Ngô Uyển Nghi bị doạ, người xem náo nhiệt đều hít một hơi khí lạnh, nhìn bộ dạng của Ngô Uyển Nghi, tám chín phần việc này không thể thay đổi rồi.
Diệp Tiểu Yêu không nhìn Ngô Uyển Nghi nữa, vỗ vỗ tay nói: "Đều lo làm việc đi, không cần công việc nữa sao? Tất cả giải tán!"
Lời này vừa nói ra, dù người đó là ai đi nữa cũng không dám nhìn Diệp Tiểu Yêu nữa, vị tổng giám đốc Diệp này tuy đi Mỹ bốn tháng nhưng vừa trở về đã cho thấy mọi người thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn, ai cũng sợ đụng phải họng súng, hoảng hốt chạy bừa mà chuồn mất.
Trong đại sảnh, phút chốc chỉ còn lại nhân viên công tác cùng với Diệp Tiểu Yêu, Mai Nhiêu, Ngô Uyển Nghi còn có một cặp đôi đứng tại cửa.
Ngô Uyển Nghi nhìn hai bên, liền gửi gắm hy vọng trên người mà mình quan hệ rất tốt hàng ngày - Phạm Tư Dư, cô chạy đến lôi kéo tay Phạm Tư Dư khóc ròng nói: "Tư Dư, cô ta oan uổng tôi, tôi..."
Diệp Tiểu Yêu lạnh lùng nhìn thoáng qua Quan Quý Sâm đang nhìn cô chằm chằm, quay đầu đi về phía thang máy.
Mai Nhiêu ngẩn người, liền đuổi theo, hai người tới lầu 27, chuyện phía dưới đại sảnh như có tốc độ tên lửa truyền đi khắp cả toà nhà. Cho nên nhân viên làm việc tại lầu 27 vừa thấy cô đi tới, liền nhanh chóng giả vờ bận rộn để tránh cô đi.
Diệp Tiểu Yêu nhìn lướt qua, nói với Mai Nhiêu: "Báo cho trưởng phòng tài vụ các cấp, quản lý, một giờ sau tập trung ở phòng họp!"
Mai Nhiêu gật đầu, đi làm việc, Diệp Tiểu Yêu liền đi vào phòng làm việc của cô, ngồi xuống liền tập trung vào các báo cáo nghiên cứu. Cô còn chưa mở máy vi tính ra, Quan Quý Sâm đã đẩy cửa vào.
Mí mắt Diệp Tiểu Yêu nhếch lên, thấy là hắn, liền cúi đầu làm việc tiếp.
Quan Quý Sâm đi tới, ngồi xuống đối diện cô, thấy phía sau mắt kính cô một bên sưng đỏ, nhớ lại cái tát ngày hôm qua, cũng có chút chột dạ: