Tới tận tối khuya, Diệp Tiểu Yêu vẫn chưa nhận được điện thoại từ Quan Quý Sâm, cô không nhịn được nữa, chạy tới Quan gia muốn tìm Quan Quý Sâm tranh luận. Nhưng đến cổng nhà Quan gia, người hầu Quan gia ngay đến cổng cũng không để cô vào.
Lưu thúc giữ cửa cười khổ nói: "Diệp tiểu thư, thiếu gia còn chưa về, phu nhân đã dặn dò không cho phép cô bước vào cổng Quan gia, cô đừng làm khó chúng tôi! Mời đi cho!"
Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là ngồi ở cổng chờ, chờ đến Diệp Tiểu Yêu Quan Quý Sâm giờ, cô vừa lạnh vừa đói, đang nghĩ tới không biết có phải Quan Quý Sâm sẽ không về không, chỉ thấy Quan Quý Sâm lái xe tới, cô liều lĩnh đến chặn ở trước xe, Quan Quý Sâm cả kinh, theo bản năng thắng gấp lại, Phạm Tư Dư bên cạnh kêu lên một tiếng sợ hãi, đầu đập phải kính chắn gió phía trước.
Quan Quý Sâm cũng không nhìn tới phía trước là ai, cuống quít nâng cô dậy, kêu lên: "Tư Dư, em không sao chứ?"
Phạm Tư Dư dựa vào ghế ngồi, thấy Diệp Tiểu Yêu lao đến trước cửa, lông mi cô liền nhíu lại, vuốt bụng uỷ khuất nói: "Chạm vào thắt lưng, có chút đau!"
"Có cần phải đến bệnh viện không?" Quan Quý Sâm khẩn trương hỏi, lời nói vừa dứt, cửa xe đã bị mở ra, Diệp Tiểu Yêu nói: "Quan Quý Sâm, anh xuống đây cho tôi, hôm nay không nói rõ ràng, tôi không để yên cho anh đâu!"
"Tiểu Yêu, sao lại là em?" Quan Quý Sâm chưa kịp phản ứng, đã bị Diệp Tiểu Yêu kéo cà vạt chật vật bị lôi ra ngoài.
"Em nổi điên cái gì vậy?" Hắn lảo đảo một cái mới đứng vững, tức giận giật cà vạt từ trong tay cô kêu lên.
"Tôi nổi điên? Tôi nổi điên còn không phải do anh ép sao?"
Diệp Tiểu Yêu đá một cái vào bắp chân của hắn, giận dữ hét: "Quan Quý Sâm, là ai nói mẹ tôi chính là mẹ anh hả? Là ai nói với tôi giúp tôi chiếu cố mẹ tôi? Tôi vì Hồng Tường bên ngoài liều mạng, anh chiếu