Diệp Tiểu Yêu ở trước mặt anh ta cũng không cần phải giả vờ, gật đầu một cái nói: "Cực kỳ lớn, nếu như tôi không tạo ra thành tích gì, tiếp theo sẽ không chỉ bị điều đi công tác! Tôi không muốn mất đi công việc này, chỉ có thể nỗ lực thôi!"
Cố An Dịch cười nói: "Với năng lực của cô thì đến công ty nào mà chẳng sống được, việc gì phải vất vả như vậy!"
Diệp Tiểu Yêu lắc đầu, không muốn nói cho anh ta biết mình đã bị người ta dồn đến đường cùng rồi, chỉ nói: "Lục thị coi như là dẫn đầu rồi, ở đây còn không làm tiếp được, đến nơi khác còn tệ hơn. Cơ bản tôi là mệnh khổ mà! Chỉ có thể đi theo người khác thôi!"
Cố An Dịch nở nụ cười, nói: "Cái sao chổi bên ngoài kia mà có một nửa tự giác của cô thì chúng tôi sẽ niệm phật hết! Thực sự người so với người quá chênh lệch rồi!"
"Người ta số tốt mà! Chỉ cần chuẩn bị thật xinh đẹp, quay về gả cho một con rể vàng là có thể về làm thiếu phu nhân rồi! Còn tôi mệnh khổ, chỉ có thể dựa vào chính mình!"
Diệp Tiểu Yêu đóng hộp đồ ăn lại để sang một bên, sau đó bật màn hình máy tính lên: "Không nói nữa, làm việc thôi!"
"Được!" Cố An Dịch giúp cô hộp thức ăn ra ngoài, mở ra nhìn thấy cô gái bên trong chỉ ăn hơn phân nửa, lắc đầu, cô gái này thật là biết hành hạ bản thân mà!
Lại bận đến khi tan tầm, Cố An Dịch nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu còn đang ngồi trước màn hình máy tính, liền đẩy cửa vào nói: "Đừng liều mạng quá, La Mã cũng không thể xây một ngày là xong được, về nhà sớm đi!"
"Biết rồi, tôi xem xong cái này sẽ quay về, mọi người về trước đi!" Diệp Tiểu Yêu cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Được rồi, chúng tôi đi đây, cô cũng đừng ở lại quá trễ đấy!" Cố An Dịch ân cần giúp cô đóng cửa.
Diệp Tiểu Yêu lật tư liệu, chỉnh lý xong xuôi đã đến 9 giờ, cô duỗi người, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đứng dậy tắt máy tính, sau đó mới đi ra khỏi phòng làm việc.
Xe còn chưa lấy nên cô tự đi bộ về phía tàu điện ngầm, đi tới nửa đường thì nhận được điện thoại của Lục Ly, vừa nghe đã thấy hắn nói trước: "Diệp Diệp, em đang ở đâu? Sao giờ còn chưa về?"
Diệp Tiểu Yêu ngạc nhiên một chút, lên tiếng hỏi: "Anh đang ở đâu?"
"Ở nhà, sáng nay vừa về, đưa Quan Qúy Hi về nhà, giằng co cả buổi chiều nên không gọi cho em, quay về tắm rửa đợi em cả nửa ngày vẫn chưa thấy em về, sao vậy, có tiệc xã giao sao?" Giọng nói của Lục Ly có chút uể oải.
Diệp Tiểu Yêu có thể tưởng tượng bộ dáng tiều tụy của người phía bên kia, có chút đau lòng nói: "Không có xã giao, ở công ty làm trễ, đang trên đường về. Đúng rồi, anh ăn cơm chưa? Muốn ăn gì em mua về cho anh?"
"Không cần đâu, ăn ở Quan gia rồi! Em nhanh quay về đi!" Lục Ly nói xong liền cúp điện thoại.
Diệp Tiểu Yêu ở trạm tàu điện ngầm mua chút đồ ăn, tùy tiện lấp đầy bụng rồi vội vàng về nhà.
Về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy Lục Ly nằm dài trên ghế salon, Hành Thái bất mãn nằm ở dưới thảm trải sàn nhìn hắn.
Nghe tiếng cửa mở, Lục Ly mở mắt ra, vẫy vẫy tay: "Diệp Diệp, qua đây!"
buông túi, thay dép rồi đi tới, quan tâm hỏi: "Sao vậy, không thoải mái sao?"
"Không có..." Lục Ly vươn tay kéo cô ôm gắt gao vào lòng một lúc mới nói: "Nhớ em!"
A... Mũi Diệp Tiểu Yêu có chút chua xót nói không nên lời, nhớ cô mà một cuộc gọi cũng không có! Hắn không biết mình cũng rất lo lắng sao?
Trầm mặc một lúc, cô vòng vo hỏi vào trọng tâm câu chuyện: "Quan gia gây khó dễ cho anh?"
"Không có, Chu thái hậu nhà cô ấy chỉ bảo anh đến thăm Quan Quý Hi nhiều hơn. Diệp Diệp, nếu như anh không đi, như vậy có vô tình quá không?" Lục Ly buồn bực dò hỏi.
Diệp Tiểu Yêu suy nghĩ một chút hỏi: "Anh có muốn đi không?"
"Không muốn!" Lục Ly như đứa trẻ lẩm bẩm: "Đi sẽ khiến cô ta có suy nghĩ khác, anh căn bản không muốn dính dáng gì tới cô ta, cần gì phiền phức như vậy!"
"Vậy đừng đi! Người ta muốn nói gì cứ để người ta nói!" Diệp Tiểu Yêu không muốn thừa nhận bản thân không muốn Lục Ly tiếp xúc nhiều với nhà họ Quan, thuận miệng nói.
Lục Ly nở nụ cười, hôn mạnh lên môi cô một cái: "Diệp Diệp, có phải em nổi máu ghen rồi không, sợ anh bị Quan Quý Hi quấn lấy sao! Em đừng lo, kiểu con gái như cô ta không phải gu của anh, anh thích đại thẩm như em vậy!"
"Ai nổi máu ghen chứ, anh lại ăn giấm chua quá nhiều rồi sao? Quan Quý Hi còn chưa xử lý xong, trong công ty lại có một Uông Vĩ Tình. Lục Ly, anh thật biết gây phiền phức cho em đấy!"
Diệp Tiểu Yêu giùng giằng đứng lên, vừa đẩy tay ra vừa nói: "Người ta hôm nay uy hiếp em, nói em chỉ là chó của anh thôi, đừng có ở đấy mà cáo mượn oai hùm. Em mặc kệ, tự anh giải quyết đi, đuổi việc hay lưu lại anh cứ nói, chỉ cần đừng cản trở em là được!"
Lục Ly ngồi dậy, nhíu mày nói: "Em cứ mặc kệ cô ta, để cô ấy ở vài ngày rồi hãy nói! Cô ta mới vào công ty chưa bao lâu, hiện tại đuổi người ta đi thì khó coi quá, anh sợ khó nói với Uông Vĩ Lan, em cứ coi như nuôi một người rảnh rỗi đi!"
Diệp Tiểu Yêu nhíu mày, không nói chuyện. Quả nhiên, không đụng đến cô ta là đúng, Uông Vĩ Lan giới thiệu vào, Lục Ly phải nể tình mà!!
Cô càng nghĩ có chút buồn phiền, liền rời mắt nhìn vào máy vi tính. Lục Ly đứng dậy, vươn tay nhốt chặt cô lại, chống cằm lên vai cô, làm nũng nói: "Mấy ngày không gặp, em không nhớ anh sao? Lẽ nào anh không đẹp bằng máy tính sao?"
Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ, quay lại sờ sờ mặt hắn, cười nói: "Không phải em đang mệt sao? Đi nghỉ ngơi đi! Đừng có dính người như chó con như thế!"
"Anh mặc kệ, giờ nghỉ ngơi, em cũng phải theo anh!" Lục Ly bế cô lên, ôm vào phòng ngủ, hắn đè xuống, hung hăng hôn cô.
Diệp Tiểu Yêu rất nhanh bị hắn trêu ghẹo đến khó chịu, nhưng mình đang ở kỳ kinh nguyệt, sợ hắn hôn một hồi lại không kiềm được, liền đè tay hắn lại, nói: "Hôm nay không được, không tiện!"
Lục Ly ngẩn ra mới phản ứng kịp, nằm xuống bên cạnh cô mất hứng, lầm bầm: "Vậy giờ làm sao... Anh đã cứng hết rồi!"
Diệp Tiểu Yêu hôn hắn một cái, cười nhẹ nói: "Nếu không thì... Anh tự mình giải quyết đi!"
"Diệp Diệp... Em thật quá đáng!" Lục Ly bất mãn cắn lên vành tai cô một cái, lại hôn dần xuống dưới, triền miên chuyển lên xuống cả nửa ngày mới nhốt chặt cô nói: "Không làm được thì đi ngủ với anh... Cái khác cũng đừng nghĩ đến!"
"Em còn chưa tắm, nếu không anh ngủ trước đi, lát em vào với anh!" Diệp Tiểu Yêu dỗ hắn như dỗ con nít.
Lục Ly không nghe theo, ôm cô nói: "Ôm thêm chút nữa, chúng ta nói chuyện đi!"
"Được." Diệp Tiểu Yêu nuông chiều, cầm tay hắn, cưng chiều hỏi: "Anh muốn nói gì với em?"
"Chưa nghĩ ra, em không có gì muốn nói với anh sao?" Lục Ly có chút ủy khuất nói: "Em còn chưa nói có nhớ anh hay không!"
"Nhớ... Nghĩ đến tại sao Lục thiếu của chúng ta có nhiều người thích như vậy... Nhớ đến chuyện anh cùng Quan Quý Hi nói gì đó... Còn nghĩ xem là làm sao dạy anh chịu nghe lời một chút, bớt gây phiền toái cho em một chút!"
Diệp Tiểu Yêu vừa nghĩ vừa nói: "Ly, anh phải cố lên! Hôm nay em nhìn thấy bộ phận bên kia của Lục Quân Viễn ký thật nhiều hợp đồng, nếu anh không cố lên sẽ bị chèn ép rời đi. Cho dù anh không vì em thì cũng nên vì mình mà cố gắng chứ!"
Lục Ly không đáp, Diệp Tiểu Yêu nghiêng đầu nhìn hắn, hắn ngủ mất rồi, lông mi thật dài cũng không che được quầng thâm đen kia, không che giấu được sự mệt mỏi khiến cô đau lòng, cô kéo chắn đắp lên cho hai người, cũng không muốn cử động, muốn ngủ chung với hắn!
Vùi đầu trong ngực hắn, nghĩ tới viễn cảnh tương lai, cô cúi đầu thở dài, mình cũng nên giống như Lục Vĩ Lương nói, hoàn thành xong việc dụ dỗ hắn đã.
--
"Diệp Diệp, nhất định phải xem sao?"
Lục Ly nhìn đống tài liệu lớn, bất mãn nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Yêu, Diệp Tiểu Yêu tiến tới hôn hắn một cái, nói: "Xem đi, nghiêm túc một chút, xem xong buổi tới mời anh đi ăn cơm!"
Lục Ly bất mãn: "Đổi cái khác đi, cái này tuần này em dùng 3 lần rồi đấy!"
"Vậy anh muốn cái gì? Cùng anh đi dạo phố? Hay là cùng đi xem phim?" Diệp Tiểu Yêu hỏi.
Lục Ly suy nghĩ một chút nói: "Xem phim đi! Anh còn chưa bao giờ đi xem phim với em đâu!"
"Được, xem xong em sẽ kiểm tra anh, thông qua thì liền cùng anh đi xem phim!" Diệp Tiểu Yêu bỏ tư liệu xuống rồi đi làm việc.
Cố An Dịch bước đến thấy Lục Ly đang vùi đầu trong đống tư liệu, bước ra cười nói với Diệp Tiểu Yêu: "Tiểu Yêu, Lục thiếu cố gắng hơn nhiều rồi! Cô dùng phương pháp gì thuyết phục hắn vậy?"
Diệp Tiểu Yêu cũng không kiêng dè Cố An Dịch, lặng lẽ nói: "Mỹ nhân kế..."
Cố An Dịch sửng sốt một chút, tuy là có loáng thoáng cảm giác được từ lúc Diệp Tiểu Yêu quay lại, quan hệ giữa hai người có chút lạ, nhưng nghe Diệp Tiểu Yêu thẳng thắn nói ra, hắn vẫn có chút mất mác, nói vậy là mình thực sự không còn hy vọng rồi!
"Cô và cậu ấy..." Anh ta có chút lo lắng, gia đình Lục gia như thế, sẽ đồng ý cho họ qua lại sao?
Diệp Tiểu Yêu tựa hồ nhìn thấy suy nghĩ của hắn, vỗ vỗ vai hắn nói: "Đừng nghĩ nhiều, tôi chưa có suy nghĩ gả cho nhà giàu nữa đâu, coi như là yêu đương không có kết quả đi! Có thể kích thích cậu ấy coi như cũng có thu hoạch!"
Cố An Dịch lo lắng nói: "Cô không sợ chơi được nhưng không thu dọn được hậu quả sao?"
Diệp Tiểu Yêu nở nụ cười, lắc đầu nói: "Có lúc tôi cảm thấy trong công việc tôi rất quyết đoán, vậy mà trong tình cảm lại quá dông dài... Có người khuyên tôi, kết quả không quan trọng, quan trọng là... quá trình... vui vẻ... Tôi cũng không biết lời này đúng hay không, trước hết cứ vậy đã! Tôi biết anh quan tâm tôi, cho nên mới thẳng thắn với anh, bởi vì tôi hy vọng anh sẽ không nghĩ rằng tôi vì muốn thành công mà không chừa thủ đoạn nào!"
Cố An Dịch lắc đầu nói: "Tôi sẽ không như vậy, cô không phải là loại người như thế!"
"Vậy là được rồi! Tôi cũng không giải thích với mọi người, chỉ cần giải thích cho bạn bè như anh là đủ rồi!" Diệp Tiểu Yêu phóng khoáng cười cười, đi vào phòng làm việc.
Giờ cơm trưa, cô nhận được điện thoại từ Giang Nam nói đã mang xe của cô đến dưới lầu rồi, bảo cô xuống nhận.
Diệp Tiểu Yêu nhanh chóng xuống lầu, Giang Nam đưa chìa khóa xe cho cô, cười nói: "Diệp tiểu thư, giao về chủ cũ. Lâm Ca bảo tôi nói với cô, nói cô còn nợ anh ấy một bữa cơm! Lúc nào cô có thời gian thì liên hệ với anh ấy!"
"À, tôi nhớ rồi! Thay tôi nói lời cảm ơn với Lâm ca nha!" Diệp Tiểu Yêu nghĩ đến chuyện người ta giúp mình