Nhân viên cửa hàng khinh bỉ nhìn cô một cái, mỗi người đều nhìn về phía Lục Ly cười nói: "Lục thiếu, chúng ta vừa rồi đều nhìn thấy, là cô ta đánh ngài, muốn đi báo cảnh sát, chúng ta đều có thể làm chứng giúp ngài!
Rầm... Sắc mặt Phạm Tư Dư khó coi cùng cực, rời khỏi vòng tay của Quan Quý Sâm: "Chủ cửa hàng các người là ai, lập tức kêu cô ta đến đây, bằng không ngày mai tôi sẽ cho các người đóng cửa! Cho mỗi người các ngươi cuốn đồ cút đi!"
"Ây dô, vị tiểu thư này khẩu khí thật là lớn, không biết là tiểu thư nhà nào vậy?"
Trước cửa tiệm có ba người đã đứng được một lúc, nghe Phạm Tư Dư kêu la, một người phụ nữ vóc dáng nhỏ nhắn trong đó không nhịn được nữa, bước tới: "Muốn tiệm của tôi đóng cửa cũng phải có lý do nha? Vị tiểu thư này cũng nên nói với tôi một chút, tiệm của tôi làm gì chọc giận cô rồi?"
Phạm Tư Dư đảo mắt qua, nhìn thấy cô gái kia tuổi còn rất trẻ, mặc quần áo đơn giản, nhìn không ra là nhãn hiệu nào thì càng hung hăng phách lối quát lên: "Nhân viên tiệm của cô cùng với tình nhân của cô khi dễ khách hàng, cái này còn chưa tính chọc giận tôi sao?"
Tình nhân? Cô gái kia nhìn Lục Ly, Lục Ly cười ôm lấy bả vai của cô hôn lên mặt cô một cái, cười nói: "Đến tiệm của em mua hai cái cà vạt, gặp phải cô gái não tàn này cướp lấy, quản lý đã nói mang những cà vạt của em giữ lại đưa cho anh nhưng cô gái não tàn (1) này cũng muốn cướp. Cũng không biết là do có thói quen cướp đoạt hay không, đoạt đàn ông của người khác còn chưa tính, ngay cả cà vạt cũng không tha, anh lần đầu tiên nhìn thấy người kỳ lạ vậy đấy!"
(1) ngu ngốc
"Anh mới là não tàn, cả nhà anh đều là não tàn!" Phạm Tư Dư mặc kệ, nhảy kêu lên: "Ngày hôm nay các người không dập đầu nhận tội với tôi, ngày mai đừng nghĩ mở cửa được nữa!"
Còn phải dập đầu nhận tội? Xem cung đấu quá nhiều rồi? Cô gái kia không nói lời nào mà bĩu môi, nhìn từ trên xuống dưới Phạm Tư Dư một lượt, giễu cợt nói: "Tôi mở tiệm ở đây nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng gặp qua, nhưng chưa thấy qua tài nghệ gây huyên náo như vậy đấy! Vị tiểu thư này, nhìn nhan sắc cũng không tệ lắm, thiếu tiền thì đến phố Mười Ba