Diệp Tiểu Yêu chỉ phát hiện ống tay áo của mình bị rách, lộ ra vết trầy da này, cô theo bản năng che tay lại, cười một cái nói: "Không có việc gì, vết thương này là do mấy hôm trước tôi bị té... Cám ơn anh đã đỡ tôi lần nữa! Tôi còn có việc, đi trước!"
Cô sợ Lục Ly lại đuổi theo nên vội vội vàng vàng tạm biệt.
Người đàn ông nhìn thấy bóng lưng cô đi xa, hơi nghi hoặc chút mà nhíu mày lên, cô gái kia hình như đã từng gặp qua! Cặp mắt kia có cảm giác rất quen thuộc!
Hắn đang hoang mang, xa xa có người kêu lên: "An Dịch, gọi điện cũng không được, đang chờ con vào đó!"
Cố An Dịch cầm lấy điện thoại, đi tới nơi phát ra âm thanh, kêu một tiếng: "Thím ba!"
Người phụ nữ kéo hắn lại oán trách nói: "Làm sao lại gọi điện lâu như vậy? Thím nói cho con nghe, cô gái kia sắp bị người ta đoạt đi rồi! Đi vào mau lên!"
Cố An Dịch bật cười: "Thím ba không phải nói hôm nay có tới mấy cô gái lận sao? Không lẽ còn có nhiều đàn ông hơn vậy?"
"Không phải nhiều người! Vốn là chỉ có mình con, ai ngờ Thanh Phù được thím giới thiệu đối tượng xem mắt cho con nên cũng gọi cháu của bà ấy tới. Nhưng mà con yên tâm, tính khí của cháu bà ấy không tốt, không thể so được với con, ta mà là con gái chắc chắn sẽ chọn con làm chồng nha!" Thím ba cũng không nói thêm, kéo Cố An Dịch đi vào.
Cố An Dịch quay đầu nhìn, cô gái vừa rồi đã không thấy nữa, không biết vì sao lại có chút thất vọng, thật hy vọng các cô gái trong buổi coi mắt hôm nay có cô, cô gái kia mới là mẫu người hắn thích!
---
"Diệp Tiểu Yêu, cô khá lắm, dám chơi tôi?" Lục Ly cầm số điện thoại Khương Lập Nguyên vừa tra được gọi điện cho Diệp Tiểu Yêu, chuông reo nửa ngày cũng không có người tiếp, hắn tức giận mà siết chặt điện thoại, bấm số lần nữa.
Lần này điện thoại vang lên hai tiếng đã có người nhận: "Alo.."
Nghe được giọng nói của Diệp Tiểu Yêu, cơn tức của Lục Ly tăng vọt lên, gầm hét lên:"Diệp Tiểu Yêu, lá gan của cô thật lớn? Đi cũng không nói