Chương 16: Thông tin từ cõi mộng
Tiếng thở dài của Tố Diệp nghe rất nhẹ nhàng yếu đuối, trong khung cảnh tĩnh mịch này, tựa như một giọt sương trong veo rơi xuống những đóa sen xanh giữa mặt hồ khiến người ta ngây ngất, còn uyển chuyển hơn cả những thanh âm tuyệt diệu nhất.
Đúng lúc ấy Niên Bách Ngạn nói chuyện xong, khoảnh khắc ngắt điện thoại anh cũng đã thấy tiếng thở dài khẽ khàng ấy. Anh quay đầu, nhìn trọn vẹn gương mặt Tố Diệp. Trong màn đêm yên tĩnh, trông cô càng xinh đẹp hơn, cái dáng nhỏ nhắn đứng tựa vào cửa, quầng sáng trong suốt bao trùm lên bóng hình cô, càng soi rọi khuôn mặt thuần khiết ấy.
Cô vẫn đang khoác chiếc áo vest của anh, vì chiều cao có sự chênh lệch, nó nghiễm nhiên trở thành một chiếc măng tô.
Không hiểu tại sao, tận đáy lòng Niên Bách Ngạn chợt kích động, ở nơi sâu nhất nào đó như nứt ra một kẽ hở, có một hồ nước xuân đang chầm chậm chảy, nhỏ bé như tiếng thở dài khe khẽ của cô vừa lọt vào tai anh vậy.
Khung cảnh này có chút mê hoặc.
"Đây là đâu?" Tố Diệp thấy ánh mắt anh nhìn mình rất mạnh bạo, không giấu giếm chút nào, bất giác thấy hơi mất tự nhiên. Sau khi di chuyển tầm mắt, cô bước lên, ngồi xuống sofa, một hộp tài liệu chất đống trên mặt bàn bên cạnh.
Niên Bách Ngạn tiến tới: "Phòng nghỉ của tôi". Anh đặt ly rượu trong tay xuống bàn, rồi lại thấp giọng hỏi: "Muốn uống chút gì không? Hay là... cô đói chưa?".
Tố Diệp lắc đầu, cuộn người ngồi lên sofa. Cô không muốn ăn cũng chẳng muốn uống gì, cái cảm giác giấc ngủ bị đảo lộn thế này thật sự tồi tệ vô cùng. Quan trọng hơn là, chẳng cần hỏi cô cũng thừa biết mình đã vào phòng nghỉ này bằng cách nào, chắc chắn không thể là mộng du tự đi vào đây rồi.
"Đây là tư liệu về Lương Hiên, những tài liệu trong hộp màu đỏ kia cô đều chưa xem tới." Niên Bách Ngạn chỉ vào cái hộp trên bàn, rồi lại đứng dậy đi tới quầy bar, rót một ly nước chanh đưa cho Tố Diệp.
Tố Diệp đón lấy, nở nụ cười lộ rõ vẻ lười biếng: "Anh không biết thương hoa tiếc ngọc sao?".
"Nếu cô là nhân viên của tôi, có lẽ đến cả thời gian để ngủ vừa nãy cũng không có đâu." Niên Bách Ngạn ngả người dựa vào lưng ghế, trông rất thoải mái nhưng không mất đi vẻ bình tĩnh. Cổ áo sơ mi hơi hé mở vì cánh tay đặt lên ghế của anh, thấp thoáng nhìn thấy lồng ngực rắn chắc phía sau. Nói xong anh hơi ngừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu thông cảm: "Đương nhiên, nếu cô thấy mệt rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cô về nhà".
Có sự trắc ẩn đó là vì anh đã nhạy bén bắt được vẻ mỏi mệt trên khóe mắt cô. Trước giờ chưa có ai dám lơ đãng hay tỏ ra lười nhác trước mặt anh, nhất là phụ nữ, cô là người đầu tiên. Cô cứ thế uể oải nằm lên ghế, chiếc áo vest rộng thùng thình vừa đủ che kín chiếc đầm công sở của mình, chỉ để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo. Da dẻ cô như đóa sen trắng, cho dù chỉ nhìn từ xa cũng tựa như tỏa ra một mùi hương thanh mát. Mái tóc được tùy ý búi lên đã hơi bung ra, mấy lọn tóc rơi xuống sau gáy, trông đầy vẻ phong tình.
Hình ảnh đó đã khiến anh phá lệ bế cô vào phòng nghỉ, cũng lần đầu tiên kiên nhẫn đợi một người tỉnh dậy.
"Cũng may tôi không có ông sếp như anh." Tố Diệp cảm thấy ánh mắt anh hơi khác lạ, sự ngượng ngập trong cô càng mãnh liệt hơn. Sau khi chỉnh lại tư thế ngồi, cô nói: "Sự hà khắc thái quá và biến thái của anh đối với cấp dưới sẽ trực tiếp làm gia tăng áp lực tâm lý cho họ, lại gặp ngay một nhân viên vốn dĩ đã mang trong mình rất nhiều lo âu và thiếu cảm giác an toàn như Lương Hiên, không xảy ra chuyện mới lạ đấy".
Niên Bách Ngạn khẽ nhướng mày: "Lo âu và thiếu cảm giác an toàn?".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có lúc giấc mơ cũng giống như thôi miên vậy, đều là một loại phương pháp để phân biệt tiềm thức. Từ góc độ suy luận bản năng của con người mà nói, giấc mơ ở một mức độ nào đó luôn chứa đựng ý nghĩa cụ thể. Nó thường là một hàm ý khó hiểu, thông qua cách thay đổi trá hình để trốn tránh cơ chế kiểm soát của não bộ. Nói ngắn gọn hơn, nội dung của giấc mơ chính là nguyện vọng mà bản thân muốn thực hiện." Tố Diệp uống một ngụm nước chanh, mím môi nhìn về phía Niên Bách Ngạn: "Tôi nghĩ chắc anh đã nghe thấy Lương Hiên kể về giấc mơ của mình. Trong mơ, anh ta luôn nhìn thấy một đường ống hẹp dài. Trên thực tế, thực nghiệm lâm sàng đã chứng minh, rất nhiều bệnh nhân hay lo nghĩ, trong giấc mơ đều thường có hình ảnh này. Có thể là mơ thấy một đường ống hoặc là mơ mình ở dưới nước".
~Hết chương 16~
Chương 17: Hình ảnh lả lướt
"Tại sao lại như vậy?" Niên Bách Ngạn không hiểu biết về phương diện này nhưng vẫn rất thừa nhận năng lực chuyên nghiệp của cô.
"Rất đơn giản, dù là đường ống hay là dưới nước, chúng đều dựa trên ký ức về cuộc sống trong tử cung. Trong giấc mơ xuất hiện những hình ảnh này đủ để thấy anh ta rất thiếu cảm giác an toàn. Anh ta đang lo sợ, sâu trong tiềm thức luôn khát khao được che chở mà tử cung lại chính là nơi sinh dưỡng chúng ta, cũng là nơi an toàn nhất." Nói tới đây, Tố Diệp nghĩ một lát rồi bổ sung: "Lấy một ví dụ đơn giản, nếu một người thiếu đi cảm giác an toàn, khi ngủ đa phần tư thế nằm sẽ giống một bào thai, đây chính là sự ghi nhớ tư thế khi còn nằm trong bụng mẹ. Còn những người sống đại khái, rộng rãi và thoải mái lại thường thích nằm thẳng, đây chính là cách suy đoán tâm lý con người thông qua hành vi. Giấc mơ cũng vậy, mặc dù nội dung thường phức tạp, không đầu không cuối, nhưng sau khi sắp xếp lại vẫn sẽ nắm bắt được một cách chính xác thế giới tiềm thức của con người".
"Ý cô là, Lương Hiên giết người vì mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng?" Niên Bách Ngạn chau mày.
"Đương nhiên không phải, chứng trầm cảm là bệnh anh ta sẵn có, đây chỉ là một phần nội dung nhỏ tôi đọc được trong giấc mơ, muốn biết được toàn bộ thông tin từ giấc mơ của anh ta, tôi còn phải tìm hiểu nhiều hơn." Tố Diệp đưa tay lật giở những tài liệu trong chiếc hộp đỏ, cười gượng: "Ít nhất thì toàn bộ tài liệu liên quan tới anh ta tôi đều phải xem hết".
Niên Bách Ngạn trầm ngâm suy nghĩ.
"Ấy! Đây là cái gì?" Cô nghi hoặc nhìn một chiếc đĩa CD, bên trên trắng trơn, không đề tên tài liệu.
Niên Bách Ngạn cầm lên xem: "Chắc là tư liệu gì đó bằng hình ảnh". Nói rồi anh đứng dậy nhét chiếc đĩa vào trong máy tính. Màn hình cỡ lớn trên tường lập tức nhấp nháy, đập vào mắt một màu trắng như tuyết.
Tố Diệp hơi kinh ngạc, vô thức thốt lên: "Không phải là đĩa trắng đấy chứ?".
Cô còn chưa dứt lời, màn hình lại đổi cảnh, xuất hiện một hình ảnh sắc nét. Trong phim là một cô gái, vô cùng xinh đẹp trong sáng, trông có vẻ vẫn là học sinh, lưng còn đeo cặp sách.
Tố Diệp lập tức lục tìm tài liệu về các mối quan hệ của Lương Hiên, đầu lông mày nhíu chặt như sắp vắt ra nước tới nơi, quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn: "Người này là ai nhỉ? Trong tài liệu hình như không có cô gái này".
Lúc nói, cô không nhìn lên màn hình, chỉ đợi câu trả lời của Niên Bách Ngạn, ai ngờ ánh mắt anh có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chuyển sang trêu đùa. Anh chống tay lên trán như đang cố nhịn cười. Cô càng thấy khó hiểu, anh lại chỉ tay, ý bảo cô nhìn lên màn hình.
Tố Diệp đưa mắt nhìn theo, chỉ mới liếc qua hai con ngươi của cô đã lập tức trợn trừng.
Cô gái trong hình bị mấy gã đàn ông cao to cưỡng ép, đè xuống dưới đất, quần áo trên người bị lột sạch, cùng với khung cảnh ấy là những thanh âm mờ ám. Tất cả các bộ phận trên cơ thể họ đều hoàn toàn lộ ra trước mắt Tố Diệp, không chút che đậy, tiếng thân thể cọ sát hòa cùng những tiếng thở dốc kích thích màng nhĩ cô.
Cô ngồi đờ đẫn trên ghế, bất giác nuốt nước bọt. Cô gái này nào có phải là người mà Lương Hiên quen biết, rõ ràng là một nữ diễn viên Nhật Bản...
Niên Bách Ngạn ngồi bên cạnh đã không thể nhịn cười từ lâu, bờ môi cong lên. So với nội dung trên màn hình, anh thấy biểu cảm của Tố Diệp còn thú vị hơn.
"Cái này... Sao lại có loại đĩa này?" Nói không đỏ mặt, tim đập thình thịch là nói dối nhưng cảm giác ngập tràn trong lòng cô bây giờ là xấu hổ, dù gì Niên Bách Ngạn vẫn đang ngồi bên cạnh. Cô tức giận lườm anh một cái, cố gắng áp chế sự ngỡ ngàng trong lòng: "Anh cố ý phải không?".
"Tôi không biết thật mà." Niên Bách Ngán lập tức nín nhịn, bày ra vẻ mặt vô tội, cầm lấy điều khiển định tắt đi.
"Đợi đã..." Tố Diệp bất ngờ giữ tay anh lại.
Niên Bách Ngạn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại nơi đôi tay nhỏ xinh. Nó hơi lạnh, còn hơi run lên nhưng trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp.
"Tôi muốn... xem hết." Tố Diệp hắng giọng, khó khăn thốt ra mấy chữ này. Dứt lời, mặt cô lập tức nóng bừng bừng.
Niên Bách Ngạn chưa từng bất ngờ như vậy. Lần này, cô cũng đã được chiêm ngưỡng ánh mắt kinh ngạc của anh đúng như ý nguyện.
~Hết chương 17~
Chương 18: Câu hỏi vô tội
Trên đời này chuyện xấu hổ nhất chắc cũng chỉ đến thế mà thôi, chính là một cô gái xinh đẹp như cô ngồi trong một không gian khép kín với một người đàn ông mới có duyên gặp mặt hai lần, cùng xem một bộ phim cấp ba nhiệt huyết sục sôi.
Điều cần đặc biệt nhắc tới là người đàn ông này luôn giấu kín tâm tư của mình, tôn chỉ im lặng là vàng, mặc cho cô dùng đôi mắt sắc sảo tìm mọi cách để suy đoán, cùng lắm cũng chỉ nhìn thấy một chút ngạc nhiên tận sâu đáy mắt anh mà thôi. Đương nhiên, một điều đáng lưu ý nữa là, khi đĩa phim này được phát ra, cô mới thật sự cảm khái cuộc sống xa hoa của người có tiền. Âm thanh nổi xoay tròn 3600, được đắm mình trong đó nghe một buổi hòa tấu tràn đầy khí thế cũng cảm thấy đã đời, chưa nói tới những thanh âm tình cảm phóng đãng lọt vào tai khi những diễn viên nam nữ trải qua những cuộc mây mưa mãnh liệt.
Vẻ kinh ngạc của Niên Bách Ngạn nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một nụ cười như có như không. Anh đứng từ trên nhìn xuống, hỏi cô: "Cô chắc chắn là mình muốn xem?".
Tố Diệp là ai chứ, dĩ nhiên đọc hiểu nét mặt của anh. Cô ngẩng đầu lên nghênh đón ánh mắt ấy, cũng bày ra nét mặt y hệt: "Những chi tiết nhỏ trong cuộc sống sẽ tiết lộ hoạt động tâm lý, đây là yêu cầu công việc. Anh Niên, hình như anh nghĩ nhiều quá rồi thì phải?".
Niên Bách Ngạn nhận ra sự khiêu khích trong lời nói của cô, bờ môi hơi rướn lên: "Thế thì cô cứ từ từ mà xem." Nói xong, anh quay người đi.
Tố Diệp nằm bò trên sofa, nhìn theo bóng lưng dài rộng của anh. Cô thấy anh lại ngồi xuống bên quầy bar, rót một ly rượu. Những viên đá như những viên ngọc tỏa ra những tia sáng mát lạnh trong thứ chất lỏng chói mắt ấy. Niên Bách Ngạn lắc lắc ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, giữa những âm thanh xoay tròn khắp gian phòng, động tác của anh vẫn rất ung dung, từ tốn. Tố Diệp nhận ra loại rượu trong ly, Lor de.jean.martell, loại rượu vang hàng đầu của Martell, nghe nói nó đã được đề cử là loại rượu cao quý nhất thế giới trong buổi dạ tiệc long trọng tổ chức tại Versailles, chưa nói tới chất lượng rượu, chỉ riêng chiếc bình cũng được làm từ thủy tinh thổi thủ công, vòng hoa mạ vàng nổi bật trên thành bình tựa như những dòng rượu mềm mại, càng tạo vẻ uyển chuyển cho thứ báu vật quý hiếm này. Nó còn có biệt danh là linh hồn của Martell hay "vua của các loại rượu".
Người đàn ông có thể uống loại rượu này, ngoài việc có một thân phận cao quý còn có thể nhìn ra tính cách của người đó, ít nhất có thể nhận ra anh yêu cầu rất cao dù với người hay với việc, thậm chí còn đạt tới mức độ hà khắc.
Tố Diệp vốn không định xem cùng anh, dù sao thì đây cũng là sự ngượng ngùng cô không thể tưởng tượng nổi nhưng nhìn anh điềm nhiên ngồi đó, làm như không có chuyện gì, trong lòng cô bỗng nảy sinh hứng thú trêu đùa, cô rất muốn xem sắc mặt của người đàn ông này liệu có thay đổi nhiều hơn được không. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, kiềm chế một nụ cười quái ác lướt qua môi. Cô đưa tay ấn điều khiển, lập tức những tiếng rên rỉ phóng túng và tiếng cơ thể va chạm nhau lớn hẳn lên, lấp kín từng góc khuất trong căn phòng.
Cô thấy Niên Bách Ngạn nghiêng đầu nhìn về phía này, cảm giác muốn cười càng dữ dội hơn. Cô với tay lấy một chiếc gối dựa ôm vào lòng, cả người trông lại càng biếng lười, đồng thời lên tiếng: "Anh bảo đàn ông các anh thích đối phương chủ động hơn hay thích cưỡng ép hơn?".
Niên Bách Ngạn quay ngoắt lại, cánh tay cũng uể oải gác lên bàn của quầy bar, nhìn Tố Diệp bằng ánh mắt bình thản, dường như chẳng mấy hứng thú với nội dung trên màn hình.
"Tôi thật sự đang hỏi vì muốn tìm hiểu mà." Tố Diệp nở nụ cười "vô tội" với anh qua lớp không khí nồng nàn mùi rượu.
Niên Bách Ngạn nhìn cô rất lâu, chỉ hơi