Chương 111: Văn để trị quốc, võ để an bang
"Gì cơ?" Là thanh âm đủ khiến lều chiên tốc mái của Kỷ Đông Nham.
Còn Niên Bách Ngạn mặc dù vẫn đứng im đó, thần thái cũng không khoa trương bằng Kỷ Đông Nham, nhưng đôi mày tuấn tú đã nhíu lại thành một đường cong đầy chất vấn, thậm chí từ ánh mắt nghiêm nghị còn nhìn rõ một vẻ khó tin.
Đôi tai Tố Diệp rung lên bởi tông nói bất ngờ và kinh hoàng của Kỷ Đông Nham, đau buốt. Cô xoa xoa tai, ngụ ý bảo anh ta bình tĩnh, không có gì phải hoảng hốt cả, rồi quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn.
"Là thế này." Cô ngừng một chút, sắp xếp lại câu chuyện, khẽ liếm môi: "Hôm nay lúc đi thuê trang phục, em nghe nói lễ hội Natamu năm nay sẽ có riêng một cuộc thi nhóm Mông Hán. Thực tế là có mục đích lôi kéo các du khách cùng tham gia. Chỉ cần du khách đó nhiệt tình với thể thao thì đều có thể đăng ký, tiến hành thi đấu với người bản địa. Em cảm thấy đây là cơ hội hiếm có nên đã đăng ký".
Niên Bách Ngạn không tiến lên mà im lặng tựa bên cạnh tủ. Còn Kỷ Đông Nham thì vẫn giữ cái biểu cảm cường điệu lúc trước, sau khi nghe thấy cô nói vậy, anh ta chỉ vào mũi mình: "Thả về thời cổ đại, anh cùng lắm chỉ làm được một quan văn thôi, trước giờ có phải võ tướng gì đâu". Nói tới đây, anh ta lại chống tay lên trán vờ như đang đau đầu: "Tiểu Diệp, anh không hề biết rằng em còn có khả năng dự đoán trước tương lai đấy, theo lý mà nói không ai biết lịch trình của anh mà".
"Tôi cũng không biết." Tố Diệp lườm anh ta: "Cuộc thi tổng cộng có ba hạng mục, tôi vốn định nhờ tổng giám đốc Niên cố gắng thêm một chút để đánh đuổi địch, ai ngờ anh lại đâm đầu vào, vừa hay có thể gánh vác một phần giúp chúng tôi".
"Niên Bách Ngạn, không phải anh đồng ý rồi đấy chứ?" Kỷ Đông Nham nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt hoảng loạn.
Niên Bách Ngạn cất giọng điềm nhiên: "Thực tế là, tôi và cậu được thông báo cùng một lúc".
1
Tố Diệp thấy Niên Bách Ngạn chẳng mấy hứng thú, bắt đầu giở chiêu mềm mỏng nhõng nhẽo: "Em cũng chỉ muốn tốt cho hai người thôi. Những người quanh năm ngồi trong văn phòng như các anh không được rèn luyện thể dục thể thao đầy đủ, tâm lý sẽ trở nên lệch lạc. Đương nhiên, không phải em mắng hai người tâm lý biến thái. Em chỉ nghĩ là hiếm có dịp được ra ngoài, nên gần gũi với tự nhiên, tiếp xúc nhiều hơn với người bản địa, như vậy mới hoàn toàn thả lỏng".
Kỷ Đông Nham chống cằm, chớp chớp mắt: "Nghe thì có vẻ em thật sự suy nghĩ cho bọn anh".
"Yên tâm, em là một bác sỹ tâm lý, về điểm này không sai được đâu. Phải biết rằng tâm lý có thể ảnh hưởng tới sinh lý của con người đấy." Sắc mặt Tố Diệp bắt đầu trở nên vui vẻ, đôi đồng tử to tròn đảo qua đảo lại một cách gian xảo, cô huých một cái vào người Kỷ Đông Nham: "Nói thật, chúng ta chẳng phải mấy cô cậu mười bảy, mười tám tuổi nữa. Còn không nổi loạn sẽ già mất".
"Nói cũng phải, thật ra anh cũng không phải người khó thương lượng đến thế. Thi đấu cũng được thôi, nhưng tại sao phải hợp tác với anh ta?" Kỷ Đông Nham bĩu môi nhìn Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn chẳng thèm quan tâm đến Kỷ Đông Nham.
Tố Diệp uống một ngụm nước, từ tốn giới thiệu về quy định của cuộc thi: "Tình hình là thế này, các hạng mục thi đấu gồm có cưỡi ngựa, bắn tên và đấu vật. Ba người đăng ký lập thành một nhóm, áp dụng thể lệ nâng cao. Nói trắng ra là, ba người lần lượt tham gia ba hạng mục, nhưng chỉ khi người thứ nhất chiến thắng ở trò cưỡi ngựa, người thứ hai mới có tư cách tiếp tục hoàn thành hạng mục sau đó, giống như trò chơi tiếp sức vậy, như thế cả nhóm mới giành được chiến thắng".
Kỷ Đông Nham nhướng mày.
"Đây chính là lý do em muốn hai anh chung sức hợp tác, nếu bất kỳ ai không thể vượt qua được thì cũng tức là hai người còn lại sẽ mất đi tư cách dự thi, vậy là coi như nhóm của chúng ta thất bại".
Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp, bất ngờ lên tiếng: "Nếu hôm nay cậu ta không tới, tôi rất muốn hiểu rõ cái gọi là cố gắng thêm một chút của em?".
Tố Diệp ngượng ngập nhìn anh cười: "Cũng không có gì, chỉ là nhờ anh gánh vác thêm một hạng mục thôi mà".
"Ngày mai em góp vui là được rồi." Rõ ràng, Niên Bách Ngạn không dễ dãi như Kỷ Đông Nham.
Tố Diệp vừa nghe đã sốt sắng: "Em đã đăng ký rồi, sao có thể rút lui ngay trước cuộc thi chứ?".
"Con gái con đứa tranh đấu với một đám đàn ông, còn ra thể thống gì?" Hàng lông mày Niên Bách Ngạn nhíu chặt lại, giọng có vẻ không vui.
Tố Diệp chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn già mồm cãi: "Cuộc thi này không quan trọng giới tính mà đề cao tình hữu nghị Mông Hán".
Một câu nói khiến Niên Bách Ngạn suýt ho ra máu.
Kỷ Đông Nham hồ nghi nhìn Tố Diệp, tò mò hỏi: "Nữ hiệp, nếu tham gia cuộc thi, em chọn hạng mục nào?".
"Lúc nãy khi anh bước vào đây, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Con người tôi, văn có thể an thiên hạ, võ có thể định càn khôn. Thế nên cưỡi ngựa, bắn tên và đấu vật đều không thành vấn đề." Tố Diệp hào sảng vỗ vỗ ngực.
Kỷ Đông Nham lập tức giơ ngón cái về phía cô: "Trâu bò thật, không ngờ cậu em còn dạy em cả mấy thứ này, ba hạng mục này đều là sở trường của em à?".
1
"Ha ha, từ nhỏ tôi đã lớn lên trong gia đình có truyền thống võ học, nên mấy trò vặt không đáng nhắc tới như bắn tên, đấu vật đó, cậu tôi đều..." Nửa câu trước Tố Diệp nói rất hùng hồn, nửa câu sau tiếng cứ nhỏ dần: "...không dạy cho tôi".
7
Hơ...
Không chỉ Kỷ Đông Nham đần mặt ra, ngay cả Niên Bách Ngạn cũng sững sờ.
"Vậy... Nói như thế tức là em tự học thành tài?" Kỷ Đông Nham dè dặt hỏi.
Tố Diệp giơ tay lên kéo vành tai, xấu hổ né tránh ánh mắt dò hỏi của Kỷ Đông Nham: "Không... Ý của tôi là mấy môn này tôi đều không giỏi".
Kỷ Đông Nham đứng đờ ra bất động như người gỗ một lúc lâu.
Một giây sau, Tố Diệp vội vàng níu chặt người đàn ông như đang chuẩn bị bỏ chạy: "Nhưng tôi rất hứng thú với mấy trò thể thao này. Yên tâm, người có tinh thần thể thao sẽ không thua được đâu".
Không hổ danh là bác sỹ tâm lý, vừa nhìn đã nhận ra anh ta có ý định chuồn lẹ. Kỷ Đông Nham bị làm khó, gương mặt vô cùng bi ai: "Chẳng phải em nói văn có thể an thiên hạ, võ có thể định càn khôn sao?".
"Mong ước, mong ước thôi." Cô lập tức cười trừ.
Kỷ Đông Nham không biết nên khóc hay cười.
Niên Bách Ngạn đứng bên im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm khàn có chút mỏi mệt: "Nếu em đã muốn tham gia, thì cũng vẫn phải chọn một hạng mục thi đấu".
Sự hợp tác bất ngờ của anh khiến Tố Diệp hớn hở ra mặt: "Vậy em chọn bắn tên".
Niên Bách Ngạn gật đầu như đã hiểu ra, nhìn cô nửa đùa nửa thật: "Thứ tự thi đấu của các hạng mục có phải là cưỡi ngựa, đấu vật, bắn tên không?".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
1
"Hoặc cũng có thể là đấu vật, cưỡi ngựa, bắn tên?" Kỷ Đông Nham cũng từ tốn bổ sung thêm: "Tóm lại, bất luận theo thứ tự nào, bắn tên cũng là hạng mục cuối cùng".
1
Tố Diệp mím môi cười: "Nếu không sao người ta lại bảo nói chuyện với người thông minh sẽ bớt đau đầu chứ" .
Cô không hề ngạc nhiên khi hai người đàn ông này có thể vạch trần ngay suy nghĩ của mình. Những người có thể bày mưu tính kế trên thương trường sớm đã luyện được cho mình "hỏa nhãn kim tinh", trò vặt này của cô sao có thể giấu giếm được bất kỳ ai trong số họ. Nhưng cô đã đạt được mục đích của mình rồi, muốn thắng được cuộc thi lần này không thể thiếu hai người đàn ông ấy được. Cưỡi ngựa và đấu vật là hai môn cần có kỹ thuật và thể lực, cô tự nhận mình không có bản lĩnh ôm đồm nhiều đến thế. Nếu hai hạng mục trước họ giành được chiến thắng thì áp lực cô phải gánh vác đương nhiên không còn nhiều nữa, không chừng tới cuối cùng chẳng còn lại mấy tuyển thủ. Chẳng qua cô chỉ dùng chiêu "Điền Kỵ đua ngựa" để tránh né điểm yếu của mình, giành được thắng lợi lớn nhất.
*"Điền Kỵ đua ngựa" trích từ quyển thứ 65 của "Sử Ký", là câu chuyện ngắn nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc về cách dùng sở trường của mình để đấu lại kẻ địch. Câu chuyện là cách chọn ngựa đua để thi đấu của Điền Kỵ trong ba vòng: Vòng 1 lấy con ngựa hạng yếu của mình đấu với con ngựa hạng ưu của địch. Vòng 2 lấy con ngựa hạng ưu của mình đấu với con ngựa hạng trung của địch. Vòng 3 lấy con ngựa hạng trung của mình đấu với con ngựa hạng yếu của địch.
Cho dù cuối cùng tới lượt cô bắn tên, vậy thì... cũng chưa chắc không có cách giành chiến thắng.
"Nói đi, tiền thưởng là bao nhiêu?" Niên Bách Ngạn hỏi trúng tim đen.
Lần này Tố Diệp như bị người ta đâm mạnh vào điểm yếu của mình, chỉ biết gượng cười: "Cái này... cũng chẳng đáng là bao".
Kỷ Đông Nham nhìn cô, giơ tay cốc lên đầu cô: "Vì lợi ích mà em không ngại lôi bọn anh ra làm trò đùa".
"Nếu đã là cuộc thi, đương nhiên phải có người thắng kẻ thua, thắng mà không có tiền thưởng còn ai tham gia chứ?"
"Chẳng phải đề cao tình hữu nghị Mông Hán sao?" Kỷ Đông Nham châm chọc.
"Thể hiện tình hữu nghị thì không cần tiêu tiền à?" Tố Diệp trả đũa lại.
Niên Bách Ngạn nghe hai người họ đối qua đáp lại phát đau đầu. Anh thẳng thừng vén cửa lều lên, im lặng nhìn ra từng đốm lửa trại bập bùng xa xa, mờ mờ ảo ảo. Có tiếng đàn đầu ngựa, tiếng nhạc du dương phụ họa cho làn gió buổi đêm, vượt qua thảo nguyên, bay vào trong lều chiên của họ.
Buổi lửa trại đã bắt đầu rồi.
"Dù sao em cũng đăng ký rồi, lẽ nào hai người đành lòng nhìn em ngày mai đơn thương độc mã?" Tố Diệp bắt đầu hết cách phải giở trò vòi vĩnh.
Kỷ Đông Nham đang định đáp lại thì Niên Bách Ngạn đứng ở cửa hờ hững nói một câu: "Nếu muốn tham gia thi đấu thì lát nữa trong buổi lửa trại uống ít rượu một chút".
Tố Diệp mặt mày rạng rỡ.
Kỷ Đông Nham thấy quái lạ: "Niên Bách Ngạn, không phải anh đồng ý rồi đấy chứ?".
"Sao? Cậu không dám hợp tác với tôi à?" Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn anh ta.
Kỷ Đông Nham cười khẩy: "Đừng có mà khích tôi".
"Vậy thì chúc ngày mai hợp tác vui vẻ." Thần thái Niên Bách Ngạn vẫn rất bình thản.
Kỷ Đông Nham hừ một tiếng coi như đáp lại.
***
Tiếng đàn đầu ngựa tuyệt đẹp, thích hợp nhất là ngồi sâu trong thảo nguyên, nhắm mắt lắng nghe. Phía xa là ánh lửa rọi lên gương mặt xinh xắn của các cô gái. Bọn họ đang nhiệt tình nhảy múa ca hát bên đống lửa. Những bộ trang phục rực rỡ đầy màu sắc khiến họ trông những con bướm hoa, bay khắp thảo nguyên. Trong hương thơm nồng nàn thanh mát của món rượu sữa ngựa vẫn còn thoang thoảng mùi thơm nức mũi của thịt dê khiến người ta thèm rỏ dãi.
1
Cuộc sống như vậy mới là sung sướng nhất.
Người Mông Cổ trước nay không thiếu những thần thoại hoa lệ, ví như câu chuyện giữa Tô Hòa và bạch mã về lai lịch của cây đàn đầu ngựa*. Tố Diệp từ trước tới giờ đều say đắm những truyền thuyết như vậy, dù nói về tình yêu hay về ý chí. Vì cô luôn tin rằng dù cho thời gian có trôi qua bao lâu, dẫu rằng dưới sự tàn khốc và áp lực của hiện thực, con người đã dần lãng quên một số thứ, nhưng ẩn sâu trong tâm tưởng, họ vẫn giữ cho mình nét mềm mại của tình người. Còn những câu chuyện cảm động của các dân tộc là điều quan trọng nhất để đánh thức tình cảm nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm con người.
*Truyền thuyết về đàn đầu ngựa: Ngày xưa, có một mục đồng tên Tô Hòa có một con tuấn mã mình rất yêu quý, ngày nào nó cũng ở bên mục đồng, như hình với bóng. Sau đó có một vị vương gia ngang ngược nhìn trúng con bạch mã đó, liền sai người tới cướp nó về vương phủ. Sau khi bị bắt, con tuấn mã nhung nhớ mục đồng, không ăn không uống. Rồi một ngày nó thoát được dây cương, chạy trốn về bên cạnh mục đồng. Vương gia nổi giận, dùng cung tên bắn chết con tuấn mã. Mục đồng vô cùng đau khổ, ngày đêm ôm con tuấn mã khóc không ngừng. Một đêm mục đồng mơ thấy con tuấn mã sống lại, tựa vào mục đồng, cất tiếng hí bi thương. Sau đó khi tỉnh dậy, mục đồng lấy xương sọ của con tuấn mã làm hộp đàn, xương chân làm cột, đuôi ngựa làm dây đàn và cây kéo, rồi đẽo trên đỉnh cây đàn đầu của một con tuấn mã làm nên cây đàn đầu ngựa. Từ đó mà người Mông Cổ có một nhạc cụ của riêng mình lấy tên là đàn đầu ngựa.
Kỷ Đông Nham vốn thích góp vui ở những nơi náo nhiệt, thế nên anh ta cùng Tố Diệp tay nắm tay tham gia vào đêm hội lửa trại. Họ đang vây quanh đống lửa, nhảy điệu múa nguyên sơ nhất của dân tộc mình. Tố Diệp cười vui vẻ. Ánh lửa hắt quầng sáng rực đỏ lên gương mặt cô, đẹp không lời nào tả xiết.
Kỷ Đông Nham ngẩn ngơ ngắm nụ cười của cô, nhất thời nhảy loạn cào cào, khiến Tố Diệp cũng liên tục nhầm lẫn.
"Kỷ Đông Nham, tập trung chút đi!" Vì tiếng nhạc khá to, cô lại phải căng cổ hét lên.
Kỷ Đông Nham nhìn cô mỉm cười, một lúc lâu sau mới ghé sát vào tai cô và nói: "Anh chỉ muốn biết, anh còn có được cơ hội của em không?".
"Đã nói với anh rồi, vô vọng." Cô mím môi, lời từ chối cũng dứt khoát như nụ cười của anh.
Kỷ Đông Nham làm mặt tiếc nuối: "Rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt? Thật ra con người anh cũng đơn giản lắm, thật mà. Không cần em ngày nào cũng mất công suy đoán đâu. Anh đảm bảo với em, em mà theo anh, ngày nào anh cũng sẽ chủ động thẳng thắn tâm sự với em, như vậy vẫn chưa được sao?".
2
~Hết chương 111~
Chương 112: Là tình cảm chứ không phải tình yêu
Đó vốn là một lời tỏ tình chân thành sâu sắc, kết hợp với tiếng đàn đầu ngựa trong trẻo ngân nga dưới ánh lửa bập bùng, sự ăn ý và đồng điệu của khung cảnh càng tăng thêm sự rung động cho cảm xúc.
Tố Diệp vừa nhảy múa vừa quay đầu nhìn anh ta. Câu nói đó giờ phút này thật sự có chút sức mạnh. Đã nhiều lần cô cho rằng đó chẳng qua chỉ là giây phút hưng phấn nhất thời của anh ta, chưa bao giờ cô coi là thật, kể cả hôm đấu giá. Nhưng ngay lúc này đây, gương mặt sáng sủa, tuấn tú của Kỷ Đông Nham lại quá đỗi chân thành, khiến cô trong một khoảnh khắc đã tin anh ta nói thật lòng.
Mỗi câu mỗi chữ của anh ta đều thật lòng thật dạ, ánh mắt cũng không còn vẻ ba lăng nhăng hằng ngày, không còn sự ngông cuồng, ngang ngạnh, không còn sự uể oải, thiếu tập trung. Cô tự cho rằng những người đàn ông quá tuyệt vời chỉ là một giấc mộng đẹp. Tưởng Bân như vậy, Đinh Tư Thừa cũng như vậy. Thế thì một người bất luận về ngoại hình hay lai lịch đều vượt xa Tưởng Bân và Đinh Tư Thừa như Kỷ Đông Nham, sao cô có thể giữ nổi đây?
Chưa từng có ai thật sự hiểu rằng, bề ngoài trông cô kiêu ngạo, thực chất là hèn yếu tới cực điểm.
Cô chẳng qua chỉ là một con đà điểu, tuy ngẩng đầu sải bước, nhưng tâm tư và lòng dũng cảm sớm đã chôn sâu dưới cát sỏi. Nếu như có thể, cả đời này không yêu đương gì là tốt nhất. Cô không mong được người ta yêu, cũng không muốn chủ động dành tình yêu sâu sắc cho ai. Một câu nói của Niên Bách Ngạn đã từng khiến cô kích động vô cùng. Anh nói, tình yêu là một món đồ xa xỉ. Anh nói rất đúng, nhưng anh chính là người làm nên những món đồ xa xỉ, cả anh hay Kỷ Đông Nham cũng vậy, e là cả hai đều là những món hàng đắt đỏ mà người ta có lòng cũng không thể mua nổi.
Nhưng cô thì khác, cuộc đời cô không cho phép, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ phải dừng lại để suy nghĩ, sửa chữa sai lầm. Người một lòng hướng về phía trước như cô, một người từ khi sinh ra đã định trước phải tự nỗ lực giành giật mọi thứ như cô, sớm đã mất đi khả năng sở hữu những món đồ xa xỉ như thế rồi.
"Đông Nham, tôi tin lời hứa của anh." Bởi vì từ giây phút người đàn ông nói ra lời thề ấy đều là chân thật.
Kỷ Đông Nham nắm chặt tay cô, không biết là ánh lửa phản chiếu vào mắt anh ta hay vì sự tin tưởng của cô, khóe môi anh ta khẽ nở nụ cười vui vẻ: "Nói vậy là em đồng ý?".
"Không! Lời anh nói khiến tôi nhớ tới cảnh tượng các địa chủ lừa gạt nhà lành trong xã hội cũ." Cô bặm môi, nhìn đống lửa gần đó. Bên cạnh là các cô gái người bản địa trẻ trung, xinh đẹp. Ánh mắt họ đầy tình cảm, sáng rực lên trong đêm khi nhìn người yêu. Những chiếc váy sặc sỡ là sắc màu tươi tắn của họ.
Kỷ Đông Nham nhất thời đơ như khúc gỗ.
Tiếng đàn đầu ngựa cũng bắt đầu trở nên vui vẻ, bước nhảy của hai người nhanh dần theo mọi người xung quanh, đến cả tốc độ nói của cô nữa: "Anh rất tốt, nhưng tình yêu phải tới từ hai phía. Anh thích tôi nhưng tôi không thích anh".
"Tình yêu cũng có thể bồi đắp dần mà."
"Thứ có thể bồi đắp mà ra là tình cảm chứ không phải tình yêu." Tố Diệp nắm trúng vấn đề: "Tình yêu, nếu không có niềm đau đớn hay hạnh phúc ngay từ lần đầu gặp mặt thì không thể gọi là tình yêu được. Đông Nham, tôi có tình cảm với anh, nhưng không phải tình yêu".
Kỷ Đông Nham nghe xong càng thấy khó hiểu.
Tố Diệp thấy vậy cũng chẳng buồn giải thích thêm: "Tóm lại vẫn chỉ có câu đó thôi, tôi không thể chấp nhận sự theo đuổi của anh".
Kỷ Đông Nham buông một hơi thở nặng nề: "Anh đã biết là sẽ như vậy, nhưng vẫn rất muốn thử xem sao".
"Tôi sẽ không xin lỗi anh đâu, vì tôi chưa từng lừa gạt tình cảm của anh." Cô nói một câu từ tận đáy lòng.
Kỷ Đông Nham gật đầu: "Sự thẳng thắn của em khiến người ta vừa hận lại vừa yêu, thật đấy, thế nên anh mới càng không buông tay được. Anh không muốn ép buộc em phải yêu anh. Anh chỉ hy vọng, nếu chúng ta thật sự không thể trở thành người yêu, vậy liệu có thể trở thành những người bạn thân thiết chăng?".
"Anh cảm thấy giữa nam và nữ liệu có tình bạn thật sự không?" Tố Diệp quay đầu hỏi một cách nghiêm túc.
"Em cho rằng không có sao?"
"Không có. Có một câu nói thế này: Tuyệt đối đừng để bạn gái của bạn có lam nhan tri kỷ, vì xanh mãi, xanh mãi sẽ có ngày bạn trở thành màu lục. Tuyệt đối đừng để bạn trai của bạn có hồng nhan tri kỷ, vì hồng mãi, hồng mãi hai người họ sẽ trở thành màu vàng*."
*Màu lục: Người Trung Quốc hay ví những ông chồng bị cắm sừng là "đội mũ xanh". Màu vàng trong tiếng Trung đại diện cho những gian tình mờ ám, cho cảnh nóng...
Màn ca múa kết thúc, Tố Diệp và Kỷ Đông Nham cũng dừng lại. Hai người ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ. Cô nhìn về phía ngọn lửa hừng hực cháy, cảm thán: "Tôi cho rằng, cái gọi là tình bạn đích thực giữa nam và nữ có thể định nghĩa là một loại tình cảm mờ ám không thể nói rõ, không thể lý giải nhưng lại có thể mang tới cho tâm hồn con người sự an ủi và ảo tưởng. Loại tình cảm ám muội đó nếu không vượt quá giới hạn thì tình bạn sẽ bền lâu. Nhưng con người là loài động vật cảm tính, không giữ được thì sẽ bị thứ quan hệ mờ ám chết người đó chọc thủng phòng tuyến của mình. Những ví dụ như thế trên đời này đâu đâu cũng thấy, trừ phi đối phương là người đồng tính. Kỷ Đông Nham, anh có diện mạo tuấn tú, không tầm thường, cao lớn, phóng khoáng, anh cảm thấy chúng ta có thể tuân thủ nghiêm ngặt quan hệ không rõ ràng đó không?".
"Em vẫn sợ mình sẽ yêu anh?" Kỷ Đông Nham nhướng mày.
"Không. Ám muội không phải tình yêu. Tôi chỉ sợ hai chúng ta sẽ bị quan hệ đó mê hoặc, cuối cùng sẽ chỉ thành một trò chơi na ná tình yêu mà thôi." Tố Diệp lắc đầu.
"Tiểu Diệp, suy nghĩ của anh rất đơn giản, anh chỉ muốn khi còn chưa yêu một người khác có thể ở bên cạnh em. Dù chỉ những khi buồn em mới nhớ đến anh, nhưng anh vẫn được lắng nghe những than phiền của em, vậy thôi."
Tố Diệp mỉm cười, chân thành nói: "Tôi đã một lòng coi anh là bạn rồi. Nhưng chỉ là bạn mà thôi, không có những quan hệ không rõ ràng, một tình bạn không hề hoang tưởng. Anh có làm được không?".
"Cảm ơn tấm chân tình của em, anh chấp nhận thử một lần." Kỷ Đông Nham mượn ánh lửa để ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô: "Chỉ có điều, trước khi xóa sạch những mờ ám, anh có thể có một thỉnh cầu không? Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng".
Tố Diệp khoanh chân lại, nghe xong như đang suy nghĩ gì: "Tuyệt đối đừng bắt tôi chủ động hôn anh, tôi không làm được đâu".
Một tia thất vọng lướt qua ánh mắt Kỷ Đông Nham, nhưng nó nhanh chóng biến mất, anh tươi cười: "Sai rồi, là anh muốn hôn em".
Cô nhìn anh ta, yên lặng chớp mắt.
Bóng các cô gái xinh đẹp như những con thiêu thân nhiệt tình lao vào lửa, lúc gần lúc xa. Tố Diệp thì im ắng, dịu dàng, có chút tách biệt với bầu không khí xung quanh.
Kỷ Đông Nham rướn người, khẽ hôn lên bờ môi cô.
2
Cô ngồi im, run rẩy khẽ khép chặt hàng mi.
Cô bất giác nhớ lại nụ hôn sáng hôm đó của Niên Bách Ngạn, làn môi ấm nóng nhẹ nhàng đặt lên trán cô, dịu dàng đến nỗi chỉ như một chiếc lông chim lướt nhẹ qua mặt. Giây phút đó, dường như cả người cô bỗng nhẹ bẫng, tan chảy trong hương gỗ thoang thoảng ấy.
Nụ hôn của Kỷ Đông Nham dừng lại ở đó, không tiếp tục, cũng không tiến sâu thêm, như đang trân trọng một báu vật, cứ thế môi anh ta dán chặt lên môi cô.
1
Trước mặt họ là cỏ mọc tầng tầng lớp lớp, nhẹ nhàng lay động theo làn gió. Đằng sau họ là đống lửa sáng rực một góc trời, bên cạnh đó là cảnh ca múa tưng bừng đầy sức sống. Chỉ có họ là bất động, như một cảnh phim, tất cả mọi động thái chỉ để làm nền cho cuộc gặp mặt tuyệt đẹp giữa hai con người.
Ngoài họ ra, còn một người nữa cũng đứng lặng.
Niên Bách Ngạn.
2
Anh đứng ở một góc khá xa, ánh lửa không đủ soi chiếu tới anh. Chỉ có ánh trăng tỏa bóng xuống bờ vai ấy, bóng hình bị ánh trăng kéo dài ấy bao trùm nền đất.
Anh cứ yên lặng đứng đó nhìn hai con người bên đống lửa, dần dần, đôi mày nhíu chặt lại, chỉ còn một nỗi trống vắng, đìu hiu...
***
Có lẽ phải đợi tới hôm nay, lễ hội Natamu mới bước vào những phần hấp dẫn.
Tới trước tham gia cuộc thi Mông Hán, ngoài Tố Diệp ra còn có mười một đội khác. Trên võ đài phía xa kia bày một mô hình cho tờ chi phiếu tiền thưởng giá trị ba vạn*, cực lớn, sáng loáng. Tiền thưởng mặc dù không quá khoa trương nhưng đối với những cuộc thi mang tính giải trí mà nói thực sự cũng hiếm có rồi.
*30.000 nhân dân tệ = 105 triệu VNĐ.
2
Chính vì ba vạn này, từ khi con bê cất tiếng kêu đầu tiên, Tố Diệp đã thức dậy bắt đầu chạy bộ. Sau khi chạy đủ mấy vòng lớn quanh khu lều chiên, cô mới quay lại lều của mình, đánh thức hai người đàn ông lực lưỡng đang nằm ườn dưới sàn nhà. Niên Bách Ngạn trước nay luôn có thói quen dậy sớm nên cũng không đáng lo ngại nhưng Kỷ Đông Nham là con sâu ngủ điển hình, ngày thường chỉ mong được ngủ nướng tới tận chiều, bắt anh ta dậy sớm đúng là còn khó hơn cả giết anh ta. Trong lúc Tố Diệp đang loay hoay không biết phải làm sao thì Niên Bách Ngạn đã tạt thẳng một chậu nước lạnh lên người anh ta không chút khách khí, kích thích tới nỗi anh ta giật nảy mình, nhảy tưng tưng lên, xông tới nhe răng trợn mắt với Niên Bách Ngạn.
4
Còn chưa đợi anh ta đè nén cảm giác hoảng hốt mở lời gào thét, Tố Diệp đã bước tới, phối hợp ăn ý, vừa kéo anh ta ra ngoài vừa nói: "Anh mau đi thay quần áo đi, người đầu tiên vào sân là anh đấy".
"Tiểu Diệp, vì ba vạn, chúng ta có cần phải liều mạng vậy không?" Kỷ Đông Nham bám chặt cửa lều không chịu buông, nửa người đã bị cô lôi xềnh xệch ra ngoài, vẻ mặt khẩn khoản: "Chúng ta thương lượng chút đi, hay là anh đưa em ba vạn, em tha cho anh, để anh quay về ngủ có được không?".
"Không dưng được tiền không lấy đúng là đồ ngốc." Tố Diệp gắng hết sức lôi anh ta. Quái lạ, bình thường thấy anh ta yếu xìu, thế mà lúc gào khóc đòi được ngủ sao khỏe thế: "Anh muốn cho tôi thêm tiền tôi xin nhận, nhưng thắng cuộc thi này, cộng thêm số tiền anh cho không nữa là sáu vạn".
Kỷ Đông Nham phát đau đầu vì mớ lý luận cô.
Sau khi Niên Bách Ngạn đánh răng rửa mặt xong vẫn thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo nhau ở cửa lều, cất giọng thẳng thừng: "Kỷ Đông Nham! Nếu cậu sợ thua thì cứ thẳng thắn thừa nhận, tôi không ngại đổi hạng mục với cậu".
Câu nói ấy vừa dứt, đã đạt được hiệu quả to lớn!
Kỷ Đông Nham buông tay, quắc mắt nhìn Niên Bách Ngạn: "Anh cứ lo cho thân anh đi, ai thua còn chưa biết đâu!".
"Được thôi, tôi đợi gậy tiếp sức của cậu." Niên Bách Ngạn ném cho anh ta bộ trang phục thi đấu.
Kỷ Đông Nham đón lấy gọn ghẽ, không nói tiếng nào quay người đi đánh răng rửa mặt.
Đợi anh ta đi xa rồi, Tố Diệp mới giơ ngón cái về phía Niên Bách Ngạn: "Khó làm tri kỷ, khó thành thù địch".
Ánh mắt Niên Bách Ngạn có phần phức tạp.
Vậy ư?
Đấu với nhau bao nhiêu năm nay rồi, còn ai không hiểu rõ ai chứ?
Cứ như vậy, khi ba người xuất hiện trên trường đấu đã thu hút được không ít ánh nhìn. Cuộc thi này vốn đã hấp dẫn, lại có tuyển thủ nữ tham gia, mọi người lại càng xôn xao bàn tán.
Trước khi cuộc khi bắt đầu là màn ca múa tưng bừng của các cô gái Mông Cổ, bầu không khí vô cùng vui vẻ náo nhiệt.
Nhưng Tố Diệp lại có phần lo lắng.
Tuyển thủ mà Kỷ Đông Nham bốc trúng là một tráng sỹ người Mông Cổ. Chỉ vóc dáng thôi đã to gấp đôi anh ta. Kỷ Đông Nham lại ra sân đầu