Rời khỏi khu biệt thự Quan gia một đoạn xa, Diệp Tiểu Yêu đi nửa ngày cũng không đón được xe. Lúc té ngã chân bị thương vừa sưng vừa đau, cô chống đi tới đường lớn, chỉ có thể đặt mông ngồi xuống ven đường.
Cũng không biết ngồi bao lâu, cảm giác bên chân có một thứ lông lá xồm xàm đi đến gần mình, cô cúi đầu nhìn, lại càng hoảng sợ, thì ra là có một chú chó lưu lạc, vừa dơ vừa hôi.
"Đi chỗ khác đi!" Cô nhảy dựng lên, tránh không kịp, né sang một bên.
Con chó kia nghiêng đầu nhìn cô một cái, nằm gục đầu xuống mặt đất.
Diệp Tiểu Yêu lắc đầu, khập khiễng đi về phía trước, đi được mấy bước, quay đầu nhìn thấy con chó kia cũng khập khiễng đi theo sau, một chân rũ xuống, nhìn qua như chỉ có ba chân.
Diệp Tiểu Yêu ngẩn người, lại đi về phía trước, đi được vài bước cô lại quay đầu nhìn, con chó kia cũng không sủa, chỉ không nhanh không chậm theo sau cô. Lúc sau Diệp Tiểu Yêu cũng đón được một chiếc taxi, lúc cô lên xe, con chó kia đứng ở bên đường nhìn cô.
Dưới ánh sáng tăm tối chỉ thấy có một đôi mắt hờ hững, cao ngạo, Diệp Tiểu Yêu sửng sốt một hồi lâu, có chút không biết phải làm sao.
Tài xế nghiêng đầu nhìn con chó kia, giễu cợt nói: "Kẻ có tiền đều như vậy, thích nuôi thú cưng, nhưng không thích liền đá bay ra ngoài... Thời , làm chó cũng phải có nhan sắc dễ coi mới được!"
Diệp Tiểu Yêu bất mãn nhíu màu, lại nhìn con chó kia, nó lẳng lặng đứng nhìn trong bóng tối, không sủa không nháo, vẻ cô độc này làm cho Diệp Tiểu Yêu nhớ lại cô của rất nhiều năm trước.
Ngày đó cha cô thu dọn hành lý bỏ đi, cô cũng bình tĩnh trong bóng đêm nhìn cha cô lên xe, không khóc không nháo, cũng chỉ lẳng lặng nhìn, cũng không nói rõ là hy vọng cha quay đầu lại nhìn cô hay hy vọng cha ở lại...
"Tiểu thư, cô đi đâu?"