Chương 6: Chúng ta cần phải làm quen lại
"Bác sỹ Tố, cuối cùng cô cũng tới rồi. Mau lại đây, tôi giới thiệu qua hai người với nhau." Giáo sư Đinh vừa nhìn thấy Tố Diệp là như nhìn thấy cứu tinh.
"Không cần giới thiệu nữa. Chúng tôi từng gặp nhau rồi." Tố Diệp bình tĩnh trở lại, đi tới phía trước bàn họp, ung dung ngồi xuống trước mặt người đàn ông. Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, tận sâu trái tim cô khẽ lướt qua một tia bất thường, rất nhanh, khiến cô không kịp kiểm soát.
Mơ hồ như đang có một điều gì âm thầm thay đổi. Cô nhớ lại lời của Lâm Yêu Yêu, không sai, người đàn ông này cho dù chỉ ngồi đó, không nói một câu cũng đủ để khiến phụ nữ chủ động bắt chuyện.
Có lẽ anh không ngờ cô sẽ thẳng thắn thừa nhận, trong ánh mắt điềm tĩnh như có một ngôi sao âm thầm lóe sáng. Anh không nói gì, cứ thế dựa thẳng cơ thể cao lớn ra sau ghế. Bờ môi mỏng hơi mím lại, toát ra một nét quyến rũ đầy cương nghị.
"Thì ra hai vị đã quen nhau? Vậy thì chuyện này càng dễ giải quyết rồi." Giáo sư Đinh vừa nghe xong đã rất vui mừng, quay đầu sang nhìn anh: "Tố Diệp là nhà phân tích tâm lý xuất sắc nhất ở trung tâm chúng tôi, hơn nữa còn đảm nhận vị trí tổ trưởng. Anh Niên! Tôi nghĩ chuyện này bác sỹ Tố chắc chắn sẽ làm tốt".
Người đàn ông một lần nữa hướng ánh nhìn về phía Tố Diệp, giống như đang tìm hiểu gì đó.
"Đợi đã." Tố Diệp chủ động đoạt lại quyền phát ngôn, nhìn thẳng về phía giáo sư Đinh: "Tôi vẫn chưa hiểu ý ông, vụ án cấp bách mà ông nói trong điện thoại chính là anh ta?".
"Vì việc này rất đặc biệt, không thể nói rõ ràng qua điện thoại được nên mới phiền cô tới văn phòng một chuyến." Giáo sư Đinh hiểu tính tình của Tố Diệp, nhẹ nhàng vỗ về: "Anh Niên đích thân tới trước chính là hy vọng mau chóng giải quyết việc này. Đương nhiên, không phải anh Niên đây xảy ra chuyện, mà là công ty của anh ấy, tập đoàn Tinh Thạch có...".
"Tập đoàn Tinh Thạch?" Một sợi dây thần kinh nào đó của Tố Diệp như bị kích thích. Cô bật dậy, sắc mặt vốn dĩ đã có chút bực bội bất giác trở nên khó coi.
Lần này cô nhìn thẳng vào mắt anh, lồng ngực như bị một tảng đá hàng ngàn cân đè nặng, muốn hít thở cũng khó.
Giáo sư Đinh giật mình vì hành động bất thình lình của cô: "Cô... Chẳng phải hai người quen nhau ư? Sao mà...".
"Xem ra, chúng ta cần phải làm quen lại rồi." Người đàn ông nãy giờ vẫn giữ im lặng cuối cùng đã lên tiếng, thanh âm dày dặn, không nhanh không chậm ngắt lời giáo sư Đinh. Anh ung dung đứng dậy, bóng dáng cao lớn gần như đã bao trọn toàn bộ người cô, anh giơ tay ra trước mặt cô: "Tôi là Niên Bách Ngạn, tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch".
Tố Diệp như nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu. Có một khoảnh khắc cô gần như choáng váng, cứ sững sờ nhìn người đối diện với nét mặt như cười như không ấy một lúc lâu.
Niên Bách Ngạn giữ phép lịch sự tuyệt vời, từ đầu tới cuối tay vẫn giữ đúng một tư thế, kiên nhẫn đối mặt với cô.
Đôi mắt anh sâu tới mức có thể khiến người ta kinh sợ nhưng lại bình thản và mang độ sát thương cực lớn, giống như cất giấu một thứ quyền uy khiến đối phương bỗng chốc bại trận, buộc phải nộp vũ khí đầu hàng.
Nhưng Tố Diệp không hề nhìn đi chỗ khác. Rõ ràng là cô đang không tập trung vào ánh mắt anh. Ngoài sự kinh ngạc đang trào dâng, thì tên anh và hàng chữ "tập đoàn Tinh Thạch" cứ nhảy nhót trong đầu cô. Thì ra thế giới này bé nhỏ đến vậy, tới mức cô vừa về nước đã dính dáng tới tập đoàn này, từ buổi sáng cực kỳ mờ ám đó đến khi nghe bản tin về nó, rồi giờ lại gặp người đàn ông này. Một cuộc gặp cô cho rằng chỉ là ngẫu nhiên, như một người lạ xen vào trong vô vàn người sống trên đời, vậy mà vòng đi vòng lại, thì ra anh chính là Niên Bách Ngạn, vị tổng giám đốc tiếng tăm lẫy lừng mà từ khi Tinh Thạch mới có tên trên sàn giao dịch, tên tuổi anh cũng theo đó liên tục xuất hiện rầm rộ khắp các trang tin tức kinh tế hàng đầu.
Kiếp trước cô đã làm chuyện tội lỗi gì mà kiếp này nhất định phải dây dưa với bọn họ?
"Bác sỹ Tố..." Giáo sư Đinh sợ cô đắc tội với khách hàng bèn nhỏ giọng gọi cô một tiếng, thấy cô vẫn chưa có phản ứng gì, ông liền khẽ lay người cô: "Tố Diệp!".
Lúc này Tố Diệp như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ánh mắt rơi xuống đôi tay người đàn ông.
Đôi tay to lớn của Niên Bách Ngạn đặt trên mặt bàn, lòng bàn tay tuyệt đẹp với những đường chỉ tay phân cách rõ nét, móng tay được cắt gọn sạch sẽ. Từng ngón tay mảnh khảnh, lộ rõ những khớp xương, khi nắm lại có lẽ sẽ rất mạnh mẽ. Cổ tay áo che đi nửa mặt một chiếc đồng hồ, là kiểu đồng hồ dây cót kinh điển, kim giây chạy từng nhịp điềm đạm mà đanh thép như đâm từng tiếng vào tai Tố Diệp. Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác của cô thôi, vì phòng họp thực sự quá yên ắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
~Hết chương 6~
Chương 7: Hy vọng duy nhất
"Tôi là Tố Diệp, nhà phân tích tâm lý mới gia nhập phòng tâm lý Liên Chúng." Cuối cùng Tố Diệp vẫn phải đè nén con sóng đang cuộn trào trong lòng. Nhiêu đó đủ để cô nhận ra vị Niên Bách Ngạn này có một khả năng kiềm chế cảm xúc vô cùng mạnh, vậy thì với tư cách là một người chuyên nghiệp, cô cũng không nên nhận thua trước. Sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân, cô bắt tay với anh.
Lòng bàn tay anh ấm nóng, sự tiếp xúc da thịt trong khoảnh khắc khiến trái tim cô hơi xao động.
"Hân hạnh." Niên Bách Ngạn không nói nhiều nhưng lời nói ra rất có sức mạnh.
Anh khẽ siết lấy tay cô, ánh mắt cũng đang đánh giá người con gái trước mặt. Tối nay, cô đẹp lạ thường, có lẽ được bộ quần áo công sở tôn thêm, từ cô toát ra một cảm giác chín chắn hoàn toàn khác với buổi sáng hôm ấy. Không thể không thừa nhận, cô là một người phụ nữ rất gợi cảm và hấp dẫn.
Chỉ có điều, ngón tay của cô hơi lạnh. Giây phút từng đầu ngón tay cô chạm vào lòng bàn tay anh tựa như những hạt mưa rớt xuống, khiến anh nhớ tới cụm từ "băng cơ ngọc cốt"*.
*Băng cơ ngọc cốt: Da như băng giá, xương như ngọc, ý chỉ người con gái cao quý thoát tục.
"Nhưng thưa anh Niên, tôi sẽ không nhận vụ án này đâu, anh hãy mời người khác đi." Tố Diệp rút tay về, đổi giọng, buông một câu vô cùng lạnh nhạt.
Cảm giác mát lạnh đó lướt qua đầu ngón tay Niên Bách Ngạn, cuối cùng chỉ còn sót lại một dư vị nhẹ bẫng như tơ.
Giáo sư Đinh ngẩn người đứng một bên, sau khi có phản ứng, định lên tiếng khuyên nhủ, Tố Diệp bèn nhìn thẳng về phía ông ấy và nói: "Giáo sư Đinh! Ông không cần khuyên tôi. Lần trước tôi đã nói rồi, trước khi chính thức làm việc tôi sẽ không nhận bất kỳ trường hợp nào, cũng sẽ không tăng ca".
"Tố..."
"Bác sỹ Hà và bác sỹ Phương đều có kinh nghiệm rất phong phú trong công việc. Tôi nghĩ bất kỳ ai trong số họ đều có thể đảm đương vụ án của anh Niên đây. Thứ lỗi tôi còn có việc, xin phép đi trước." Tố Diệp không cho giáo sư Đinh bất cứ cơ hội nào nói lời khuyên nhủ, cũng chẳng để ý tới sắc mặt của Niên Bách Ngạn, dứt lời liền quay người rời đi.
"Tố Diệp!"
***
Sắc trời về đêm mỗi lúc một đậm nhưng Sanlitun lại là một khu phố không đêm. Những quán bar nhà hàng bên kia đường dường như không thể yên lặng một giây một phút nào.
Tố Diệp đi xuống, vừa ra khỏi cửa thang máy, một giọng nói trầm thấp đanh thép vang lên sau lưng, điểm xuyết một nét mê hoặc cho đêm tối: "Bác sỹ Tố, xin dừng bước!".
Tiếng giày cao gót đột ngột im bặt. Tố Diệp xoay người, thấy hơi bất ngờ, cô không nghĩ rằng Niên Bách Ngạn sẽ đuổi theo xuống tận đây.
Ánh trăng càng lúc càng mông lung, làn gió đêm xen lẫn chút ngọt ngào đầu hạ thoảng qua, chốc chốc lại có những cánh hoa lác đác rụng xuống, tạo thành khoảng cách giữa hai con người. Bóng hình của người đàn ông phản chiếu xuống nền đá hoa sáng loáng. Anh đứng đó, gọi giật cô lại, chiếm thế thượng phong, ngữ khí tuy điềm đạm nhưng lại ẩn chứa một vẻ quyền uy, không cho phép đối phương từ chối.
Những cánh hoa lấp ló giữa những sợi tóc của anh, toát lên một cảm giác tôn quý rất không chân thực.
Cô và anh chỉ cách nhau vài bước chân. Màn đêm sâu thăm thẳm, bầu trời đầy sao tô điểm cho khung cảnh tĩnh mịch tuyệt đẹp này.
Cuối cùng Niên Bách Ngạn vẫn phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi đó. Anh tiến lên từng bước một, dáng người cao lớn khiến cảm giác áp lực trong Tố Diệp lại bất ngờ ùa về, giống hệt buổi sáng hôm ấy.
Anh dừng lại trước mặt cô, bóng anh gần như đã bao phủ toàn bộ bóng cô. Mùi hương của người đàn ông len lỏi vào từng hơi thở của cô, trong vắt như ly rượu trắng, dễ chịu tới mức đủ để khiến người ta ngất ngây.
"Bác sỹ Tố! Trường hợp này rất đặc biệt, mong cô có thể suy nghĩ thêm." Niên Bách Ngạn nói chuyện rất ngắn gọn, dứt khoát. Ngữ khí không nhanh không chậm nhưng vẫn đủ mang lại một cảm giác nghẹt thở mơ hồ cho đối phương.
Tố Diệp ngẩng đầu lên, đôi mắt duyên dáng nhìn thẳng về phía anh: "Anh Niên, tôi vẫn chưa chính thức nhậm chức".
"Cần bao nhiêu lương tăng ca, tôi sẽ trả." Ánh mắt Niên Bách Ngạn rất nghiêm túc.
"Xin lỗi, tôi muốn dành thời gian đi dạo phố hơn." Tố Diệp đã tuyên bố rõ sẽ không nhận vụ án này, dứt lời cô bèn quay người bước đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, giọng nói từ tốn của Niên Bách Ngạn lại cất lên. Anh không cao giọng cũng chẳng nhấn mạnh, vậy mà vẫn mang lại cảm giác khiếp sợ: "Tinh Thạch... đủ để giúp Liên Chúng lấy lại uy tín và danh dự".
Một lần nữa Tố Diệp khựng lại đột ngột, quay đầu nhìn anh.
Niên Bách Ngạn vẫn đứng đó, không hề động đậy, tựa như anh đã sớm đoán được cô sẽ còn quay lại, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như trước, xen lẫn một chút kiên định.
"Vụ án của Vương Bình khiến uy tín của Liên Chúng rơi vào khó khăn. Trước mắt... tôi là hy vọng duy nhất của mọi người."
~Hết chương 7~
Chương 8: Không có đạo đức nghề nghiệp
Tố Diệp hơi nheo mắt lại, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ. Cô nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn đứng gần đó, ngoài mặt tỏ ra không chút lo sợ nhưng trong lòng ruột gan đã nóng như lửa đốt từ lâu. Một lúc sau cô tiến lên trước, ngẩng đầu nhìn anh, gằn mạnh từng chữ: "Anh không thể biết được nội tình bên trong".
Vụ án của Vương Bình chưa được thẩm vấn công khai. Liên Chúng có phải chịu liên lụy hay không chỉ có người trong nội bộ của họ mới biết rõ. Báo cáo đánh giá tâm lý của chồng Vương Bình mà Liên Chúng đưa ra trước đây còn cần xét duyệt, thế nên khoảng thời gian này đúng là Liên Chúng rất khó khăn.
"Tôi là người làm ăn, người mà tôi thấy hợp tác được đương nhiên tôi phải nắm rõ." Niên Bách Ngạn đáp nhẹ tênh.
Ánh mắt Tố Diệp không hề rời khỏi gương mặt anh. Trên đó, cô nhìn rõ hai chữ "bình tĩnh", xem ra anh không hề nói dối. Cô đã xem thường người tên Niên Bách Ngạn này rồi, còn tưởng rằng một lãnh đạo vừa từ nước ngoài trở về như anh hoàn toàn không biết cách lợi dụng quan hệ.
"Anh Niên! Anh đang uy hiếp tôi?" Tố Diệp bỗng bật cười. Khi vẫn còn mơ hồ về suy nghĩ của đối phương, điều quan trọng nhất là không được tỏ ra sợ hãi.
"Là dụ dỗ." Khóe môi Niên Bách Ngạn khẽ nhếch lên một đường cong đẹp đẽ: "Tôi chỉ không mong bác sỹ Tố còn chưa đi làm đã phải thất nghiệp".
Tố Diệp nhạy bén bắt được một tia sáng lướt qua nơi đáy mắt anh, đó là cái nhìn như đã nắm chắc phần thắng chỉ có ở một thương nhân thành đạt. Điều này khiến cô lần đầu tiên có cảm giác bực bội khi bị kẻ khác dắt mũi, ánh mắt cô chuyển lạnh: "Anh Niên còn tính sót một điểm. Tôi không phải là một người có đạo đức nghề nghiệp, thế nên không thể nào chỉ đâm đầu vào một ngõ cụt".
Nói cách khác, việc anh định lấy vận mệnh của Liên Chúng ra để đe dọa cô cũng chỉ là nhăng cuội.
Niên Bách Ngạn ngược lại rất dửng dưng khi nghe được câu này, anh nhìn cô một lúc lâu mới lên tiếng: "Xem ra, bác sỹ Tố rất kiên quyết." Nói xong anh có vẻ đã thỏa hiệp, khẽ thở dài một tiếng: "Nếu đã vậy tôi cũng không nên miễn cưỡng. Đi thôi, để tôi đưa cô về".
Tố Diệp sững người, cô luôn cảm thấy anh không giống một người dễ dàng từ bỏ việc mình đã quyết định.
"Chưa biết chừng dọc đường về cô sẽ đổi ý." Niên Bách Nhiên mỉm cười như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Cái cảm giác chết tiệt khi bị người khác thăm dò lại quay về, cô khẽ nhíu mày, hồi lâu không nói gì. Niên Bách Ngạn cũng im lặng, kiên nhẫn nhìn cô, từ đầu tới cuối, đáy mắt anh luôn ngập tràn một vẻ điềm tĩnh, giống như một mặt biển nhìn không thấy đáy, dưới ánh trăng mờ ảo còn khiến người ta thêm hiếu kỳ.
Tố Diệp ghét kiểu nhìn không chớp mắt này. Cô đảo mắt bốn xung quanh, vô tình một ngón tay của anh lạc vào mắt