nhở cô không được làm bậy nữa. Muốn thấy anh bị chê cười? Đạo hạnh còn thấp lắm. Tố Diệp lườm nguýt.
"Diệp Diệp! Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, tối nay con ở lại đây đi." Dẫu sao Diệp Hạc Phong cũng đã già, cho dù thời trai trẻ từng trải qua bao nhiêu sóng gió, đến tầm tuổi này mong ước lớn nhất chính là thấy các con quây quần bên cạnh mình: "Cả Bách Ngạn cũng đừng đi nữa. Con và Diệp Ngọc vừa kết hôn chưa lâu, cũng không thể vì bận rộn công việc mà sống riêng mãi được. Câu này mặc dù nói ra không phù hợp lắm nhưng bố già rồi, vẫn mong nhanh nhanh được bế cháu trai".
~Hết chương 96~
Chương 97: Con đã thích ai chưa?
Tố Diệp ngược lại cảm thấy cười ra nước mắt với lời đề nghị "hợp tình hợp lý" của Diệp Hạc Phong. Về nhà họ ăn một bữa cơm đã là nể mặt lắm rồi, còn làm khó, đòi cô tối nay ở lại đây? Trừ phi não cô bị kẹp cửa mới đồng ý. Tuy tâm trạng không vui đang trào dâng nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế, giữ im lặng. Cô đưa mắt nhìn về phía Niên Bách Ngạn ngồi đối diện, thầm cảm thấy kỳ lạ. Sao cơ, anh và Diệp Ngọc lâu nay vẫn sống riêng?
Cô khẽ nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng tuần trước khi anh thức dậy trong phòng nghỉ. Cô vẫn luôn cho rằng anh là một kẻ cuồng công việc, chuẩn bị đầy đủ các loại đồ dùng sinh hoạt hằng ngày trong phòng nghỉ chẳng qua là để đề phòng trường hợp cần dùng đột xuất, nhưng xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Một người đàn ông đã kết hôn, có lý do gì nhất định phải ngủ riêng hai nơi với vợ mình?
Nghe Diệp Hạc Phong nói xong, Tố Diệp im lặng không phải vì cô muốn làm một đứa con gái ngoan ngoãn, mà vì cô đang tập trung mọi sự chú ý vào Niên Bách Ngạn. Cô muốn lắng nghe anh giải thích, có thể là nhận lời, cũng có thể là từ chối.
Theo tình huống bây giờ, khả năng anh từ chối sẽ cao hơn một chút. Tới lúc đó cô có thể tự nhiên, đường hoàng ra về cùng anh.
Nhưng mãi mà cô vẫn chưa nghe được câu trả lời của anh, ngược lại Diệp Ngọc lại thẹn thùng lên tiếng: "Bố, bố muốn bế cháu trai cũng phải thúc Diệp Uyên chứ, giục con làm gì".
Diệp Lan ở bên cũng góp lời: "Đúng đấy bác! Bác có giục chị cả chẳng qua cũng chỉ là cháu ngoại thôi. Người ta mang họ Niên chứ không mang họ Diệp. Theo cháu thấy, anh hai vẫn phải nhanh chóng lên một chút mới có thể hóa giải nỗi phiền muộn của nhà họ Diệp".
"Khụ khụ..." Diệp Uyên mải ăn uống nghe xong câu này suýt nghẹn, vội vàng với lấy cốc nước uống vài ngụm, nuốt trôi rồi mới lập tức tỏ rõ thái độ: "Đừng có chuyện gì cũng lôi con vào. Đợi con lấy vợ sinh con chẳng biết phải đợi tới mùa quýt nào. Bách Ngạn và Tiểu Ngọc dù sao cũng kết hôn rồi, muốn giục đương nhiên phải giục đôi trước mặt này trước rồi".
"Chẳng đứa nào khiến bố yên tâm cả." Diệp Hạc Phong thở dài, vẫn dằn vặt vấn đề vừa rồi: "Tóm lại, Bách Ngạn à, con và Tiểu Ngọc đều phải tranh thủ mới được".
Niên Bách Ngạn đang ăn cơm bèn ngừng lại, sau khi trầm ngâm một lát thì nhẹ nhàng đáp: "Tối nay con ở lại".
"Thế mới phải chứ." Diệp Hạc Phong vui vẻ vỗ đùi cái đét, rồi quay đầu sang nhìn Diệp Ngọc: "Qua ngày mai ngày kia con cũng dọn về tứ hợp viện đi, con gái lấy chồng rồi cứ ở lỳ nhà bố mẹ đẻ còn ra thể thống gì".
"Bố..."
"Công việc của Bách Ngạn bận rộn như vậy, ở nhà phải có người phụ nữ giúp nó quán xuyến gia đình. Con là vợ nó, chăm lo nhà cửa là việc quá đỗi bình thường." Diệp Hạc Phong ngắt lời Diệp Ngọc.
"Tiểu Ngọc à, bố con nói đúng đấy, phải nghe lời." Trước giờ Nguyễn Tuyết Mạn luôn hài lòng đến không thể hài lòng hơn với Niên Bách Ngạn. Lúc trước, hai người họ có thể lấy nhau, bà ta cũng phải bỏ không ít công sức, thế nên đương nhiên không cho phép Diệp Ngọc tiếp tục làm bừa. Khi mới kết hôn, Diệp Ngọc lấy lý do chưa quen với cuộc sống sau hôn nhân nên cứ ở nhà mãi. Còn Niên Bách Ngạn lại chẳng thúc giục. Họ cứ thế sống riêng tới tận bây giờ. Hôm nay nếu đến cả ông Diệp cũng không thể chịu nổi nữa, thì người làm mẹ như bà ta càng phải thêm dầu vào lửa mới được.
Diệp Ngọc không lên tiếng nữa, coi như đã ngầm đồng ý.
Diệp Lan hết sức phấn khởi: "Vậy là đã xong! Anh rể, anh định khi nào cho chị em có em bé đây?". Con bé hỏi một câu không suy nghĩ gì, nhưng có vẻ cố tình.
Tố Diệp nãy giờ chỉ im lặng ngồi bên cạnh, nghe xong mấy lời này thấy cực kỳ khó chịu. Cô ngước mắt lên vốn dĩ định lườm Diệp Lan, cảnh cáo con bé đừng có líu lo bên tai cô nữa, nhưng không ngờ lại chạm phải ánh mắt Niên Bách Ngạn cũng đang nhìn qua bên này, trái tim không hiểu sao bỗng thắt lại. Cô những tưởng anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại đồng ý.
Nhưng ánh mắt ấy chỉ dừng lại nơi cô trong khoảnh khắc, có lẽ còn chưa tới một giây. Anh không đáp lại câu trêu đùa của Diệp Lan, khóe môi chỉ khẽ động đậy coi như đã trả lời.
"Diệp Diệp..." Diệp Hạc Phong lại định tiếp tục khuyên nhủ cô.
Tố Diệp còn chưa kịp ngắt lời từ chối ông, Nguyễn Tuyết Mạn đã vội cướp quyền phát ngôn, mỉm cười nói: "Tôi thấy ông đừng làm khó Diệp Diệp nữa. Con bé mới tới nhà họ Diệp ăn cơm lần đầu tiên. Muốn nó hòa nhập vào gia đình này cũng phải từ từ từng bước một, ông vội vàng quá rồi".
Diệp Hạc Phong định nói gì, nhưng lại có người khéo léo cướp mất cơ hội. Điều khiến Tố Diệp ngạc nhiên là người ấy lại là Nguyễn Tuyết Cầm nãy giờ chẳng nói gì mấy. Bà ta nho nhã đặt bộ dụng cụ xuống bàn, sau lớp trang điểm tinh tế không thể nhìn ra quá nhiều tâm tư: "Em gái à! Em nói vậy là không đúng rồi. Diệp Diệp là người nhà họ Diệp chúng ta. Cho dù trước đây có chuyện gì không vui đi chăng nữa thì bữa cơm hôm nay coi như xí xóa, người một nhà sao lại phải từ từ từng bước một?".
"Chị à, câu này của chị em nghe không lọt tai. Diệp Diệp từ nhỏ đã không lớn lên trong nhà họ Diệp, bắt nó đột ngột phải tiếp nhận cả một gia đình toàn người thân thích thế này làm sao được? Ban nãy em nói như vậy cũng vì tốt cho nó mà thôi, sợ nó sống ở đây sẽ gợi lại những ký ức không vui." Nguyễn Tuyết Mạn trả đũa lại.
Nguyễn Tuyết Cầm cười khẩy: "Thật đúng là làm khó cho em đã phải suy nghĩ cho con bé".
"Em đương nhiên..."
"Hai vị không cần vì một người không liên quan như tôi mà tranh cãi đâu." Tố Diệp lên tiếng, ngữ điệu lạnh nhạt, sau khi liếc nhìn Diệp Hạc Phong ánh mắt cô dừng lại trên người Nguyễn Tuyết Mạn, như cười như không: "Cũng phải cảm ơn bà lo lắng cho tôi như vậy. Nhưng mà hôm nay đúng là muộn rồi, tôi đồng ý ở lại".
Nét mặt Nguyễn Tuyết Mạn càng biến sắc, nụ cười của Tố Diệp càng rạng rỡ hơn.
1
Diệp Hạc Phong thì vui không sao tả xiết, liên tục nói được, rồi vội vàng dặn dò quản gia chuẩn bị phòng cho khách. Tố Diệp bất ngờ nói: "À, chuẩn bị cho tôi một phòng gần phòng của anh rể nhất nhé".
Một câu nói khiến tất cả mọi người ngồi trên bàn ăn đều sửng sốt.
2
Đương nhiên, ngoại trừ Niên Bách Ngạn. Anh chỉ ngẩng đầu nhìn cô. Lần này, anh nhìn cô có phần lâu hơn một chút, giống như đang xem cô có dụng ý gì.
Tố Diệp cố ý né tránh ánh mắt ấy, nhìn về phía mọi người, vẻ mặt vô tội: "Con người tôi từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn. Trong tất cả mọi người người tôi tiếp xúc nhiều nhất chính là anh rể. Trong một hoàn cảnh xa lạ đương nhiên phải tìm người mình quen thuộc nhất rồi." Nói xong cô mới quay lại đối mặt với Niên Bách Ngạn, cất giọng đáng thương: "Anh rể, anh nói có phải không?".
Diệp Ngọc quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn.
Lần này Niên Bách Ngạn không im lặng quá lâu, khi cô vừa dứt lời anh cũng nói qua loa một câu: "Diệp Diệp đúng là rất nhát gan".
Tố Diệp không ngờ anh sẽ hùa theo, cô ngẩn ra nửa giây rồi cười tươi như hoa.
"Haizz..." Diệp Hạc Phong thở dài nặng nề, nhìn Tố Diệp bằng nét mặt đau lòng: "Là bố đã khiến con phải chịu khổ rồi, từ nay chuyển về đây ở có được không?".
Tố Diệp thờ ơ đáp lại: "Tôi không thích sống ở những môi trường xa lạ".
Một sự ngượng ngập lướt qua gương mặt Diệp Hạc Phong. Nhưng dù sao ông cũng là bố, nghe nói con gái mình từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn tự nhiên tình phụ tử sẽ bộc phát: "Vậy thì con là con gái cũng đừng sống ở ngoài một mình, xảy ra chuyện nguy hiểm cũng không biết. Bách Ngạn à..." Ông nhìn về phía Niên Bách Ngạn: "Ngoài tứ hợp viện ra, bố nhớ con còn sở hữu một căn nhà chung cư nữa, khi nào rảnh rỗi thì đưa Diệp Diệp tới ở, con thấy được không?".
Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp: "Ý em thế nào?".
"Không cần đâu. Vị trí tôi ở bây giờ rất tốt." Ở nhà của anh ta? Vậy chẳng phải từ sáng tới tối không thể sống yên ổn sao? Thật đúng là "người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra". Tạm thời chưa nhắc tới mấy căn nhà đứng tên anh ta, chỉ nói cái tứ hợp viện thôi cũng chẳng phải nhà của người bình thường rồi. Ông ta dám cho Diệp Ngọc qua đó ở, nghĩ cũng đủ biết quy mô của nó không hề nhỏ, điều kiện càng không tệ, anh ta còn ở lại phòng nghỉ của công ty giả nghèo giả khổ cái nỗi gì?
Điều khiến cô căm ghét nhất là, một người bình thường từ khi bắt đầu bước vào cuộc sống mưu sinh đã phải dốc sức nỗ lực như cô đây, dọc đường phải âm thầm phấn đấu, không ngừng tiến lên phía trước, lại chỉ có thể bám gót mấy người nhà giàu này. Xem ra sau này cô phải nghĩ đủ mọi cách moi tiền từ anh ta mới được, đúng là đồ gian thương!
Niên Bách Ngạn cũng không gượng ép thêm, chỉ khẽ mỉm cười.
"Diệp Diệp! Bố cũng chỉ vì quan tâm em thôi. Hay là thế này đi, khi nào có thời gian anh sẽ đưa em đi xem nhà, tự mua một căn cũng được." Giọng nói của Diệp Uyên hào sảng mà dứt khoát: "Đương nhiên, người bỏ tiền là bố của chúng ta".
Diệp Hạc Phong nghe vậy cũng đồng ý, vừa định gật đầu thì Nguyễn Tuyết Mạn cuống quýt ngắt lời: "Mua nhà cái gì chứ. Con gái chung quy cũng phải lấy chồng thôi. Tôi thấy Diệp Diệp tìm một người biết quan tâm chăm sóc nó là quan trọng nhất. Hạc Phong à! Tôi thấy việc ông cần làm nhất là nên lo liệu tìm cho Diệp Diệp một chàng rể hiền đi".
1
Tố Diệp thầm cười khẩy trong lòng. Người đàn bà này đúng là sợ cô chiếm của cải nhà họ Diệp. Nhưng Tố Diệp cô tuy tham tiền thật đấy nhưng không phải tiền nào cũng nhận. Đồ của nhà họ Diệp có cho cô cũng không thèm!
"Dì Mạn của con nói đúng đấy. Diệp Diệp, con đã thích ai chưa?" Diệp Hạc Phong đương nhiên có dự tính trong lòng, ông muốn bù đắp cho cô con gái mình đã mắc nợ quá nhiều này. Tới lúc đó có của hồi môn nở mày nở mặt một chút cũng coi như giúp ông nhẹ lòng.
1
Tố Diệp uể oải đáp: "Có rồi ạ".
Niên Bách Ngạn đối diện ngước mắt lên nhìn cô, mặt không biến sắc.
1
"Quá tốt rồi. Hôm nào dẫn cậu ấy về đây cho bố xem mặt, không xứng là không được." Diệp Hạc Phong vui mừng nói.
Tố Diệp lắc lắc chiếc ly, lạnh nhạt nói: "Mọi người đều quen mà, là Kỷ Đông Nham".
Mọi người ai nấy đều thảng thốt nhìn nhau.
Vẫn là Diệp Lan lên tiếng phá vỡ sự im lặng, dè dặt nhìn Tố Diệp: "Chị hai! Chị nói Kỷ Đông Nham đó là cậu chủ của Kỷ Thị sao? Anh ta là kẻ thù không đội trời chung với Tinh Thạch chúng ta, chị...".
1
"Anh ấy có thù với Tinh Thạch, đâu có thù với tôi." Ánh mắt Tố Diệp trở nên trầm lạnh, cô đảo mắt nhìn một lượt những người trên bàn: "Sao? Tôi và anh ấy yêu nhau gây trở ngại gì tới mọi người ư? Cho dù tôi lấy anh ấy cũng đâu liên quan gì tới mọi người phải không?".
Diệp Hạc Phong khó xử: "Diệp Diệp! Theo lý mà nói, con thích ai bố không nên phản đối. Bây giờ là thời đại tự do yêu đương, nhưng yêu thì yêu, việc kết hôn vẫn phải thận trọng".
"Anh à, em lại thấy cũng không có gì." Diệp Hạc Thành điều hòa không khí, cười ha ha nói: "Có câu đời người biến hóa khôn lường, bây giờ làm gì còn kẻ địch lâu dài nữa? Em lại cảm thấy nếu Diệp Diệp có thể lấy Kỷ Đông Nham cũng là một chuyện tốt, hai gia đình biến chiến tranh thành hòa bình, sao lại không vui vẻ nhỉ?".
Tố Diệp cười khinh thường, hóa ra cô lại trở thành Văn Thành công chúa*.
*Công chúa Văn Thành là cháu gái của vua .