Thay đồ xong, cô lái xe đưa Lục Ly đến bệnh viện, đúng như dự đoán, bị bác sĩ mắng cho một trận, bắt hắn chụp một lần nữa xem có bị lệch vị trí không, kết quả coi như cũng tốt, người này nháo đến vậy mà cũng không gây thêm tổn thương nào, bác sĩ lại bắt hắn làm lại lần nữa, làm đi làm lại đến mười giờ mới được ra khỏi bệnh viện.
Lục Ly ôm bụng kêu đói, ép Diệp Tiểu Yêu chở hắn đi ăn khuya. Sau khi ăn xong về đến nhà đã hơn 12 giờ, Diệp Tiểu Yêu mở cửa nhìn thấy một đống hỗn loạn, mệt mỏi, không còn sức mà thu dọn.
Lục Ly kéo vai cô nói: "Hôm nay lên chỗ anh ngủ đi! Ngày mai anh sẽ tìm người giúp em quét dọn!"
Diệp Tiểu Yêu vừa nghĩ cũng chỉ có thể như thế, liền ở tạm một đêm, ngày hôm sau lúc ra cửa, Lục Ly cũng muốn theo đến công ty, lý do hoàn mỹ là mình cũng nên đi làm.
Trên đường, hắn bá đạo nói: "Đừng liên hệ cái tên Mã tổng ngày hôm qua nữa, chuyện làm ăn kia không được cũng không sao!"
Diệp Tiểu Yêu liếc hắn, người này nói mà không đau hông à! Làm ăn mà có chút uỷ khuất liền không làm, vậy không biết bây giờ có biết bao nhiêu người hít không khí mà sống rồi!
Tuy là Diệp Tiểu Yêu đối với công ty Mã tổng không còn hy vọng, nhưng khi nhận được điện thoại của Mã tổng. Ông bảo tối qua do uống nhiều qua làm bậy, nguyện ý ký hợp đồng với bọn họ, Diệp Tiểu Yêu vẫn có chút bất ngờ.
Cô sợ Lục Ly đi theo sẽ lại gây chuyện nên kêu Cố An Dịch cùng đi ký hợp đồng, lần này Mã tổng không làm khó họ, sảng khoái ký kết. Sau khi hai bên đàm phán về công việc hạng mục hợp tác xong, Diệp Tiểu Yêu mới cùng Cố An Dịch ra khỏi công ty Mã tổng.
Trên đường quay về, Diệp Tiểu Yêu nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Vừa nhận liền nghe được giọng nói quen thuộc, đang cười nói: "Tổng giám đốc Diệp có rảnh không? Có thể đến sân bay đón tớ chút không? Tớ về rồi đây..."
"Bảo Oánh?" Diệp Tiểu Yêu kinh ngạc mở to hai mắt, có chút khó tin nói: "Cậu thực sự về tới sân bay rồi?"
"Đúng vậy, lúc đầu không tính làm phiền cậu, nhưng túi lớn túi bé thật là đáng thương, Quan phu nhân xin thương xót, đến đón tớ đi!" Mạnh Bảo Oánh giả bộ đáng thương.
Diệp Tiểu Yêu muốn tự nói cho cô nghe chuyện cô và Quan Quý Sâm đã ly hôn, nên nói: "Được, cậu chờ tý, tớ đến liền đây!"
Cô dừng xe bên đường, bảo Cố An Dịch về trước, quay đầu lái xe đến sân bay.
Đến sân bay, nhìn thấy Mạnh Bảo Oánh một thân người bụi bậm, mệt mỏi đứng ở ven đường, bên cạnh cô đúng như lời ban nãy, túi lớn túi nhỏ, cô có chút không nói nên lời, người này đi châu Âu là để điên cuồng mua sắm đồ sao?
Đậu xe ở trước mặt, Mạnh Bảo Oánh còn chưa phản ứng kịp, còn ngó đông ngó tay, Diệp Tiểu Yêu nhảy xuống xe kêu lên: "Bảo Oánh..."
Mạnh Bảo Oánh kéo kính râm, quét mắt một vòng xe cô, bĩu môi nói: "Đường đường là phu nhân tổng tài lại lái xe này, cậu không sợ làm Quan Quý Sâm mất mặt à?"
"Nhiều lời như vậy làm gì, có xe đón cậu cũng là không tệ rồi!" Xe không thể dừng lâu, Diệp Tiểu Yêu nhanh chóng giúp cô xách hành lý tới cóp sau, sau đó lái xe rời đi.
Mạnh Bảo Oánh từ trong túi xách bên người lấy ra một món quà, hứng phấn kêu lên: "Là lá la... Tiểu Yêu, xem tớ mang quà gì cho cậu này?"
Cô nhanh tay nhanh chân mở quà, Diệp Tiểu Yêu nhìn sang, là một bộ tách cafe thuỷ tinh tinh xảo, mỗi ly đều trong suốt, sáng bóng, rất đẹp, trên chỗ cầm đều là cánh thiên sứ, chế tác rất tinh xảo.
"Cám ơn! Nhất định khiến cậu tốn rất nhiều tiền!" Cô cười nói.
"Còn nói gì mà tốn tiền với tớ! Cậu thích là được!" Mạnh Bảo Oánh cẩn thận bỏ nó vào hộp quà, cười nói: "Đây là quà kỉ niệm kết hôn ba năm cho cậu và Quan Quý Sâm, không có cách nào về chúc mừng cậu, sao rồi, Quan Quý Sâm mua quà kỷ niệm gì cho cậu vậy?
Diệp Tiểu Yêu bĩu môi nói: "Anh ta tặng niềm vui vô cùng to lớn, cậu có đoán nổ cả đầu cũng không nghĩ ra!"
"Hừ, đừng kích thích tớ!" Mạnh Bảo Oánh giễu cợt nói: "Tớ biết các cậu ân ái, cậu cũng không cần kích thích tớ! Cuối năm nay chị đây cũng tìm người kết hôn, sẽ không kém hai người!"
"Tớ thực sự muốn dùng sự ngọt ngào kích thích cậu!" Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ nói: "Mạnh Bảo Oánh, cậu đi chơi bên nước ngoài, đoán chừng không biết tin tức! Tớ nói cho cậu biết, Quan Quý Sâm tặng cho tớ món quà là một tấm giấy ly hôn, chúng tớ ly hôn chắc cũng được ba tháng rồi!"
"Cái gì?" Mạnh Bảo Oánh kinh ngạc mở to mắt, kêu lên: "Thời gian của chị đây còn chưa có đảo ngược mà, cậu đừng có đùa quá lố với tớ như thế, tớ không phản ứng kịp!"
"Thật đó, không nói đùa với cậu! Chúng tớ ly hôn rồi, hắn còn đính hôn rồi, nếu như không phải chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra, sang năm hắn còn có thể làm cha rồi cơ, hiện tại đáng tiếc chỉ có thể lùi về sau!" Diệp Tiểu Yêu lạnh nhạt nói.
"Cái gì?" Mạnh Bảo Oánh nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Yêu, nhìn cô bình tĩnh lái xe, cả nửa ngày mới xác nhận thật sự cô ấy không nói đùa với mình, liền kêu to: "Dừng xe, dừng xe... Diệp Tiểu Yêu, cậu nói rõ cho tớ, xảy ra chuyện lớn như vậy sao cậu không nói cho tớ biết?"
Diệp Tiểu Yêu thấy cô tâm tình kích động như thế, liền cười nói: "Cậu đừng kích động như vậy, đến nhà rồi nói, vài câu đơn giản không nói rõ được!"
"Tớ không chờ được, cậu nói ngay bây giờ!"
Diệp Tiểu Yêu không thể làm gì hơn là dừng xe ven đường, rồi đem chuyện của cô và Quan Quý Sâm nói ra cho cô ấy nghe, nghe được đến chuyện Diệp Tiểu Yêu bị thái hậu Quan gia đuổi cô ra khỏi nhà, Mạnh Bảo Oánh tức giận mắng: "Quan Quý Sâm vậy mà dám để bà ta bắt nạt cậu? Cậu làm trâu làm ngựa cho Quan gia nhiều năm như vậy mà còn bị đối xử thế sao?"
"Cậu đừng kích động! Dù sao cổ phần này cũng không phải của tớ, không có cũng không sao cả!" Diệp Tiểu Yêu an ủi.
"Sao cậu lại đần như thế! Không có người thì liền tóm lấy tiền! Cũng không thể vô cớ mang lợi ích đến cho cái con tiện nhân kia được!" Mạnh Bảo Oánh hận nghiến răng mắng.
Diệp Tiểu Yêu nhún vai nói: "Lúc đó người ta bằng lòng buông tha tớ, tớ liền thấy đủ, đâu còn nghĩ tới việc lợi cho ai đâu! Bảo Oánh, tớ không sợ phải ngồi tù, tớ sợ mẹ tớ không ai chăm sóc..."
Cô nói sơ vài câu về việc mẹ suýt chút nữa bị trại dưỡng lão đuổi ra ngoài vì thiếu tiền với Mạnh Bảo Oánh, cười khổ nói: "Bảo Oánh, cậu không cách nào tưởng tượng được loại tuyệt vọng lúc đó... Ly hôn thì tớ không sợ, tớ chỉ sợ lại biến thành giống chuyện của mẹ tớ..."
"Tiểu Yêu!" Mạnh Bảo Oánh nhào lên ôm lấy cô, nói: "Xin lỗi, lúc cậu cần tớ nhất, tớ lại không ở bên cạnh! Cậu yên tâm, giờ tớ về rồi, tớ sẽ không để tên Quan Quý Sâm kia tuỳ ý bắt nạt cậu, tớ sẽ giúp cậu lấy lại công đạo!"
Diệp Tiểu Yêu nở nụ cười, lắc đầu nói: "Chuyện của bọn tớ cậu đừng nhúng tay vào, tránh cho thêm phức tạp, tớ và Quan Quý Sâm tự giải quyết là được. Được rồi, tớ còn chưa nói cho cậu, giờ tớ đang làm bên Lục thị, họ cho tớ đãi ngộ tốt, còn cung cấp nơi ở cho tớ! Hôm nào dẫn cậu sang thăm!"
Mạnh Bảo Oánh sửng sốt một chút, khó tin được mà hỏi lại: "Là tập đoàn thương mại quốc tế Lục thị sao? Trước đây đối đầu với cậu?"
Diệp Tiểu Yêu cười ha ha nói: "Chính là Lục thị đó! Lúc đầu cũng không muốn làm đến bước như vầy, đoạn thời gian đó bị thái hậu ép tới đường cùng, vừa vặn người ta cần tớ, tớ bây giờ làm bên đó đồng nghiệp rất dễ gần, có cơ hội giới thiệu cậu với mọi người."
Mạnh Bảo Oánh bĩu môi nói: "Cấp trên của cậu có phải là Lục Quân Viễn không? Tên kia thủ đoạn lợi hại, trước khi tớ đi nước ngoài cứ mời tớ về giúp hắn, tớ bị hắn quấn lấy phiền mới chạy, cũng không biết hiện tại đã từ bỏ chưa, nếu như còn chưa thì tớ suy nghĩ lại chút, chúng ta còn có thể làm đồng nghiệp!"
"A, còn có việc này!" Diệp Tiểu Yêu xoa trán, suy nghĩ một chút cười khổ: "Cấp trên của tớ không phải hắn mà là Nhị thiếu gia của Lục gia - Lục Ly. Bảo Oánh, nếu như cậu có lựa chọn tốt hơn, cũng đừng giúp hắn! Tớ không muốn chúng ta thành đối thủ!"
"Chuyện này là sao nữa? Lẽ nào cậu bị cuốn vào nội đấu của nhà giàu có gì đó sao?" Mạnh Bảo Oánh tò mò hỏi.
Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ, lại kể việc Lục Vĩ Lương mời mình về giúp Lục Ly cho Mạnh Bảo Oánh nghe, cười khổ nói: "Lục lão tiên sinh muốn giúp Lục Ly, đó không phải thành đối thủ với tớ rồi sao? Cho nên tớ mới khuyên cậu."
Mạnh Bảo Oánh trầm ngâm một chút, bất đắc dĩ nói: "Nội đấu nhà giàu tớ không có hứng thú, chỉ là Lục Quân Viễn trả thù lao rất cao rất có sức hấp dẫn, nếu như không có cậu, có khả năng tớ sẽ chấp nhận. Giờ cậu đã giúp Lục Ly, quên đi! Tiền khắp nơi đều có thể kiếm, tớ cũng không muốn đấu với cậu!"
"Cám ơn cậu!" Diệp Tiểu Yêu yên tâm, cười nói: "Trở về cất hành lý tớ mời cậu ăn cơm, coi như đón gió cho cậu một chút! Cậu nói tớ nghe xem mấy ngày nay chơi ở những nơi nào rồi, có gì đặc sắc không..."
Mạnh Bảo Oánh ngáp một cái: "Để hôm nào đi! Ở trên máy bay ngủ không ngon, tớ về nhà ngủ bù đã!"
"Cũng được, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm nào tớ lại mời cậu ăn!" Diệp Tiểu Yêu ân cần nói.
Mạnh Bảo Oánh cười cười, cúi đầu có chút bối rối nhìn điện thoại, phía trên có một đống tin nhắn, đều cùng một người gửi - Lục Quân Viễn!
Mở hai cái trên đó xem: "Bảo Oánh, khởi động máy gọi cho anh. Nói đi... Bảo Oánh, em muốn anh gấp đến chết sao? Rốt cuộc em đang ở đâu?"
Mạnh Bảo Oánh sờ bụng xẹp lép của mình, con của cô cũng đã bị lấy ra, bọn họ đã mất đi ràng buộc duy nhất.
Như vậy, cần gì phải dây dưa tiếp nữa chứ.
Mạnh Bảo Oánh quay đầu nhìn Diệp Tiểu Yêu, cô ấy đang chuyên tâm lái xa, cô cười nhạt, ấn ấn màn hình, xoá toàn bộ những tin nhắn, kể cả tin nhắn chưa xem đi...
Sau đó, tháo thẻ sim ra, ném ra ngoài xe.
--
Khương Lập Nguyên gọi điện tới, vừa mở miệng liền mắng: "Đông Tử, cậu té gảy tay cũng không phải mắc bệnh hiểm nghèo, mẹ nó, trốn tránh không gặp người là sao, qua đây, ngày hôm nay cậu làm ông chủ, mời chúng tôi ăn!"
Lục Ly miễn cưỡng nói: "Lại đi nữa à, không thích nhìn thấy một đám mấy người, các người cứ ăn đi, ăn bao nhiêu cứ tính cho tôi là được!"
"Anh đây thiếu chút tiền cơm đó sao? Cậu lập tức qua đây cho tôi, bằng không tuyệt giao với cậu!" Khương Lập Nguyên nói địa chỉ xong rồi cúp điện thoại cái rụp.
Lục Ly lắc đầu, không để trong lòng, nhưng điện thoại vẫn không buông tha, lại vang lên, là Trương Di Thành, vừa nhận đã nói: "Biết tay cậu không tiện lái xe, tôi đã tự tới đón cậu, xuống đây, đang chờ cậu dưới lầu!"
Lục Ly không nói, không thấy Diệp Tiểu Yêu đâu, không thể làm gì hơn là cầm áo khoác đi xuống.
Trương Di Thành đổi một chiếc Bugatti, khoe khoang gây sự chú ý của mọi người, hắn còn một cả một thân màu đen bó sát, đeo kính mắt, dựa vào cửa xe, thấy Lục Ly đi ra liền vẫy tay kêu: "Đông Tử, ở đây!"
Lục Ly sải bước đi tới, Trương Di Thành nhanh chóng ân cần mở cửa giúp hắn, cười nói: "Khương Lập Nguyên sợ cậu không đi nên bảo tôi đến đón cậu, có gì tính sổ với hắn, đừng tính lên tôi nha!"
"Quan Quý Hi và Uông Vĩ Lan có ở đó không? Ở đây cậu nói trước đi, bằng không đừng trách tôi đến lúc đó không nể mặt mũi!" Lục Ly hỏi.
"Không có! Cam đoan. Đảm bảo chắc chắn!" Trương Di Thành thấy hắn lên xe mới nói: "Cậu không biết sao? Tạ Dụ Dương và Uông Vĩ Lan chia tay rồi! Ngày hôm qua bay đến Pháp giải sầu, đến sân bay mới gọi điện. Nói là chơi vài ngày sẽ về!"
Lục Ly giật mình, theo bản năng hỏi: "Vì sao? Bọn họ không phải sắp kết hôn rồi à?"
Trương Di Thành bật cười: "Uông Vĩ Lan có ý với cậu, cậu còn không biết sao! Tạ Dụ Dương có thể chịu lâu như vậy cũng đã phá kỷ lục rồi! Sau này còn kết hôn thì càng kỳ quái, chia tay cũng tốt, sau này mọi người vẫn là anh em tốt, đừng vì phụ nữ khiến cho trong lòng có khoảng cách!"
Lục Ly nhíu mày, tức giận nói: "Tôi đối với Uông Vĩ Lan đã sớm không còn gì, tại sao hắn làm vậy chứ?"
Trương Di Thành vỗ vỗ hắn nói: "Cậu đừng nóng, tôi cũng nói như vậy với cậu ấy, cậu ấy nói không phải bởi vì cậu mà là chính bản thân cậu ấy cảm thấy không muốn tiếp tục nữa! Nghe ngữ khí của cậu ấy rất nhẹ nhàng, không giống như đang giả vờ, nói không chừng thật sự là muốn mở lòng mình, cậu đừng để trong lòng! Được rồi, bọn họ chia tay vào cái ngày mà cậu té gãy tay!"
Lục Ly nhíu mày, nhớ tới Tạ