Lục Ly đang không biết làm sao, lúc này , trong đám người vây xem chợt có một người phụ nữ khí chất ưu nhã chen vào, cô bá đạo quát lên: "Giải tán đi! Có gì mà nhìn, nên làm gì thì làm đi!"
Cô vừa bảo người phục vụ thu dọn tàn cục, vừa đỡ Diệp Tiểu Yêu dậy, nhìn Lục Ly đứng ngốc ra ở đấy, liền cau mày không vui: "Đông Đông, qua đây phụ một tay!"
Lục Ly lúc này mới phát hiện nữ vương Lộ Lộ tới, hắn nhíu mày, chị hắn quen biết cô gái này sao? Hắn còn chưa đi qua, Diệp Tiểu Yêu đã được Lục Lộ đã dậy. Lục Ly thấy cô đem tay bị thương giấu phía sau áo, hắn nhìn cũng không biết cô bị thương nặng bao nhiêu, theo bản năng sinh ra một cơn tức không rõ, vô cùng muốn phá hư cái gì đó.
"Cám ơn." Diệp Tiểu Yêu cúi thấp đầu, cũng không nhìn Lục Lộ, đi tới nhặt túi của mình, từ trong ví tiền lấy ra một tấm thẻ và danh thiếp đưa cho phục vụ nói: "Làm hư vỡ cái gì, tôi sẽ bồi thường, hoá đơn và số tài khoản cứ gửi cho tôi."
Nói xong cô kéo hành lý của mình tập tệnh rời đi, lúc cô quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của cô, tâm không khỏi thắt lại.
Chờ đến khi ngồi vào xe cùng với Lục Lộ, Lục Ly cũng chưa nói câu nào.
Xe lại ra khỏi sân bay, ở đầu đường, Lục Ly thấy đại thẩm kia đang kéo hành lý đứng ven đường, cô cũng không bung dù, cứ đứng như vậy trong mưa.
Hắn nhìn lướt qua, mặt không thay đổi nhìn về phía trước, Lục Lộ cũng nhìn thấy nhưng không làm gì cả.
Mãi đến khi vào thành phố, Lục Lộ mới mở miệng nói: "May mắn mà bọn họ vẫn chưa có con!"
Lục Ly quay đầu nhìn Lục Lộ, nữ vương Lộ Lộ trên miệng còn đang treo nụ cười tự giễu, trong trí nhớ vẻ mặt luôn luôn kiên cường này lại có chút yếu đuối. Lục Ly đưa tay, ôm cô vào lòng, cứng rắn nói: "Chị biết rõ, chị còn có em!"
Lục Lộ nở nụ cười, duỗi tay nắm chặt tay hắn: "Đúng vậy, chị có em! Chúng ta