Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm

Chương 24


trước sau


Chương 111: Văn để trị quốc, võ để an bang


"Gì cơ?" Là thanh âm đủ khiến lều chiên tốc mái của Kỷ Đông Nham.

Còn Niên Bách Ngạn mặc dù vẫn đứng im đó, thần thái cũng không khoa trương bằng Kỷ Đông Nham, nhưng đôi mày tuấn tú đã nhíu lại thành một đường cong đầy chất vấn, thậm chí từ ánh mắt nghiêm nghị còn nhìn rõ một vẻ khó tin.

Đôi tai Tố Diệp rung lên bởi tông nói bất ngờ và kinh hoàng của Kỷ Đông Nham, đau buốt. Cô xoa xoa tai, ngụ ý bảo anh ta bình tĩnh, không có gì phải hoảng hốt cả, rồi quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn.

"Là thế này." Cô ngừng một chút, sắp xếp lại câu chuyện, khẽ liếm môi: "Hôm nay lúc đi thuê trang phục, em nghe nói lễ hội Natamu năm nay sẽ có riêng một cuộc thi nhóm Mông Hán. Thực tế là có mục đích lôi kéo các du khách cùng tham gia. Chỉ cần du khách đó nhiệt tình với thể thao thì đều có thể đăng ký, tiến hành thi đấu với người bản địa. Em cảm thấy đây là cơ hội hiếm có nên đã đăng ký".

Niên Bách Ngạn không tiến lên mà im lặng tựa bên cạnh tủ. Còn Kỷ Đông Nham thì vẫn giữ cái biểu cảm cường điệu lúc trước, sau khi nghe thấy cô nói vậy, anh ta chỉ vào mũi mình: "Thả về thời cổ đại, anh cùng lắm chỉ làm được một quan văn thôi, trước giờ có phải võ tướng gì đâu". Nói tới đây, anh ta lại chống tay lên trán vờ như đang đau đầu: "Tiểu Diệp, anh không hề biết rằng em còn có khả năng dự đoán trước tương lai đấy, theo lý mà nói không ai biết lịch trình của anh mà".

"Tôi cũng không biết." Tố Diệp lườm anh ta: "Cuộc thi tổng cộng có ba hạng mục, tôi vốn định nhờ tổng giám đốc Niên cố gắng thêm một chút để đánh đuổi địch, ai ngờ anh lại đâm đầu vào, vừa hay có thể gánh vác một phần giúp chúng tôi".

"Niên Bách Ngạn, không phải anh đồng ý rồi đấy chứ?" Kỷ Đông Nham nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt hoảng loạn.

Niên Bách Ngạn cất giọng điềm nhiên: "Thực tế là, tôi và cậu được thông báo cùng một lúc".
1

Tố Diệp thấy Niên Bách Ngạn chẳng mấy hứng thú, bắt đầu giở chiêu mềm mỏng nhõng nhẽo: "Em cũng chỉ muốn tốt cho hai người thôi. Những người quanh năm ngồi trong văn phòng như các anh không được rèn luyện thể dục thể thao đầy đủ, tâm lý sẽ trở nên lệch lạc. Đương nhiên, không phải em mắng hai người tâm lý biến thái. Em chỉ nghĩ là hiếm có dịp được ra ngoài, nên gần gũi với tự nhiên, tiếp xúc nhiều hơn với người bản địa, như vậy mới hoàn toàn thả lỏng".

Kỷ Đông Nham chống cằm, chớp chớp mắt: "Nghe thì có vẻ em thật sự suy nghĩ cho bọn anh".

"Yên tâm, em là một bác sỹ tâm lý, về điểm này không sai được đâu. Phải biết rằng tâm lý có thể ảnh hưởng tới sinh lý của con người đấy." Sắc mặt Tố Diệp bắt đầu trở nên vui vẻ, đôi đồng tử to tròn đảo qua đảo lại một cách gian xảo, cô huých một cái vào người Kỷ Đông Nham: "Nói thật, chúng ta chẳng phải mấy cô cậu mười bảy, mười tám tuổi nữa. Còn không nổi loạn sẽ già mất".

"Nói cũng phải, thật ra anh cũng không phải người khó thương lượng đến thế. Thi đấu cũng được thôi, nhưng tại sao phải hợp tác với anh ta?" Kỷ Đông Nham bĩu môi nhìn Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn chẳng thèm quan tâm đến Kỷ Đông Nham.

Tố Diệp uống một ngụm nước, từ tốn giới thiệu về quy định của cuộc thi: "Tình hình là thế này, các hạng mục thi đấu gồm có cưỡi ngựa, bắn tên và đấu vật. Ba người đăng ký lập thành một nhóm, áp dụng thể lệ nâng cao. Nói trắng ra là, ba người lần lượt tham gia ba hạng mục, nhưng chỉ khi người thứ nhất chiến thắng ở trò cưỡi ngựa, người thứ hai mới có tư cách tiếp tục hoàn thành hạng mục sau đó, giống như trò chơi tiếp sức vậy, như thế cả nhóm mới giành được chiến thắng".

Kỷ Đông Nham nhướng mày.

"Đây chính là lý do em muốn hai anh chung sức hợp tác, nếu bất kỳ ai không thể vượt qua được thì cũng tức là hai người còn lại sẽ mất đi tư cách dự thi, vậy là coi như nhóm của chúng ta thất bại".

Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp, bất ngờ lên tiếng: "Nếu hôm nay cậu ta không tới, tôi rất muốn hiểu rõ cái gọi là cố gắng thêm một chút của em?".

Tố Diệp ngượng ngập nhìn anh cười: "Cũng không có gì, chỉ là nhờ anh gánh vác thêm một hạng mục thôi mà".

"Ngày mai em góp vui là được rồi." Rõ ràng, Niên Bách Ngạn không dễ dãi như Kỷ Đông Nham.

Tố Diệp vừa nghe đã sốt sắng: "Em đã đăng ký rồi, sao có thể rút lui ngay trước cuộc thi chứ?".

"Con gái con đứa tranh đấu với một đám đàn ông, còn ra thể thống gì?" Hàng lông mày Niên Bách Ngạn nhíu chặt lại, giọng có vẻ không vui.

Tố Diệp chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn già mồm cãi: "Cuộc thi này không quan trọng giới tính mà đề cao tình hữu nghị Mông Hán".

Một câu nói khiến Niên Bách Ngạn suýt ho ra máu.

Kỷ Đông Nham hồ nghi nhìn Tố Diệp, tò mò hỏi: "Nữ hiệp, nếu tham gia cuộc thi, em chọn hạng mục nào?".

"Lúc nãy khi anh bước vào đây, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Con người tôi, văn có thể an thiên hạ, võ có thể định càn khôn. Thế nên cưỡi ngựa, bắn tên và đấu vật đều không thành vấn đề." Tố Diệp hào sảng vỗ vỗ ngực.

Kỷ Đông Nham lập tức giơ ngón cái về phía cô: "Trâu bò thật, không ngờ cậu em còn dạy em cả mấy thứ này, ba hạng mục này đều là sở trường của em à?".
1

"Ha ha, từ nhỏ tôi đã lớn lên trong gia đình có truyền thống võ học, nên mấy trò vặt không đáng nhắc tới như bắn tên, đấu vật đó, cậu tôi đều..." Nửa câu trước Tố Diệp nói rất hùng hồn, nửa câu sau tiếng cứ nhỏ dần: "...không dạy cho tôi".
7

Hơ...

Không chỉ Kỷ Đông Nham đần mặt ra, ngay cả Niên Bách Ngạn cũng sững sờ.

"Vậy... Nói như thế tức là em tự học thành tài?" Kỷ Đông Nham dè dặt hỏi.

Tố Diệp giơ tay lên kéo vành tai, xấu hổ né tránh ánh mắt dò hỏi của Kỷ Đông Nham: "Không... Ý của tôi là mấy môn này tôi đều không giỏi".

Kỷ Đông Nham đứng đờ ra bất động như người gỗ một lúc lâu.

Một giây sau, Tố Diệp vội vàng níu chặt người đàn ông như đang chuẩn bị bỏ chạy: "Nhưng tôi rất hứng thú với mấy trò thể thao này. Yên tâm, người có tinh thần thể thao sẽ không thua được đâu".

Không hổ danh là bác sỹ tâm lý, vừa nhìn đã nhận ra anh ta có ý định chuồn lẹ. Kỷ Đông Nham bị làm khó, gương mặt vô cùng bi ai: "Chẳng phải em nói văn có thể an thiên hạ, võ có thể định càn khôn sao?".

"Mong ước, mong ước thôi." Cô lập tức cười trừ.

Kỷ Đông Nham không biết nên khóc hay cười.

Niên Bách Ngạn đứng bên im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm khàn có chút mỏi mệt: "Nếu em đã muốn tham gia, thì cũng vẫn phải chọn một hạng mục thi đấu".

Sự hợp tác bất ngờ của anh khiến Tố Diệp hớn hở ra mặt: "Vậy em chọn bắn tên".

Niên Bách Ngạn gật đầu như đã hiểu ra, nhìn cô nửa đùa nửa thật: "Thứ tự thi đấu của các hạng mục có phải là cưỡi ngựa, đấu vật, bắn tên không?".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
1

"Hoặc cũng có thể là đấu vật, cưỡi ngựa, bắn tên?" Kỷ Đông Nham cũng từ tốn bổ sung thêm: "Tóm lại, bất luận theo thứ tự nào, bắn tên cũng là hạng mục cuối cùng".
1

Tố Diệp mím môi cười: "Nếu không sao người ta lại bảo nói chuyện với người thông minh sẽ bớt đau đầu chứ" .

Cô không hề ngạc nhiên khi hai người đàn ông này có thể vạch trần ngay suy nghĩ của mình. Những người có thể bày mưu tính kế trên thương trường sớm đã luyện được cho mình "hỏa nhãn kim tinh", trò vặt này của cô sao có thể giấu giếm được bất kỳ ai trong số họ. Nhưng cô đã đạt được mục đích của mình rồi, muốn thắng được cuộc thi lần này không thể thiếu hai người đàn ông ấy được. Cưỡi ngựa và đấu vật là hai môn cần có kỹ thuật và thể lực, cô tự nhận mình không có bản lĩnh ôm đồm nhiều đến thế. Nếu hai hạng mục trước họ giành được chiến thắng thì áp lực cô phải gánh vác đương nhiên không còn nhiều nữa, không chừng tới cuối cùng chẳng còn lại mấy tuyển thủ. Chẳng qua cô chỉ dùng chiêu "Điền Kỵ đua ngựa" để tránh né điểm yếu của mình, giành được thắng lợi lớn nhất.

*"Điền Kỵ đua ngựa" trích từ quyển thứ 65 của "Sử Ký", là câu chuyện ngắn nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc về cách dùng sở trường của mình để đấu lại kẻ địch. Câu chuyện là cách chọn ngựa đua để thi đấu của Điền Kỵ trong ba vòng: Vòng 1 lấy con ngựa hạng yếu của mình đấu với con ngựa hạng ưu của địch. Vòng 2 lấy con ngựa hạng ưu của mình đấu với con ngựa hạng trung của địch. Vòng 3 lấy con ngựa hạng trung của mình đấu với con ngựa hạng yếu của địch.

Cho dù cuối cùng tới lượt cô bắn tên, vậy thì... cũng chưa chắc không có cách giành chiến thắng.

"Nói đi, tiền thưởng là bao nhiêu?" Niên Bách Ngạn hỏi trúng tim đen.

Lần này Tố Diệp như bị người ta đâm mạnh vào điểm yếu của mình, chỉ biết gượng cười: "Cái này... cũng chẳng đáng là bao".

Kỷ Đông Nham nhìn cô, giơ tay cốc lên đầu cô: "Vì lợi ích mà em không ngại lôi bọn anh ra làm trò đùa".

"Nếu đã là cuộc thi, đương nhiên phải có người thắng kẻ thua, thắng mà không có tiền thưởng còn ai tham gia chứ?"

"Chẳng phải đề cao tình hữu nghị Mông Hán sao?" Kỷ Đông Nham châm chọc.

"Thể hiện tình hữu nghị thì không cần tiêu tiền à?" Tố Diệp trả đũa lại.

Niên Bách Ngạn nghe hai người họ đối qua đáp lại phát đau đầu. Anh thẳng thừng vén cửa lều lên, im lặng nhìn ra từng đốm lửa trại bập bùng xa xa, mờ mờ ảo ảo. Có tiếng đàn đầu ngựa, tiếng nhạc du dương phụ họa cho làn gió buổi đêm, vượt qua thảo nguyên, bay vào trong lều chiên của họ.

Buổi lửa trại đã bắt đầu rồi.

"Dù sao em cũng đăng ký rồi, lẽ nào hai người đành lòng nhìn em ngày mai đơn thương độc mã?" Tố Diệp bắt đầu hết cách phải giở trò vòi vĩnh.

Kỷ Đông Nham đang định đáp lại thì Niên Bách Ngạn đứng ở cửa hờ hững nói một câu: "Nếu muốn tham gia thi đấu thì lát nữa trong buổi lửa trại uống ít rượu một chút".

Tố Diệp mặt mày rạng rỡ.

Kỷ Đông Nham thấy quái lạ: "Niên Bách Ngạn, không phải anh đồng ý rồi đấy chứ?".

"Sao? Cậu không dám hợp tác với tôi à?" Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn anh ta.

Kỷ Đông Nham cười khẩy: "Đừng có mà khích tôi".

"Vậy thì chúc ngày mai hợp tác vui vẻ." Thần thái Niên Bách Ngạn vẫn rất bình thản.

Kỷ Đông Nham hừ một tiếng coi như đáp lại.

***

Tiếng đàn đầu ngựa tuyệt đẹp, thích hợp nhất là ngồi sâu trong thảo nguyên, nhắm mắt lắng nghe. Phía xa là ánh lửa rọi lên gương mặt xinh xắn của các cô gái. Bọn họ đang nhiệt tình nhảy múa ca hát bên đống lửa. Những bộ trang phục rực rỡ đầy màu sắc khiến họ trông những con bướm hoa, bay khắp thảo nguyên. Trong hương thơm nồng nàn thanh mát của món rượu sữa ngựa vẫn còn thoang thoảng mùi thơm nức mũi của thịt dê khiến người ta thèm rỏ dãi.
1

Cuộc sống như vậy mới là sung sướng nhất.

Người Mông Cổ trước nay không thiếu những thần thoại hoa lệ, ví như câu chuyện giữa Tô Hòa và bạch mã về lai lịch của cây đàn đầu ngựa*. Tố Diệp từ trước tới giờ đều say đắm những truyền thuyết như vậy, dù nói về tình yêu hay về ý chí. Vì cô luôn tin rằng dù cho thời gian có trôi qua bao lâu, dẫu rằng dưới sự tàn khốc và áp lực của hiện thực, con người đã dần lãng quên một số thứ, nhưng ẩn sâu trong tâm tưởng, họ vẫn giữ cho mình nét mềm mại của tình người. Còn những câu chuyện cảm động của các dân tộc là điều quan trọng nhất để đánh thức tình cảm nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm con người.

*Truyền thuyết về đàn đầu ngựa: Ngày xưa, có một mục đồng tên Tô Hòa có một con tuấn mã mình rất yêu quý, ngày nào nó cũng ở bên mục đồng, như hình với bóng. Sau đó có một vị vương gia ngang ngược nhìn trúng con bạch mã đó, liền sai người tới cướp nó về vương phủ. Sau khi bị bắt, con tuấn mã nhung nhớ mục đồng, không ăn không uống. Rồi một ngày nó thoát được dây cương, chạy trốn về bên cạnh mục đồng. Vương gia nổi giận, dùng cung tên bắn chết con tuấn mã. Mục đồng vô cùng đau khổ, ngày đêm ôm con tuấn mã khóc không ngừng. Một đêm mục đồng mơ thấy con tuấn mã sống lại, tựa vào mục đồng, cất tiếng hí bi thương. Sau đó khi tỉnh dậy, mục đồng lấy xương sọ của con tuấn mã làm hộp đàn, xương chân làm cột, đuôi ngựa làm dây đàn và cây kéo, rồi đẽo trên đỉnh cây đàn đầu của một con tuấn mã làm nên cây đàn đầu ngựa. Từ đó mà người Mông Cổ có một nhạc cụ của riêng mình lấy tên là đàn đầu ngựa.

Kỷ Đông Nham vốn thích góp vui ở những nơi náo nhiệt, thế nên anh ta cùng Tố Diệp tay nắm tay tham gia vào đêm hội lửa trại. Họ đang vây quanh đống lửa, nhảy điệu múa nguyên sơ nhất của dân tộc mình. Tố Diệp cười vui vẻ. Ánh lửa hắt quầng sáng rực đỏ lên gương mặt cô, đẹp không lời nào tả xiết.

Kỷ Đông Nham ngẩn ngơ ngắm nụ cười của cô, nhất thời nhảy loạn cào cào, khiến Tố Diệp cũng liên tục nhầm lẫn.

"Kỷ Đông Nham, tập trung chút đi!" Vì tiếng nhạc khá to, cô lại phải căng cổ hét lên.

Kỷ Đông Nham nhìn cô mỉm cười, một lúc lâu sau mới ghé sát vào tai cô và nói: "Anh chỉ muốn biết, anh còn có được cơ hội của em không?".

"Đã nói với anh rồi, vô vọng." Cô mím môi, lời từ chối cũng dứt khoát như nụ cười của anh.

Kỷ Đông Nham làm mặt tiếc nuối: "Rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt? Thật ra con người anh cũng đơn giản lắm, thật mà. Không cần em ngày nào cũng mất công suy đoán đâu. Anh đảm bảo với em, em mà theo anh, ngày nào anh cũng sẽ chủ động thẳng thắn tâm sự với em, như vậy vẫn chưa được sao?".
2

~Hết chương 111~




Chương 112: Là tình cảm chứ không phải tình yêu

Đó vốn là một lời tỏ tình chân thành sâu sắc, kết hợp với tiếng đàn đầu ngựa trong trẻo ngân nga dưới ánh lửa bập bùng, sự ăn ý và đồng điệu của khung cảnh càng tăng thêm sự rung động cho cảm xúc.

Tố Diệp vừa nhảy múa vừa quay đầu nhìn anh ta. Câu nói đó giờ phút này thật sự có chút sức mạnh. Đã nhiều lần cô cho rằng đó chẳng qua chỉ là giây phút hưng phấn nhất thời của anh ta, chưa bao giờ cô coi là thật, kể cả hôm đấu giá. Nhưng ngay lúc này đây, gương mặt sáng sủa, tuấn tú của Kỷ Đông Nham lại quá đỗi chân thành, khiến cô trong một khoảnh khắc đã tin anh ta nói thật lòng.

Mỗi câu mỗi chữ của anh ta đều thật lòng thật dạ, ánh mắt cũng không còn vẻ ba lăng nhăng hằng ngày, không còn sự ngông cuồng, ngang ngạnh, không còn sự uể oải, thiếu tập trung. Cô tự cho rằng những người đàn ông quá tuyệt vời chỉ là một giấc mộng đẹp. Tưởng Bân như vậy, Đinh Tư Thừa cũng như vậy. Thế thì một người bất luận về ngoại hình hay lai lịch đều vượt xa Tưởng Bân và Đinh Tư Thừa như Kỷ Đông Nham, sao cô có thể giữ nổi đây?

Chưa từng có ai thật sự hiểu rằng, bề ngoài trông cô kiêu ngạo, thực chất là hèn yếu tới cực điểm.

Cô chẳng qua chỉ là một con đà điểu, tuy ngẩng đầu sải bước, nhưng tâm tư và lòng dũng cảm sớm đã chôn sâu dưới cát sỏi. Nếu như có thể, cả đời này không yêu đương gì là tốt nhất. Cô không mong được người ta yêu, cũng không muốn chủ động dành tình yêu sâu sắc cho ai. Một câu nói của Niên Bách Ngạn đã từng khiến cô kích động vô cùng. Anh nói, tình yêu là một món đồ xa xỉ. Anh nói rất đúng, nhưng anh chính là người làm nên những món đồ xa xỉ, cả anh hay Kỷ Đông Nham cũng vậy, e là cả hai đều là những món hàng đắt đỏ mà người ta có lòng cũng không thể mua nổi.

Nhưng cô thì khác, cuộc đời cô không cho phép, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ phải dừng lại để suy nghĩ, sửa chữa sai lầm. Người một lòng hướng về phía trước như cô, một người từ khi sinh ra đã định trước phải tự nỗ lực giành giật mọi thứ như cô, sớm đã mất đi khả năng sở hữu những món đồ xa xỉ như thế rồi.

"Đông Nham, tôi tin lời hứa của anh." Bởi vì từ giây phút người đàn ông nói ra lời thề ấy đều là chân thật.

Kỷ Đông Nham nắm chặt tay cô, không biết là ánh lửa phản chiếu vào mắt anh ta hay vì sự tin tưởng của cô, khóe môi anh ta khẽ nở nụ cười vui vẻ: "Nói vậy là em đồng ý?".

"Không! Lời anh nói khiến tôi nhớ tới cảnh tượng các địa chủ lừa gạt nhà lành trong xã hội cũ." Cô bặm môi, nhìn đống lửa gần đó. Bên cạnh là các cô gái người bản địa trẻ trung, xinh đẹp. Ánh mắt họ đầy tình cảm, sáng rực lên trong đêm khi nhìn người yêu. Những chiếc váy sặc sỡ là sắc màu tươi tắn của họ.

Kỷ Đông Nham nhất thời đơ như khúc gỗ.

Tiếng đàn đầu ngựa cũng bắt đầu trở nên vui vẻ, bước nhảy của hai người nhanh dần theo mọi người xung quanh, đến cả tốc độ nói của cô nữa: "Anh rất tốt, nhưng tình yêu phải tới từ hai phía. Anh thích tôi nhưng tôi không thích anh".

"Tình yêu cũng có thể bồi đắp dần mà."

"Thứ có thể bồi đắp mà ra là tình cảm chứ không phải tình yêu." Tố Diệp nắm trúng vấn đề: "Tình yêu, nếu không có niềm đau đớn hay hạnh phúc ngay từ lần đầu gặp mặt thì không thể gọi là tình yêu được. Đông Nham, tôi có tình cảm với anh, nhưng không phải tình yêu".

Kỷ Đông Nham nghe xong càng thấy khó hiểu.

Tố Diệp thấy vậy cũng chẳng buồn giải thích thêm: "Tóm lại vẫn chỉ có câu đó thôi, tôi không thể chấp nhận sự theo đuổi của anh".

Kỷ Đông Nham buông một hơi thở nặng nề: "Anh đã biết là sẽ như vậy, nhưng vẫn rất muốn thử xem sao".

"Tôi sẽ không xin lỗi anh đâu, vì tôi chưa từng lừa gạt tình cảm của anh." Cô nói một câu từ tận đáy lòng.

Kỷ Đông Nham gật đầu: "Sự thẳng thắn của em khiến người ta vừa hận lại vừa yêu, thật đấy, thế nên anh mới càng không buông tay được. Anh không muốn ép buộc em phải yêu anh. Anh chỉ hy vọng, nếu chúng ta thật sự không thể trở thành người yêu, vậy liệu có thể trở thành những người bạn thân thiết chăng?".

"Anh cảm thấy giữa nam và nữ liệu có tình bạn thật sự không?" Tố Diệp quay đầu hỏi một cách nghiêm túc.

"Em cho rằng không có sao?"

"Không có. Có một câu nói thế này: Tuyệt đối đừng để bạn gái của bạn có lam nhan tri kỷ, vì xanh mãi, xanh mãi sẽ có ngày bạn trở thành màu lục. Tuyệt đối đừng để bạn trai của bạn có hồng nhan tri kỷ, vì hồng mãi, hồng mãi hai người họ sẽ trở thành màu vàng*."

*Màu lục: Người Trung Quốc hay ví những ông chồng bị cắm sừng là "đội mũ xanh". Màu vàng trong tiếng Trung đại diện cho những gian tình mờ ám, cho cảnh nóng...

Màn ca múa kết thúc, Tố Diệp và Kỷ Đông Nham cũng dừng lại. Hai người ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ. Cô nhìn về phía ngọn lửa hừng hực cháy, cảm thán: "Tôi cho rằng, cái gọi là tình bạn đích thực giữa nam và nữ có thể định nghĩa là một loại tình cảm mờ ám không thể nói rõ, không thể lý giải nhưng lại có thể mang tới cho tâm hồn con người sự an ủi và ảo tưởng. Loại tình cảm ám muội đó nếu không vượt quá giới hạn thì tình bạn sẽ bền lâu. Nhưng con người là loài động vật cảm tính, không giữ được thì sẽ bị thứ quan hệ mờ ám chết người đó chọc thủng phòng tuyến của mình. Những ví dụ như thế trên đời này đâu đâu cũng thấy, trừ phi đối phương là người đồng tính. Kỷ Đông Nham, anh có diện mạo tuấn tú, không tầm thường, cao lớn, phóng khoáng, anh cảm thấy chúng ta có thể tuân thủ nghiêm ngặt quan hệ không rõ ràng đó không?".

"Em vẫn sợ mình sẽ yêu anh?" Kỷ Đông Nham nhướng mày.

"Không. Ám muội không phải tình yêu. Tôi chỉ sợ hai chúng ta sẽ bị quan hệ đó mê hoặc, cuối cùng sẽ chỉ thành một trò chơi na ná tình yêu mà thôi." Tố Diệp lắc đầu.

"Tiểu Diệp, suy nghĩ của anh rất đơn giản, anh chỉ muốn khi còn chưa yêu một người khác có thể ở bên cạnh em. Dù chỉ những khi buồn em mới nhớ đến anh, nhưng anh vẫn được lắng nghe những than phiền của em, vậy thôi."

Tố Diệp mỉm cười, chân thành nói: "Tôi đã một lòng coi anh là bạn rồi. Nhưng chỉ là bạn mà thôi, không có những quan hệ không rõ ràng, một tình bạn không hề hoang tưởng. Anh có làm được không?".

"Cảm ơn tấm chân tình của em, anh chấp nhận thử một lần." Kỷ Đông Nham mượn ánh lửa để ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô: "Chỉ có điều, trước khi xóa sạch những mờ ám, anh có thể có một thỉnh cầu không? Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng".

Tố Diệp khoanh chân lại, nghe xong như đang suy nghĩ gì: "Tuyệt đối đừng bắt tôi chủ động hôn anh, tôi không làm được đâu".

Một tia thất vọng lướt qua ánh mắt Kỷ Đông Nham, nhưng nó nhanh chóng biến mất, anh tươi cười: "Sai rồi, là anh muốn hôn em".

Cô nhìn anh ta, yên lặng chớp mắt.

Bóng các cô gái xinh đẹp như những con thiêu thân nhiệt tình lao vào lửa, lúc gần lúc xa. Tố Diệp thì im ắng, dịu dàng, có chút tách biệt với bầu không khí xung quanh.

Kỷ Đông Nham rướn người, khẽ hôn lên bờ môi cô.
2

Cô ngồi im, run rẩy khẽ khép chặt hàng mi.

Cô bất giác nhớ lại nụ hôn sáng hôm đó của Niên Bách Ngạn, làn môi ấm nóng nhẹ nhàng đặt lên trán cô, dịu dàng đến nỗi chỉ như một chiếc lông chim lướt nhẹ qua mặt. Giây phút đó, dường như cả người cô bỗng nhẹ bẫng, tan chảy trong hương gỗ thoang thoảng ấy.

Nụ hôn của Kỷ Đông Nham dừng lại ở đó, không tiếp tục, cũng không tiến sâu thêm, như đang trân trọng một báu vật, cứ thế môi anh ta dán chặt lên môi cô.
1

Trước mặt họ là cỏ mọc tầng tầng lớp lớp, nhẹ nhàng lay động theo làn gió. Đằng sau họ là đống lửa sáng rực một góc trời, bên cạnh đó là cảnh ca múa tưng bừng đầy sức sống. Chỉ có họ là bất động, như một cảnh phim, tất cả mọi động thái chỉ để làm nền cho cuộc gặp mặt tuyệt đẹp giữa hai con người.

Ngoài họ ra, còn một người nữa cũng đứng lặng.

Niên Bách Ngạn.
2

Anh đứng ở một góc khá xa, ánh lửa không đủ soi chiếu tới anh. Chỉ có ánh trăng tỏa bóng xuống bờ vai ấy, bóng hình bị ánh trăng kéo dài ấy bao trùm nền đất.

Anh cứ yên lặng đứng đó nhìn hai con người bên đống lửa, dần dần, đôi mày nhíu chặt lại, chỉ còn một nỗi trống vắng, đìu hiu...

***

Có lẽ phải đợi tới hôm nay, lễ hội Natamu mới bước vào những phần hấp dẫn.


Tới trước tham gia cuộc thi Mông Hán, ngoài Tố Diệp ra còn có mười một đội khác. Trên võ đài phía xa kia bày một mô hình cho tờ chi phiếu tiền thưởng giá trị ba vạn*, cực lớn, sáng loáng. Tiền thưởng mặc dù không quá khoa trương nhưng đối với những cuộc thi mang tính giải trí mà nói thực sự cũng hiếm có rồi.

*30.000 nhân dân tệ = 105 triệu VNĐ.
2

Chính vì ba vạn này, từ khi con bê cất tiếng kêu đầu tiên, Tố Diệp đã thức dậy bắt đầu chạy bộ. Sau khi chạy đủ mấy vòng lớn quanh khu lều chiên, cô mới quay lại lều của mình, đánh thức hai người đàn ông lực lưỡng đang nằm ườn dưới sàn nhà. Niên Bách Ngạn trước nay luôn có thói quen dậy sớm nên cũng không đáng lo ngại nhưng Kỷ Đông Nham là con sâu ngủ điển hình, ngày thường chỉ mong được ngủ nướng tới tận chiều, bắt anh ta dậy sớm đúng là còn khó hơn cả giết anh ta. Trong lúc Tố Diệp đang loay hoay không biết phải làm sao thì Niên Bách Ngạn đã tạt thẳng một chậu nước lạnh lên người anh ta không chút khách khí, kích thích tới nỗi anh ta giật nảy mình, nhảy tưng tưng lên, xông tới nhe răng trợn mắt với Niên Bách Ngạn.
4

Còn chưa đợi anh ta đè nén cảm giác hoảng hốt mở lời gào thét, Tố Diệp đã bước tới, phối hợp ăn ý, vừa kéo anh ta ra ngoài vừa nói: "Anh mau đi thay quần áo đi, người đầu tiên vào sân là anh đấy".

"Tiểu Diệp, vì ba vạn, chúng ta có cần phải liều mạng vậy không?" Kỷ Đông Nham bám chặt cửa lều không chịu buông, nửa người đã bị cô lôi xềnh xệch ra ngoài, vẻ mặt khẩn khoản: "Chúng ta thương lượng chút đi, hay là anh đưa em ba vạn, em tha cho anh, để anh quay về ngủ có được không?".

"Không dưng được tiền không lấy đúng là đồ ngốc." Tố Diệp gắng hết sức lôi anh ta. Quái lạ, bình thường thấy anh ta yếu xìu, thế mà lúc gào khóc đòi được ngủ sao khỏe thế: "Anh muốn cho tôi thêm tiền tôi xin nhận, nhưng thắng cuộc thi này, cộng thêm số tiền anh cho không nữa là sáu vạn".

Kỷ Đông Nham phát đau đầu vì mớ lý luận cô.

Sau khi Niên Bách Ngạn đánh răng rửa mặt xong vẫn thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo nhau ở cửa lều, cất giọng thẳng thừng: "Kỷ Đông Nham! Nếu cậu sợ thua thì cứ thẳng thắn thừa nhận, tôi không ngại đổi hạng mục với cậu".

Câu nói ấy vừa dứt, đã đạt được hiệu quả to lớn!

Kỷ Đông Nham buông tay, quắc mắt nhìn Niên Bách Ngạn: "Anh cứ lo cho thân anh đi, ai thua còn chưa biết đâu!".

"Được thôi, tôi đợi gậy tiếp sức của cậu." Niên Bách Ngạn ném cho anh ta bộ trang phục thi đấu.

Kỷ Đông Nham đón lấy gọn ghẽ, không nói tiếng nào quay người đi đánh răng rửa mặt.

Đợi anh ta đi xa rồi, Tố Diệp mới giơ ngón cái về phía Niên Bách Ngạn: "Khó làm tri kỷ, khó thành thù địch".

Ánh mắt Niên Bách Ngạn có phần phức tạp.

Vậy ư?

Đấu với nhau bao nhiêu năm nay rồi, còn ai không hiểu rõ ai chứ?

Cứ như vậy, khi ba người xuất hiện trên trường đấu đã thu hút được không ít ánh nhìn. Cuộc thi này vốn đã hấp dẫn, lại có tuyển thủ nữ tham gia, mọi người lại càng xôn xao bàn tán.

Trước khi cuộc khi bắt đầu là màn ca múa tưng bừng của các cô gái Mông Cổ, bầu không khí vô cùng vui vẻ náo nhiệt.

Nhưng Tố Diệp lại có phần lo lắng.

Tuyển thủ mà Kỷ Đông Nham bốc trúng là một tráng sỹ người Mông Cổ. Chỉ vóc dáng thôi đã to gấp đôi anh ta. Kỷ Đông Nham lại ra sân đầu

tiên, hạng mục tham gia là đấu vật. Vì chỉ là giải trí nên không yêu cầu quá khắt khe đối với chiêu thức và động tác, chỉ cần không làm bị thương đối phương là được.

Trên sân, Kỷ Đông Nham mặc trang phục đấu vật, có chút tương tự với quần áo của người Mông Cổ, nhưng đơn giản hơn trang phục của họ rất nhiều. Vì ban ngày thời tiết nóng nực, nắng rất gắt gao nên anh ta đã mở phanh vạt áo trước ngực ra, để lộ một khoảng cơ bắp tráng kiện, khiến không ít cô gái nảy sinh tình cảm, hết lời hô hào cổ vũ...

~Hết chương 112~  





Chương 113: Đều là những nhân tài ẩn dật

"Anh bảo anh ấy có thể thắng được trận đầu tiên không?" Tố Diệp hỏi dò Niên Bách Ngạn, lo lắng nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch đang đứng đối diện Kỷ Đông Nham.

Niên Bách Ngạn khẽ nhướng mày: "Tôi nhớ là em đã từng đánh lộn với cậu ấy".

Tố Diệp hiểu anh muốn nói tới lần ở sân golf. Nghe tới đây, biểu cảm trên gương mặt cô hoàn toàn sụp đổ: "Tiêu rồi, nếu thực lực của anh ấy chỉ có vậy thì thất bại chắc. Hôm đó em hoàn toàn không dùng chút sức lực nào". Cảm xúc lo lắng lần đầu tiên mãnh liệt đến vậy. Cô kéo Niên Bách Ngạn lại gần: "Nếu anh và anh ấy đọ sức thì ai hơn ai? Thấy anh khẳng định chắc chắn như vậy, hay là anh đổi với anh ấy đi. Cho dù chỉ thắng một hạng mục cũng được tiền thưởng mà. Haizz, trông anh ấy cao to lực lưỡng thế, nhìn kiểu gì cũng không giống công tử bột mà".

"Xem ra tôi và cậu ấy đích thực đã trở thành công cụ kiếm tiền cho em rồi." Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô.

Tố Diệp là người thế nào chứ, não xoay chuyển còn nhanh hơn con ngươi, lập tức nịnh nọt: "Đâu có, đâu có! Có tiền thì mọi người tiêu chung mà".

Niên Bách Ngạn sợ nhất là điệu bộ này của cô, rõ ràng là vẻ mặt tiểu nhân đắc chí nhưng lại khiến anh không thể không làm theo. Sau một tiếng thở dài, anh đành nói thật với cô: "Yên tâm đi! Kỷ Đông Nham không yếu đuối như em nghĩ đâu".

"Thật hay giả vậy?" Hồi kèn sắp tới giờ thi đấu vang lên, các khán giả phía dưới bắt đầu lũ lượt hô hào, Tố Diệp thì vẫn run cầm cập trong lòng, không dám chắc chắn.

Niên Bách Ngạn nhìn về phía Kỷ Đông Nham đang vận động cho nóng người trên khán đài, cười khẩy: "Cậu ta, biết nói thế nào nhỉ? Nếu nói cậu ta là nhân tài ẩn dật cũng không quá khoa trương". Những người dám đi đào mỏ, sao có thể kém cỏi được?

Tố Diệp kinh ngạc nhìn Kỷ Đông Nham. Anh ta? Nhân tài ẩn dật?

Mười hai đội chia thành sáu nhóm tiến hành quyết đấu tay đôi. Cũng có nghĩa là sau vòng loại đầu tiên sẽ chỉ có sáu tuyển thủ giành được thắng lợi. Người chiến thắng sau khi cầm được lá cờ đặt bên cạnh là có thể giao cho tuyển thủ tham gia hạng mục thứ hai của đội mình. Hình thức chia nhóm được quyết định theo phương pháp bốc thăm.

Hồi kèn thứ hai vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Tráng sỹ Mông Cổ đó chợt gầm lên tiếng lớn, xông về phía Kỷ Đông Nham, hai cánh tay giang rộng, ngay sau đó ôm chặt lấy chân anh ta, dùng sức quật mạnh anh ta xuống sàn.

Tất cả các cô gái phía dưới đều hét lên kinh hoàng.

Bao gồm Tố Diệp.

Lúc Kỷ Đông Nham ngã xuống, cô cũng bịt chặt mắt lại.

Trên võ đài, Kỷ Đông Nham nằm thẳng cẳng dưới đất, nhìn mây trắng lững lờ trôi trên trời, nhất thời cảm thấy lồng ngực bỏng rát. Vừa rồi anh ta chưa kịp có phản ứng đã phải chịu một chiêu độc ác như vậy, cũng may lúc ngã xuống đối phương dùng tay đỡ lấy gáy anh ta.

"Tiêu rồi, tiêu rồi. Sao không thấy anh ấy nhúc nhích vậy?" Tố Diệp thấy vậy càng sốt ruột, chỉ muốn lao lên khán đài xem ngay lập tức.

Tay cô được Niên Bách Ngạn giữ lại: "Đừng sốt ruột!".

"Không sốt ruột được sao? Lỡ như ngã xuống bị thương tật gì thì làm sao?"

Niên Bách Ngạn hết cách đành phải kéo cô sát vào lòng mình, ôm chặt không cho cô chạy lung tung, im lặng nhìn lên sân khấu. Tố Diệp chẳng hiểu anh lấy đâu ra tự tin lớn đến vậy. Rồi bỗng cô nghĩ, anh và Kỷ Đông Nham đối địch nhau như vậy, anh liệu có nhân cơ hội này... Suy nghĩ này vừa lướt qua cô đã thấy Kỷ Đông Nham từ từ bò dậy, hành lễ trước mặt đấu sỹ Mông Cổ: "Bái phục".

"Người anh em, không bị thương chứ?" Dù sao cũng là đấu võ, đối phương rất lo lắng.

Kỷ Đông Nham cử động gân cốt một chút: "Một chút sức đó sao khiến tôi bị thương được?". Rồi giơ tay về phía anh ta: "Tới đi!".

Võ sỹ Mông Cổ lại một lần nữa xông lên. Lần này Kỷ Đông Nham đã chặn được đường tiến công của đối thủ, lập tức ra đòn. Kỷ Đông Nham khiến chiêu tấn công ấy trở nên mềm yếu, mặt khác anh ta lại khống chế được lực rất tốt. Kỷ Đông Nham ra tay rất nhanh, chiêu thức lại chuẩn, gây khó dễ cho đối phương một cách chính xác. Nhân lúc đối phương không chú ý, anh ta vật đối phương ngã ngược xuống đất.

Rõ ràng đấu vật không phải sở trường của Kỷ Đông Nham, nhưng anh ta đã lợi dụng chiêu võ mình biết để chiếm thế thượng phong.

Theo quy định, việc này được ngầm chấp nhận.

"Kyokushin Karate?*" Tố Diệp chỉ vào Kỷ Đông Nham trên khán đài, hai mắt trợn tròn kinh ngạc, rồi lại quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn: "Sao anh ta lại biết cái đó?".

*Là một hệ phái thuộc lưu phái Karate tổng hợp, áp dụng quy tắc sử dụng đòn đánh trực tiếp vào đối phương khi thi đấu không hạn chế cường độ. Khi thi đấu có thể sử dụng hoặc không sử dụng các dụng cụ bảo vệ như mũ, áo giáp, v.v... Kyokushin Karate (bao gồm các phân phái nhỏ là Kyokushin Kaikan ở Nhật Bản, The World Oyama Karate Organization ở Mỹ, WKO Shinkyokushinkai, Seido Kaikan ở Nhật, Ashihara Kaikan với ảnh hưởng quan trọng tới huấn luyện võ thuật của quân đội và cảnh sát ở Nhật, v.v...). Ở phương Tây, Kyokushin Karate còn được gọi là Knock-down Karate. Các phái này cho đánh trực tiếp vào người đối phương khi thi đấu, nhưng không được đánh vào đầu.

Cậu cô là một người say mê võ thuật. Những chiêu thức võ thuật thường thấy đương nhiên cũng sẽ được cậu cô nhắc tới thường xuyên. Lúc mở võ quán, cậu thậm chí còn mua những hình ảnh tài liệu có liên quan về để quan sát, Tố Diệp nghe nhiều thành quen cũng là chuyện bình thường. Cô đã từng được nhìn thấy chiêu thức Kyokushin Karate. Không giống với Karate truyền thống, Kyokushin có tính ứng dụng hơn chứ không pha trộn và mang nhiều tính thưởng thức. Khi trước có một học trò ở võ quán của cậu từng học qua Kyokushin Karate, cô từng nhìn cậu ta đánh vì thế đã nhớ được.

Dường như Niên Bách Ngạn đã biết từ lâu, lãnh đạm đáp: "Cậu ta trước giờ vẫn biết".

Tố Diệp ngẩn tò te nhìn Kỷ Đông Nham. Thì ra ở trước mặt cô, anh ta toàn giả ngây giả ngô.

"Không ngờ anh ta cũng có bản lĩnh đấy."

Niên Bách Ngạn rướn môi cười: "Chẳng qua chỉ là một thứ dùng để phòng thân mà thôi".

"Thế còn anh thì sao? Anh ta không để lộ tài năng, chắc anh cũng chẳng kém đâu nhỉ?" Cô bèn chĩa mũi nhọn về phía anh.

"Tôi?" Niên Bách Ngạn nhìn cô như cười như không: "Chẳng lẽ chỉ cần biết chút võ vẽ phòng thân là sẽ được phong làm cao thủ võ lâm ư?".

"Kyokushin Karate của Kỷ Đông Nham chiêu nào ra chiêu đó. Nếu cả hai người đã là thù địch lâu năm thì thực lực cũng phải tương đương chứ." Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, dường như cảm thấy cần phải có cái nhìn khác về người này.

Lần này Niên Bách Ngạn không chiều theo sự tò mò của cô mà ra hiệu về phía khán đài: "Đừng huyên thuyên nữa! Ván này Kỷ Đông Nham thắng rồi, tôi đi chuẩn bị cho trận thứ hai." Nói xong anh quay người đi mất.

Tố Diệp vốn định gọi giật anh lại nhưng bóng hình ấy chẳng mấy chốc đã hòa vào biển người. Cô dồn sự chú ý trở lại khán đài. Kỷ Đông Nham và võ sỹ kia vẫn đang túm lấy nhau, chưa phân thắng bại mà, sao Niên Bách Ngạn có thể nhìn ra là Kỷ Đông Nham sẽ thắng chứ?

Đang mải suy nghĩ, cô chợt nghe thấy Kỷ Đông Nham hét lên một tiếng, bẻ quặt tay tráng sỹ kia lại. Đấu sỹ một lần nữa ngã xuống đất, đúng lúc này thời gian thi đấu cũng hết, trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu.

Kỷ Đông Nham chiến thắng rồi.

Tố Diệp đứng sững tại chỗ.

Thì ra Niên Bách Ngạn đoán đúng thật.

Nhưng đợi đã, thật sự anh chỉ may mắn đoán đúng thôi sao?

Bên đó, Kỷ Đông Nham đã tháo lá cờ chiến thắng đầu tiên xuống, hướng về phía Tố Diệp đang đứng, ra sức phất. Sau khi nho nhã làm một động tác cảm ơn, anh ta hưng phấn chạy tới trước mặt cô, rồi nhìn bốn phía.

"Không cần tìm nữa, anh ấy nói anh có thể thắng trận đầu tiên nên từ trước lúc anh hạ cờ đã đi tới khu đua ngựa rồi." Tố Diệp nói.

Kỷ Đông Nham khịt mũi: "Anh ta vốn là không muốn thấy anh thắng".

Tố Diệp cầm lấy lá cờ, huơ huơ trước mặt anh ta: "Kỷ Đông Nham! Vẫn là Niên Bách Ngạn đánh giá anh chuẩn xác nhất, giấu tài phải không?".

"Sai! Bây giờ anh đường hoàng để lộ tài năng." Kỷ Đông Nham biết cô đang ám chỉ điều gì, nhưng cố ý xoay sang chuyện khác. Anh vỗ tay lên ngực, từng giọt mồ hôi lấp lánh đầy quyến rũ trên những thớ thịt cường tráng dưới ánh nắng gắt gao.

Tố Diệp không nhịn được cười.

Liền sau đó, một nhóm các cô gái tràn lên, đẩy cô sang tít một bên. Kỷ Đông Nham thấy vậy liền sốt sắng, đang định giơ tay giữ cô, cô lại trôi đi: "Tôi tới khu đua ngựa xem thi đấu đây, nếu anh không muốn nhìn thấy anh ấy thắng thì cứ ở đây nhé".

"Ấy, Tiểu Diệp, đợi anh với..." Kỷ Đông Nham hét với theo sau lưng cô. Thế nhưng, các cô gái lại quá nhiệt tình, quyết vây chặt lấy anh ta.

Hạng mục thứ hai của cuộc thi là đua ngựa. Sáu thành viên thành công giành được lá cờ chiến thắng ở trận thứ nhất thì đội mình sẽ có tư cách cử người thứ hai tiến hành thi đấu. Trận đấu này vẫn vô cùng kịch liệt, trong sáu người chỉ chọn ba người về đầu. Người vượt qua đích, đoạt được lá cờ đầu tiên thì trong môn bắn tên cuối cùng, số vòng trên bia sẽ được giảm đi một.

Người đua ngựa là Niên Bách Ngạn.

So với trò đấu vật, người tới trường đua ngựa càng đông nghìn nghịt. Thảo nguyên mênh mông bị những lá cờ sặc sỡ bao thành một trường đua tự nhiên. Khán giả bị vây bên ngoài. Trong số họ, có người mang ghế gập, có người ngồi thẳng xuống đất. Cuối cùng, khi Kỷ Đông Nham phá được vòng vây các cô gái đẹp tới tìm Tố Diệp, cô đã lách được vào một vị trí tốt nhất từ lâu, ngồi đó đợi cổ vũ cho Niên Bách Ngạn.

Đương nhiên Niên Bách Ngạn cũng mặc trên người trang phục cưỡi ngựa. Nhưng không giống với trang phục của kỵ sỹ phương Tây, mà là một bộ đồ truyền thống được cách tân, có cùng nguồn gốc với bộ của Kỷ Đông Nham. Từ xa cô nhìn thấy anh đang chọn ngựa, có lẽ vì tay áo không thuận tiện anh đã xắn hẳn lên. Khuỷu tay màu đồng rắn chắc lộ ra dưới nắng, những đường nét tráng kiện khỏe khoắn, gương mặt nghiêng nghiêng hiển nhiên đã khiến không ít cô gái ngồi tại đây phải đỏ bừng mặt. Mọi người không khỏi rì rầm bàn tán về anh.

Tố Diệp cảm thấy mình đúng là chìm vào tâm của một con sóng, không thể thở nổi nữa. Cô khụt khịt mũi, coi như không nhìn thấy bọn họ, nhưng ánh mắt lại bất giác rơi xuống người Niên Bách Ngạn. Anh hôm nay hoàn toàn khác với vẻ nghiêm nghị thường ngày trong văn phòng, càng không phải vẻ nhàn hạ lười biếng khi đứng trên sân golf. Anh không còn là một tên gian thương, hô mưa gọi gió trên thương trường như cô hay chế giễu. Anh giống một tráng sỹ thô kệch, phi ngựa vút bay trên thảo nguyên, cả người toát ra một sức hấp dẫn khiến người khác không thể tảng lờ.

Trong số sáu người, có ba người là dân du mục bản địa, phân bố dân tộc vô cùng hợp quy cách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Cuối cùng Niên Bách Ngạn chọn một con ngựa màu đen. Anh leo lên mình ngựa một cách nhanh gọn, ghìm dây cương, động tác thoải mái nhẹ nhàng, khiến các cô gái xung quanh gào thét không ngừng.

Tố Diệp bất lực nhìn cảnh này, rồi quay đầu lườm Kỷ Đông Nham: "Tôi đang nghĩ, thả hai đồ yêu nghiệt các anh ra có phải sai rồi không?".

Kỷ Đông Nham nhún vai: "Anh sợ độ cao, nếu không nhất định sẽ chọn cưỡi ngựa. Nhìn cũng đủ biết mọi người thích ngắm anh hùng trên lưng ngựa hơn".

"Sặc, Kỷ Đông Nham..." Tố Diệp nhạy bén nghe được đúng điểm quan trọng, nhìn anh ta cười đểu.

Kỷ Đông Nham cũng ý thức được mình đã lỡ lời, nhất thời xấu hổ, nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, muốn sửa chữa đúng là quá khó. Còn Tố Diệp càng chứa một bụng những suy nghĩ xấu xa. Cô vốn không định để anh ta mượn gió bẻ măng, thế là quyết định báo thù việc khi trước anh ta che giấu võ nghệ trước mặt mình: "Độ cao trên lưng ngựa mà anh cũng sợ. Trời đất ơi! Anh đúng là trường hợp đặc biệt, đáng để nghiên cứu đấy. Khi nào về Bắc Kinh, nhớ tới phòng tâm lý tìm tôi, nể tình là bạn bè, tôi giảm 40% tiền phí cho anh".

Kỷ Đông Nham mím chặt môi, sắc mặt xám xịt như miếng gan heo, nửa ngày sau mới khẽ hắng giọng: "Nhờ có em, từ lúc bị đá từ trên cầu nhảy xuống, anh lại càng sợ độ cao hơn".

"Không sao, có tôi ở bên." Tố Diệp an ủi anh ta, ra vẻ thương hại.

Một hồi kèn vang lên trên trường đua, cuộc đua bắt đầu.

Khi sáu con ngựa đồng thời phi khỏi vạch xuất phát, cả trường đua bỗng chốc nhộn nhịp hẳn lên, nhất là mấy cô gái đỏ mặt hướng về phía đường đua hét lớn: "Số 3 cố lên!".

Ngựa số 3... là của Niên Bách Ngạn.

~Hết chương 113~  





Chương 114: Người đàn ông uy vũ trên lưng ngựa

Vì sợ độ cao nên Kỷ Đông Nham chọn trò đấu vật. Còn Niên Bách Ngạn vì Kỷ Đông Nham đã chọn đấu vật nên đành phải chọn đua ngựa. Cô chọn bắn tên, lý do chỉ vì nó là hạng mục cuối cùng. Nếu như chiến thắng của Kỷ Đông Nham khiến cô một phen toát mồ hôi hột thì cuộc đua của Niên Bách Ngạn và năm tráng sỹ khác còn khiến cô thắt tim hơn.

Không phải cô không tin tưởng Niên Bách Ngạn.

Thật sự là vì hình tượng và hành động thường ngày của anh bình tĩnh, điềm nhiên không ai sánh nổi. Đây cũng chính là sự hấp dẫn toát ra từ con người anh. Nhưng những người có tính cách quá trầm nhìn chung đều không nhiệt tình với những môn thể thao mạnh mẽ như cưỡi ngựa. Thế nên từ trước tới nay Tố Diệp luôn cho rằng, Niên Bách Ngạn thật sự chỉ thích hợp với những trò như đánh golf.

Vậy mà khi đàn ngựa xuất hiện trên thảo nguyên, khi ánh mắt của hầu hết các cô gái đều tập trung vào Niên Bách Ngạn, cô mới phát hiện, thì ra những hiểu biết của cô về anh lại vẫn có thể sâu thêm một lớp.

Niên Bách Ngạn ngồi trên lưng ngựa anh tuấn, uy võ, bàn tay lớn giữ dây cương một cách thoải mái, tự nhiên. Cánh tay màu đồng sáng rực lên dưới nắng mai, nhìn từ xa có thể cảm nhận được sức mạnh và sự mạnh mẽ từ trong cốt tủy.

Dáng người anh phóng khoáng. Thảo nguyên mênh mông như càng tăng thêm sức mạnh cho tốc độ nhanh như gió ấy.

Tố Diệp kích động tới nỗi đứng bật dậy, không ngừng gào thét về phía đường đua. Còn Kỷ Đông Nham cũng chẳng biết kiếm ở đâu ra một chiếc ghế gỗ, uể oải ngồi xuống, hai chân vắt vẻo. Cơ thể cao lớn nhàn nhã tựa ra sau ghế, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ tươi, khinh thường nhìn Niên Bách Ngạn.
3

"Nhìn thấy chưa? Cưỡi ngựa chậm rì rì, người Mông Cổ đằng phía sau sắp đuổi tới nơi rồi."

Tố Diệp ngừng hét, sau khi quay đầu nghe xong mấy lời cười trên nỗi đau khổ của người khác kia, cô nói: "Thế anh còn không mau cổ vũ cùng tôi đi!".

"Cho dù em có gào khản cổ anh ta cũng không nghe thấy đâu." Kỷ Đông Nham cắn cọng cỏ trong miệng, khóe môi nở một nụ cười gượng gạo.

Tố Diệp lườm anh ta, chẳng thèm để ý nữa. Cô quay lại, nhìn đường đua, tiếp tục hét lớn: "Niên Bách Ngạn! Người Mông Cổ tác ta* phía sau sắp đuổi kịp anh rồi, mau thúc cho ngựa phi nhanh lên!".

*Thời xưa, dân tộc Hán gọi dân du mục phương Bắc là "tác ta", thời Minh chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay. Với người Mông Cổ cách gọi này có phần không tôn trọng.

Một câu "người Mông Cổ tác ta" khiến Kỷ Đông Nham giật thót tim. Anh ta nhảy ra trước mặt, giơ tay bịt chặt miệng cô lại: "Hét linh tinh cái gì vậy?", rồi đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhiều người đều đang liếc nhìn về phía này.

Tố Diệp bị bịt miệng, suýt nữa thì ngạt thở, phải ra dấu cho anh ta một lúc lâu. Sau khi anh ta buông tay ra, cô há hốc miệng, thở dốc mấy cái mới nói: "Anh căng thẳng cái gì chứ! Rất nhiều dân du mục tới từ mấy vùng hoang vu hẻo lánh, chưa chắc đã nghe hiểu Mông Cổ tác ta có nghĩa là gì".

"Em đã thu hút thành công sự chú ý của rất nhiều người rồi đấy."

Kỷ Đông Nham bó tay lườm cô.

Tố Diệp xoay đầu anh ta về phía đám người: "Nhìn cho kỹ đi, những người nhìn về phía này đều là người Hán".

Kỷ Đông Nham chẳng còn gì để nói.

Cảnh tượng đặc sắc hết mức trên đường đua lại khiến các cô gái phải sửng sốt ngợi khen. Tố Diệp quay đầu, thấy cảnh đó thì rất vui mừng, giơ tay chỉ về phía đường đua: "Đông Nham, anh xem kìa! Anh ấy vượt lên dẫn đầu rồi, năm người còn lại đã bị bỏ lại một đoạn khá xa rồi".

"Không biết là chất lượng của ngựa tốt hay anh ta quá may mắn nữa." Kỷ Đông Nham lẩm bẩm một câu.

Tố Diệp đương nhiên không có tâm trạng nghe rõ câu nói của anh ta. Niên Bách Ngạn cưỡi ngựa ngược chiều ánh sáng, đón gió thổi tới. Lớp vải mỏng dính chặt vào vòm ngực rắn chắc của anh. Ánh mắt anh sắc bén, bình tĩnh, bờ môi hơi mím. Anh giơ dây cương lên, quất cho ngựa chạy dễ như trở bàn tay khiến mọi người mê mẩn. Càng ngày càng gần tới số vòng phải đua theo quy định, có nghĩa là lá cờ chiến thắng cách anh mỗi lúc một gần.

Các cô gái xung quanh gần như đều đứng hết dậy gào thét. Thậm chí còn có cả những cô gái người Mông Cổ. Một bầu nhiệt huyết của Tố Diệp sao có thể thua những cô gái đó được? Nghĩ một lát, cô bước tới bên ghế của Kỷ Đông Nham.

"Làm gì vậy?" Kỷ Đông Nham bị cô đẩy sang một bên, giật mình.

Tố Diệp không nói năng gì, kéo chiếc ghế chen lên trước đám đông, sau đó vẫy tay về phía Kỷ Đông Nham. Anh ta nghi hoặc bước lên trước nhưng ngay sau đó bị cô ấn người bắt ngồi xuống ghế.

"Tiểu Diệp! Em..."

"Anh ngồi thẳng đấy." Tố Diệp kéo một lá cờ đỏ từ bên cạnh sang, đập mạnh lên vai Kỷ Đông Nham.

Kỷ Đông Nham không hiểu cô định làm gì, chỉ biết làm theo.

"Anh chịu thiệt một chút nhé. Ngồi cho vững, đừng để tôi ngã xuống đất." Cô dặn dò. Rồi trước bao nhiêu cặp mặt đang nhìn họ chằm chằm, cô giẫm lên chân anh ta, cứ thế cưỡi lên cổ.
2

"Tiểu Diệp!" Kỷ Đông Nham hoàn toàn hoảng hốt.

"Anh đứng dậy!" Tố Diệp vỗ vào đầu anh ta.

Kỷ Đông Nham không biết nói sao, đành đứng dậy.

Thế là, Tố Diệp đủ cao hơn những cô gái đó tận mấy cái đầu. Từ xa liếc mắt là có thể nhìn thấy cô mặc áo dài hoa, trên vai vác một lá cờ màu đỏ rất lớn. Mọi người xung quanh đều không thể rời mắt khỏi cô.

"Chúng ta có nhất thiết phải đứng cao lên mới nhìn được rõ không?" Kỷ Đông Nham làm bộ mặt thảm thương.

"Đừng ồn ào!"

Niên Bách Ngạn đã cưỡi ngựa tới vòng cuối cùng. Con tuấn mã dưới hông càng chiến đấu càng dũng mãnh.

Ở vị trí khán giả, Tố Diệp cũng bắt đầu thực hiện cách cổ vũ mạnh mẽ độc đáo của riêng mình. Cô vẫy lá cờ đỏ trong tay, hướng về phía Niên Bách Ngạn, cất cao bài ca mới học được không lâu trước đây trên xe của A Mộc Nhĩ.

"Người tráng sỹ trên lưng ngựa, chàng to lớn mạnh mẽ

Em nguyện được tan ra dưới vòm ngực rộng lớn ấy

Cùng chàng lưu lạc trên thảo nguyên mênh mông vô bờ bến

Mỗi ngày đều trong xanh tươi sáng như chính chàng vậy..."

Tiếng hát của cô cũng hào sảng và nồng nhiệt như những cô gái Mông Cổ, không quá hay nhưng được cái rất mạnh mẽ, nhất là lúc cô cố gắng bắt chước những âm rung đặc sắc của những người bản địa khi chuyển tông. Lời ca ấy dường như đã thật sự bay vào tận đường đua, Niên Bách Ngạn tựa hồ cũng nhìn về phía này.

Còn Kỷ Đông Nham ở dưới thì hết hồn tới mức người lảo đảo. Mỗi lần cô tràn trề hào sảng, tóc anh ta cũng dựng đứng cả lên, đến cả những người xung quanh cũng nhìn Tố Diệp với ánh mắt đầy kinh ngạc.
3

Tố Diệp trước giờ chẳng phải là người quá quan tâm đến cái nhìn của người khác, vẫn liều mình cất cao tiếng hát.

"Tráng sỹ trên lưng ngựa, chàng ở trong trái tim em

Tuấn mã vút bay như gió táp

Cùng chàng lưu lạc trên thảo nguyên mênh mông vô bờ bến

Trái tim chàng cũng mênh mông như đất mẹ..."

Sự nhiệt tình ấy dần dần cũng thu hút sự chú ý của không ít người.

Cuối cùng có cả một đám đông các cô gái cùng cô hát bài này. Tất cả đồng loạt hướng về Niên Bách Ngạn.

Khi câu hát cuối cùng vang lên, Niên Bách Ngạn cũng nhanh gọn đưa tay đoạt lấy lá cờ chiến thắng của môn thi đấu thứ hai. Tố Diệp hưng phấn, ánh mắt sáng rực lên như kim cương. Sau khi gào lên điên cuồng, cô hát thêm một câu: "Cho em một cuộc gặp mặt tình cờ, trên bãi cỏ của tuổi thanh xuân. Cho em một ánh mắt, nóng bỏng mê hoặc...".

Tiếc là Niên Bách Ngạn chẳng để ý đến cô.

Kỷ Đông Nham sắp phát khóc rồi: "Cô nương à, chúng ta xuống đã được không?".

Vòng thi thứ hai, khi Niên Bách Ngạn giành được cờ cũng là lúc cuộc đua kết thúc. Nhưng anh rất thông minh, không cho bất kỳ cô gái nào có cơ hội lao tới ôm mình hoặc gây thêm chuyện. Sau khi giao lại ngựa cho ban tổ chức, anh chuồn ra cửa sau, đi mất.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện