Nhưng thế này là không đúng!
Kinh ngạc xong, Hứa Gia Niên bắt đầu tự vấn.
Mình dùng thực nghiệm chứng minh tính chính xác và tính an toàn của nội dung trong sách, thế mà mọi người lại trừng phạt mình vì một thực nghiệm vừa chính xác vừa an toàn, giống như thi được một trăm điểm nhưng đều bị cha mẹ và giáo viên mắng bởi vì mình không hề phạm sai lầm, thế giới này thật vớ vẩn!
Không được, mình không thể bỏ qua lỗi lầm này! Cứ cho là mình làm sai thật, đây cũng là đồ mình tự dùng tiêu vặt để mua, mọi người không có lý do tùy tiện xử lý!
Hứa Gia Niên suy tính sâu xa xong, chạy sang nhà hàng xóm tìm Thịnh Huân Thư: “Lát nữa tớ muốn gửi nhờ đồ đạc ở chỗ cậu.”
Thịnh Huân Thư buồn bực: “Gửi thứ gì?”
Hứa Gia Niên nghiêm trọng cường điệu: “Thứ gì cũng gửi! Ba mẹ tớ thế mà lại tùy tiện ném đồ trong phòng tớ đi!”
Việc này gợi ra sự đồng cảm của Thịnh Huân Thư: “Không sai, ba mẹ tớ cũng vậy, toàn tùy tiện ném đồ của tớ! Cậu để đồ ở bên tớ đi, tớ cũng để đồ ở bên chỗ cậu, nếu bọn họ đến, chúng ta sẽ nói đây là đồ bạn nhờ giữ.”
Hứa Gia Niên cảm thấy ý kiến này rất hay. Cậu lập tức chạy đến đống rác dưới lầu, tính toán kiểm nhặt hết đồ bị mẹ ném mất về gửi trong nhà Sai Sai, cố gắng vãn hồi tổn thất. Nhưng mà chờ cậu chạy đến nơi, đống rác trong khu cư xá đã trống không, cách đó không xa, xe ba bánh chạy bằng điện chứa đầy rác rưởi đi thẳng về phía trước, rẽ qua góc đường, không thấy bóng dáng.
… Thôi, cũng là việc trong dự kiến! Mình lấy tiền mừng tuổi mua đồ mới về, để trong nhà Sai Sai, không cho người lớn cơ hội ném bừa nữa!
Hứa Gia Niên tự đánh trống cổ động, từ dưới lầu đi về nhà, chui vào phòng bếp, hỏi mẹ: “Mẹ, sổ tiết kiệm ở đâu ạ?”
Mẹ Hứa: “Sổ tiết kiệm gì?”
Hứa Gia Niên: “Sổ tiết kiệm tích tiền mừng tuối.”
Mẹ Hứa đang nấu cơm, không có tâm tình ứng phó con trai: “Con tìm sổ tiết kiệm làm gì?”
Hứa Gia Niên: “Con muốn dùng, trước mẹ nói là chỉ giữ giúp con.”
Đồ ăn rơi vào chảo dầu, phát ra tiếng “xèo xèo”, mẹ Hứa trả lời mơ hồ: “Lát mẹ tìm cho.”
Hứa Gia Niên một lòng một dạ hỏi đến cùng: “Lát chính xác là lúc nào ạ?”
Mẹ Hứa: “Ngày mai, được rồi, mau đi ra, đừng làm phiền mẹ xào rau!”
Chiếm được câu trả lời chuẩn xác, Hứa Gia Niên yên lòng, chậm rãi đợi sổ tiết kiệm về tay.
Nhưng mà một buổi tối trôi qua, lại một ngày trôi qua, Hứa Gia Niên kiên nhẫn đợi chờ hết một ban ngày ban tối, cậu vẫn không nhìn thấy sổ tiết kiệm mà mẹ đã hứa hẹn đâu.
Cậu nằm trên giường, kim đồng hồ dịch chuyển “tí tách tí tách”, chuyển qua mười hai giờ, vì chưa từng thức khuya như vậy nên cậu cảm thấy dưới mí mắt như là bị nhựa cao su dính chặt, dùng sức thế nào cũng không mở ra được, cậu mơ mơ màng màng nghĩ: Ngày mai, ngày mai mình nhất định……
Ngày mai đã đến.
Bảy giờ sáng, Hứa Gia Niên trong lòng chất chứa tâm sự đúng giờ rời giường, mang cơn buồn ngủ đi đến trước mặt mẹ Hứa: “Mẹ, sổ tiết kiệm!”
Mẹ Hứa không hiểu gì cả: “Sổ tiết kiệm gì?”
Hứa Gia Niên: “Trước mẹ đồng ý tìm sổ tiết kiệm cho con!”
Mẹ Hứa rốt cuộc nhớ ra, bà nói: “Lát nữa, lát nữa tìm cho con.”
Hứa Gia Niên tức giận: “Mẹ đã nói một lần lát nữa rồi, sổ tiết kiệm là của con, bây giờ con muốn!”
Ba Hứa xen mồm: “Được rồi, mẹ phải đi làm, buổi tối về tìm cho con được không?”
Hứa Gia Niên cố chấp: “Bây giờ đưa sổ tiết kiệm cho con, mẹ đã đồng ý với con.”
Mẹ Hứa cũng không vui: “Mẹ chỉ quên mà thôi, chẳng lẽ chuyện gì con đáp ứng với mẹ con cũng nhớ hay sao? “
Hứa Gia Niên nêu ví dụ: “Mỗi lần con đáp ứng với ba mẹ thi đạt một trăm điểm con đều đạt.”
Hai phụ huynh nhất thời không biết trả lời thế nào. Nhưng rất nhanh, mẹ Hứa hừ lạnh một tiếng: “Con còn đáp ứng với mẹ cuối tuần đi tới nhà ông ngoại, kết quả không đi; Con còn đáp ứng với mẹ về sau không gây họa nữa, cũng không làm được!”
Hứa Gia Niên cảm giác sự việc không thể tính như vậy, thế nhưng ba Hứa mẹ Hứa cũng không quản con trai, dứt khoát đi làm, chỉ nghe “phành” một tiếng, cửa lạnh như băng đóng lại.
Hứa Gia Niên ngây ngốc ở trong phòng, càng nghĩ càng ấm ức, càng nghĩ càng phẫn nộ, nghẹn khuất không thôi.
Rốt cuộc, cậu hạ quyết tâm, đi đến chỗ để điện thoại trong phòng khách, cầm điện thoại gọi cho “110”, TV và sách giáo khoa nói, có khó khăn, tìm cảnh sát!
Điện thoại được kết nối, giọng nữ hỏi: “Đây là đồn công an khu đông thành, xin hỏi có thể giúp đỡ được gì không?”
Hứa Gia Niên nói: “Cô cảnh sát, cháu muốn báo nguy, ba mẹ cháu thất tín với cháu, bọn họ rõ ràng đã đồng ý trả lại tiền mừng tuổi cho cháu, nhưng nói không giữ lời, bọn họ xâm chiếm tài sản cá nhân của cháu!”
Cô cảnh sát trầm mặc một lát: “Tên và số điện thoại của ba mẹ cháu là gì?”
Hứa Gia Niên đem số điện thoại và tên, thậm chí cả địa chỉ gia đình ra, tinh tường nói cho cô cảnh sát.
Cô cảnh sát: “Cô sẽ liên hệ với ba mẹ cháu.”
Nói xong cô cảnh sát treo điện thoại.
Cảnh sát đã tiếp nhận, mình có thể yên tâm, buổi tối chắc là có thể nhìn thấy sổ tiết kiệm rồi.
Hứa Gia Niên yên lòng, chuyên chú xem phim hoạt hình đang chiếu. Một tập phim hoạt hình còn chưa xem xong, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, cậu quay đầu nhìn thấy cửa bị một lực mạnh đẩy ra, mẹ Hứa xuất hiện tại chỗ!
Tìm cảnh sát thực sự có tác dụng!
Hứa Gia Niên nở nụ cười, cao hứng phấn chấn: “Mẹ, sổ tiết kiệm của con đâu?”
Mẹ Hứa cũng cười, nhưng là cười tức giận, bà vào nhà đi một vòng, cầm chổi lông gà trên kệ xuống vung vào người Hứa Gia Niên: “Ba mẹ xâm chiếm tài sản cá nhân của con? Ngay cả con cũng là tài sản cá nhân của mẹ! Yên tâm đi, đừng nói tiền mừng tuổi, về sau một xu tiền tiêu vặt con cũng đừng hòng có!”
Hứa Gia Niên: “???”
Phim hoạt hình vui vẻ chiếu, Hứa Gia Niên đứng trước đống lông gà bay loạn một lần nữa ngây ra như phỗng.
Vì sao sự việc bao giờ cũng hoàn toàn không giống như mình tưởng!
Cả cảnh sát cũng gạt người!
Sau sự kiện báo nguy, Hứa Gia Niên ỉu xìu vài ngày, làm gì cũng không có sức lực.
Mấy ngày này mặt trời chói chang, thích hợp hoạt động thể dục.
Dựa theo thói quen thường ngày, giáo viên thể dục dùng mười lăm phút đầu nhìn học sinh hoàn thành bài chạy nước rút và bài tập thể dục theo nhạc xong, thổi một tiếng còi ngắn, thả học sinh hoạt động tự do.
Bọn nhỏ hoan hô, tốp năm tốp ba kết bạn rời
đi, chỉ có Hứa Gia Niên một mình tách bầy, buồn bã nằm bên rìa mặt cỏ sân thể dục, ngốc ngốc nhìn trời, thẳng đến khi một bóng đen từ phương xa bay tới, ngay ngắn ngăn trở tầm mắt Hứa Gia Niên.
“Hứa Gia Niên, cậu đang làm gì đấy?”
Ánh mắt tan rã của Hứa Gia Niên hội tụ một lát, nhận ra bóng đen là Sai Sai, cậu yên lặng dịch sang một bên, tiếp tục tắm dưới ánh mặt trời, tiếp tục suy sụp.
Thịnh Huân Thư không ngừng kiên trì, đặt mông ngồi bên cạnh Hứa Gia Niên, truy hỏi: “Cậu bị làm sao đấy? Gần đây không thấy nói chuyện.”
Hứa Gia Niên nói: “Sao cậu cũng ở trên sân thể dục?”
Thịnh Huân Thư: “Hôm nay lớp tớ với lớp cậu học cùng tiết thể dục, cậu quên à?”
Hứa Gia Niên lầm bầm lầu bầu: “Vì sao người lớn lại đáng ghét như vậy…”
Thịnh Huân Thư rất thấu hiểu: “Bởi vì cha mẹ chính là khiến người ghét như vậy.”
Hứa Gia Niên tiếp tục: “Giáo viên cũng khiến người ghét, cảnh sát cũng khiến người ghét…”
Thịnh Huân Thư: “Giáo viên rất khiến người ghét! “ Nó thao thao bất tuyệt: “Mỗi ngày giao nhiều bài tập như vậy còn chưa nói, vậy mà lúc nào cũng gọi phụ huynh đến mắng, bây giờ lại còn mở Lớp học yêu thích thí nghiệm hoá học vật lý thú vị, lớp chúng tớ không ai bị tuyển trúng, chủ nhiệm lớp lại mắng chúng tớ không cố gắng, làm gì có ai muốn dùng thời gian rảnh rỗi đi tham gia hội yêu thích chứ…”
Hứa Gia Niên bỗng nhiên nói: “Đấy là cái gì?”
Thịnh Huân Thư buồn bực: “Cái gì là cái gì? Ý cậu là lớp yêu thích hả? Thứ hai chào cờ hiệu trưởng đã công bố, cậu không nghe thấy sao?”
Sau khi kiếm được một tin tức ngoài dự liệu từ trong miệng Sai Sai, Hứa Gia Niên rất nhanh đã có đủ thông tin.
Trong nghi thức thứ hai chào cờ, hiệu trưởng nói ngôi trường anh em với trường tiểu học mở “Lớp học yêu thích thí nghiệm hoá học vật lý thú vị”, là đề cập đến trường cấp hai cách trường tiểu học cậu đang học hai con phố. Trường trung học cơ sở dự định trong tháng mười mời tổng cộng mười học sinh các cấp bốn, năm, sáu tham quan phòng thí nghiệm hoá học vật lý của trường, hơn nữa dưới sự chỉ đạo của giáo viên sẽ thực hành một vài thí nghiệm đơn giản thú vị, thời gian lên lớp của “Lớp yêu thích” bước đầu định vào mỗi thứ bảy, dự tính mở khoảng hai tháng trước, sau đó xem tình huống có nên tiếp tục hay không.
Thăm dò tình huống rõ ràng cụ thể xong, Hứa Gia Niên tìm chủ nhiệm lớp, muốn tham gia lớp này.
Nhưng chủ nhiệm lớp vẫn nhớ rõ ràng hành động nguy hiểm của Hứa Gia Niên trong đợt dã ngoại mùa thu, không chút do dự strikeout nhóc con này.
(strikeout là thuật ngữ bóng chày, vung chày nhưng không đập trúng bóng hoặc đập trúng nhưng bóng ra ngoài biên. Mỗi lần như vậy là 1 strike. Sau 3 lần strike sẽ bị loại (out))Thầy Hà nhất định là đang trả đũa, cũng y như ba mẹ mình vậy!
Hứa Gia Niên không cam tâm, vừa đi từng bước vừa cẩn thận nhìn về văn phòng giáo viên…. Thẳng đến lúc cậu thấy hòm thư báo cáo giáo vụ trên hành lang.
Đợi đã, mình có thể viết thư cho hiệu trưởng, chỉ trích thầy Hà phạm sai lầm trong lựa chọn học sinh đi trường trung học!
Chỉ là…… Hiệu trưởng sẽ giống như cảnh sát, không giải quyết vấn đề, ngược lại đưa báo cáo của mình cho thầy Hà xem thì sao?
Trong lòng Hứa Gia Niên đã bị phủ lên một bóng ma.
Nhưng cậu tự giác chính mình chưa bao giờ làm việc gì không chính xác, rất nhanh đã hạ quyết tâm, trở về lớp, viết một phong thư liên tục không ngừng, thừa dịp không ai chú ý, ném vào hộp thư.
Sau đó cậu bắt đầu thấp thỏm bất an chờ đợi, cậu lúc thì bất chợt nghĩ hiệu trưởng sẽ tìm mình nói chuyện, lúc lại bất chợt nghĩ thầy Hà sẽ tìm mình nói chuyện, xong lại nghĩ hiệu trưởng, thầy Hà, còn có ba mẹ, tất cả cùng nhau dùng vũ lực tam đường hội thẩm.
Nhưng nghĩ hết tất cả khả năng, kết quả vẫn ngoài dự kiến của Hứa Gia Niên.
Liên tục ba ngày, cậu không có nhận được bất cứ hồi âm nào, tin tức của phong thư kia như đá chìm đáy biển, không có một âm thanh yếu ớt.
Hứa Gia Niên đã chịu đựng đủ rồi!
Từ giáo viên đến cha mẹ đến cảnh sát đến hiệu trưởng, không ai có thể thấu hiểu cảm nhận của cậu, cậu chẳng chờ mong được người lớn giúp, nhưng phẫn nộ trong lòng cứ càng tụ càng nhiều, tràn ngập mỗi một góc lồng ngực. Cho nên cậu lại viết một phong thư, dùng giọng điệu người đứng xem viết ra tất cả trải nghiệm “Có một ngày, em nhìn thấy lửa trên tay một bạn học…”, cuối thư sảng khoái viết hết tâm tình lâm ly của chính mình và sự chỉ trích đối với người lớn, cuối cùng, cậu thận trọng kí tên nặc danh: x.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng.
Ban đêm “nguyệt hắc phong cao”, Hứa Gia Niên dùng giấy viết thư bọc vào một viên đá, đập vỡ cửa kính nhà thầy hiệu trưởng, xong bỏ trốn mất dạng.
Dưới bóng đêm, cậu thầm nghĩ:
Bời vì thầy không nhận tin của em, hừ!
Lần này khiến cho thầy tìm không thấy người để hồi âm!
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người nhất định nhất định không được bắt chước thí nghiệm nguy hiểm 233