Diệp Tiểu Yêu tức giận đứng bật dậy, chỉ thấy Phạm Tư Dư kéo tay Chu Uyển Như nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận với cô ta, cô ta muốn mắt mặt là chuyện của cô ta, cô ta với mẹ đã không còn liên quan. Chúng ta vẫn nên chuyển nơi khác, tránh cho lát nữa Quý Sâm đến lại xảy ra chuyện!"
"Dựa vào cái gì chúng ta phải đổi chỗ, muốn đi cũng nên là cô ta đi!" Chu Uyển Như quay đầu nhìn Diệp Tiểu Yêu, cười lạnh nói: "Họ Diệp kia, muốn mất mặt thì đi đến chỗ khác mà ném, đừng có tới gần Hồng Tường. Cô đừng quên lời của tôi và cô đã nói, nếu như để tôi biết cô dây dưa với Quý Sâm, tôi sẽ không tha cho cô! Còn con nữa... Mai Nhiêu, con đừng trách bác không cảnh cáo con, nếu như con còn lui tới với cô gái này, con cũng tự kiếm đường đi đi!"
Mặt mũi Mai Nhiêu trắng bệch, nhanh chóng khom lưng nói với Diệp Tiểu Yêu: "Diệp tỷ, xin lỗi, em không thể giúp chị, em đi đây!"
Cô vội vội vàng vàng mà chạy ra ngoài, Diệp Tiểu Yêu tức giận vô cùng, hung hăng trừng Chu Uyển Như, cầm túi lên đi.
Tới cửa, đụng phải Quan Quý Sâm, hắn nhìn thấy cô liền cau mày, nhìn lướt qua cô thấy Phạm Tư Dư và mẹ, hắn không vui nói: "Diệp Tiểu Yêu, cô lại muốn làm cái gì?"
Diệp Tiểu Yêu lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh nói: "Muốn biết tôi làm cái gì, tại sao không hỏi người mẹ yêu dấu của anh đấy? Quan Quý Sâm, tôi ở chung với anh mấy năm nay, tôi đối với anh cũng chưa từng thẹn với lương tâm! Anh thử tự hỏi chính anh xem, hôm nay đối với tôi như vậy, hôm nào đó liệu có hối hận hay không! Còn có, tặng cho người một nhà các người một câu, làm nhiều việc thiện vào, bớt làm chuyện trái đạo đức đi! Không phải vì mình thì cũng nên vì con cái mà tích đức, miễn cho sinh đứa bé ra không có lỗ đ*t. "
Nói xong cô mặc kệ sắc mặt Quan Quý Sâm khó coi đến thế nào, một tay đẩy hắn liền nghênh ngang đi ra.
Không mượn được tiền của