Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSắc mặt Lục Ly càng lúc càng khó coi, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này Diệp Tiểu Yêu mới phản ứng kịp, liếc Quan Quý Sâm, người này không thể hiện ra việc bọn họ đã từng có quan hệ với nhau không được sao? Thực sự chỉ sợ thiên hạ không loạn!
Diệp Tiểu Yêu xuống lầu, cô còn chưa tìm được Uông Vĩ Tình để hỏi chuyện gì đã xảy ra thì Cố An Dịch đã không nhịn được, đi mắng cho một trận. Thường ngày hắn rất tốt tính, đây là lần đầu tiên thấy hắn mắng người, nghĩ đến vừa rồi suýt chút nữa hại Diệp Tiểu Yêu xấu mặt trước mặt mọi người, hắn đã không còn nể mặt ai, mắng cho Uông Vĩ Tình đến đỏ cả mắt.
Hắn còn chưa chịu bỏ qua, nghĩ đến chuyện Diệp Tiểu Yêu không tiện trách mắng Uông Vĩ Tình, cho nên liền để mình là người ác, liệt kê hết tất cả các chuyện sai của Uông Vĩ Tình từ lúc vào công ty, đến cuối cùng độc ác thả ra một câu: "Cô còn làm việc như vậy, tôi sẽ không dẫn theo cô, cô nên rời khỏi đây đi!"
Uông Vĩ Tình tức giận đến nhất thời không nhịn được, cãi lại với hắn: "Tôi là do Lục thiếu của các người mời tới, mỗi ngày anh bắt tôi làm mấy việc lặt vặt, anh rõ ràng là không đặt Lục thiếu vào mắt. Tôi nói cho anh biết, tôi mới không đi, muốn đi cũng là Lục thiếu bảo tôi đi. Anh tính là gì, bất quá chỉ là một con chó săn mà thôi!"
Cô ta tức giận đùng đùng đi ra, gặp ngay Diệp Tiểu Yêu, liền đem tài liệu ném lên người cô, quát: "Diệp Tiểu Yêu, tôi mới không sợ cô! Tôi nói cho cô biết, cô đừng nghĩ đuổi được tôi đi, mơ tưởng!"
Uông Vĩ Tình tiến lên, va vào người Diệp Tiểu Yêu một cái, rồi tức giận đùng đùng bước về chỗ ngồi của mình.
Diệp Tiểu Yêu nhíu mày, nhìn thấy dưới đất toàn là tư liệu, liền lớn tiếng kêu: "Uông Vĩ Tình, cô cáu kỉnh cái gì, nơi này là chỗ làm việc, không phải nhà của cô, chính mình làm sai đã không chịu thay đổi, còn muốn thế nào? Bước qua đây, nhặt hết những tài liệu này cất lên!"
Uông Vĩ Tình chống nạnh nói: "Tôi sẽ không dọn, hôm nay cô có bản lĩnh thì đuổi tôi đi đi!"
Đám Chu Cận đang muốn đi ăn, thấy thế đều đứng lại xem kịch vui, Diệp Tiểu Yêu không thể nhịn được nữa, kêu lên: "Uông Vĩ Tình, giờ cô có thu hay không?"
"Không thu không thu, sẽ không thu, cô giỏi thì đuổi tôi đi!" Uông Vĩ Tình dáng vẻ kiêu ngạo nói.
Lúc này Lục Ly từ toilet quay về, liền thấy Uông Vĩ Tình chạy tới khóc lóc ôm cánh tay của hắn: "Đông Tử ca, cô ta bắt nạt người, tự mình ném tài liệu xuống đất, còn muốn em thu giúp cô ta! Còn nói nếu không thu liền đuổi em đi!"
Diệp Tiểu Yêu nhất thời không biết nói gì, mách lẻo kiểu này có được tính là một tài năng không? Đổi trắng thay đen, nha đầu này xem cung đấu quá nhiều rồi à?
Lục Ly nhìn thoáng qua thấy giấy đầy đất, nhíu mày nói: "Chu Cận, Tống Húc, các người giúp thu lại đi! Tiểu Yêu, chúng ta xuống dưới đi, Lục đổng đang chờ chúng ta!"
Hắn đẩy Uông Vĩ Tình ra: "Em đi rửa mặt rồi ăn cơm đi! Đừng làm rộn!"
Uông Vĩ Tình đắc ý nhìn lướt qua Diệp Tiểu Yêu, liền đi.
Chu Cận, Tống Húc bất mãn kêu lên: "Lục thiếu, rõ ràng là do cô ta làm ra, dựa vào cái gì bắt chúng tôi thu..."
"Đều im đi! Bảo các cô thu thì các cô thu đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy!" Lục Ly mất hứng quát, bước tới lôi Diệp Tiểu Yêu đi.
Diệp Tiểu Yêu hất tay hắn ra, cười lạnh nói: "Lục thiếu, anh không phân biệt công tư như vậy sẽ khiến chúng ta rất khó làm việc, cô ta hôm nay có thể gây hoạ như thế, anh đâu phải không nhìn ra, còn dung túng cô ta phát giận. Tôi làm không được! An Dịch, về sau đem bàn làm việc của cô ta an bài trong phòng làm việc của Lục thiếu, không cần sắp xếp công việc cho cô ta, để Lục thiếu tự mình quản!"
Cô nói xong liền ngồi xổm xuống nhặt tư liệu, Chu Cận và Tống Húc thấy thế, không thể làm gì hơn là cùng nhau ngồi xổm xuống giúp đỡ nhặt, tài liệu rất nhanh nhặt xong, Diệp Tiểu Yêu đưa cho Chu Cận nói: "Lát nữa làm phiền cô tăng ca sửa sang lại những cái này, cảm ơn!"
"Được, đi thôi!" Chu Cận đồng ý một tiếng, cất tài liệu xong liền kéo Tống Húc đi ăn cơm.
Diệp Tiểu Yêu bảo Cố An Dịch cùng đi xuống lầu, Lục Ly khuôn mặt đầy ngượng ngùng đi theo, buồn bực nói: "Tiểu Yêu, cô ấy còn nhỏ, em cũng đừng chấp nhặt với cô ấy làm gì!"
Diệp Tiểu Yêu giả vờ như không nghe thấy, nghiêng đầu nói chuyện với Cố An Dịch, Cố An Dịch không thể làm gì hơn là hoà giải nói: "Lục thiếu, cái này không nên mượn cớ, cô ta đã tốt nghiệp đại học, vào công ty cũng đã thời gian dài như vậy, một chút tiến bộ cũng không có, còn gây rắc rối, như vậy thực sự rất khó quản! Chỗ chúng ta là để làm việc, không phải là nhà trẻ, không có ai có nghĩa vụ mỗi ngày phải giúp trông trẻ cả!"
Lục Ly buồn bực nói: "Được rồi, tôi sẽ khuyên cô ấy sửa đổi, các người cho cô ấy một cơ hội đi! Nếu còn làm không tốt, tôi sẽ để cô ta đi!"
--
Cơm nước xong, Diệp Tiểu Yêu cùng Cố An Dịch về trước, Chu Cận đã sắp xếp xong tư liệu đàng hoàng rồi cầm vào cho Diệp Tiểu Yêu, Diệp Tiểu Yêu nhìn một chút gật đầu nói: "Chu Cận làm việc tôi yên tâm, về sau cô liền giúp tôi phụ trách văn kiện này đi!"
Chu Cận cười nói: "Diệp tỷ, tôi nghe nói cái cô trợ lý của Quan tổng kia là do cô dẫn dắt, nhìn dáng vẻ của cô ta giống như căn bản không đặt cô vào mắt. Chu Cận tôi cũng không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, Diệp tỷ, ngày sau cô dạy tôi thêm nhiều một chút! Tôi hy vọng tôi cũng có năng lực như cô!"
"Được thôi, chỉ cần cô bằng lòng học, tôi nhất định sẽ vô tư dạy cho cô!" Diệp Tiểu Yêu sảng khoái nói.
Chu Cận nghe vậy liền vô cùng cao hứng mà ra ngoài làm việc, Cố An Dịch cười nói: "Cô lại có thêm một người sùng bái rồi!"
Diệp Tiểu Yêu không để tâm, chỉ cười cười: "Cũng vì công việc thôi, nói chuyện sùng bái gì chứ! Đúng rồi, tôi bảo anh an bài bàn làm việc của Uông Vĩ Tình vào phòng của Lục Ly cũng không phải là đùa giỡn, lát nữa anh mang một cái bàn vào đó, tránh ảnh hưởng đến mọi người. Lục Ly muốn ban ơn, lấy lòng thì để tự anh ta hao tâm tổn trí đi!"
Cố An Dịch gật đầu nói: "Được, lát nữa bảo bọn Trương Khuê làm!"
Sau khi Uông Vĩ Tình quay về, thấy bàn mình không có nữa, liền tức giận hỏi xảy ra chuyện gì.
Tống Húc cười giễu cợt nói: "Cô còn không biết sao, cô lên chức rồi, Cố tiến sĩ đem giao cô cho Lục thiếu, về sau cô liền trực tiếp đi theo Lục thiếu rồi, trừ anh ta ra, không có ai dám không nể mặt cô đâu!"
Uông Vĩ Tình nào nghe ra được là Tống Húc chế nhạo mình, còn tưởng rằng mình náo một trận có tác dụng, liền vô cùng vui vẻ mà mang đồ đạc của mình vào phòng làm việc của Lục Ly, nhân viên cả phòng liền cúi đầu cười trộm.
Sau khi Lục Ly trở vềm vào phòng làm việc của mình mới phát hiện Diệp Tiểu Yêu nói được làm được, nhìn thấy Uông Vĩ Tình ăn mặc như bướm hoa, còn cầm một cái gương nhỏ làm điệu làm bộ, hắn có nỗi khổ không nói được, buồn buồn quay đầu trừng mắt với Diệp Tiểu Yêu một cái, chỉ có mỗi Uông Vĩ Tình nhiệt tình dùng ánh mắt soi mói nhìn tới nhìn lui chỗ ngồi của mình.
Cứ chịu đựng như vậy đến khi tan ca, hắn tắt máy tính đứng dậy muốn đi, Uông Vĩ Tình lập tức đứng dậy nói: "Đông Tử ca, em có thể đi nhờ xe của anh được không? Em muốn đến trung tâm đi ăn với ăn, tiện đường với anh mà, làm phiền anh nha!"
Cô ta lại khom lưng cười cười, Lục Ly nói lời từ chối không được, không thể làm gì hơn là miễn cưỡng gật đầu: "Vậy cùng đi đi!"
Hai người cùng nhau xuống lầu, Lục Ly lái xe đi, nhân cơ hội gọi cho Diệp Tiểu Yêu, mới vừa nói xong câu: "Cùng nhau ăn cơm đi!"
Diệp Tiểu Yêu bên kia đã nói: "Xin lỗi, tôi có hẹn rồi, hôm khác!"
"Em có hẹn với ai?" Lục Ly mất hứng hỏi.
Diệp Tiểu Yêu cười một cái, nói: "Lục thiếu, bây giờ là lúc tan làm, tôi không quản nổi anh, anh cũng đừng quản tôi, cho nên tôi có hẹn với ai không cần thiết phải báo cáo với anh, như vậy đi, tôi đang lái xe, cúp đây!"
Cô thực sự cúp máy, khiến Lục Ly tức giận đến suýt chút nữa đập nát điện thoại, mặt căng lại, sau khi đưa Uông Vĩ Tình đến trung tâm thì liền quay về nhà.
Hắn đi lên tầng của Diệp Tiểu Yêu, mở cửa đi vào, Diệp Tiểu Yêu không có ở đó, hắn liền đập cửa đi ra. Sau đo quay về nhà tắm rửa rồi ra ngoài ăn tuỳ tiện chút, đến khi quay về vẫn không thấy Diệp Tiểu Yêu đâu, hắn buồn bực ngồi xuống ghế salon.
Hắn đã thoả hiệp rồi, cô gái này còn muốn náo cái gì.
Ngồi xuống, cảm giác có chút không đúng, đôi mắt theo bản năng nhìn về phía ổ chó của Hành Thái, vừa nhìn thì thấy trống không, ngay cả ổ chó của Hành Thái cũng không thấy đâu.
Lục Ly nhất thời luống cuống, đứng lên đi tìm khắp nơi, thật sự không thấy Hành Thái đâu cả.
Hắn tìm được cớ, cầm điện thoại lên gọi cho Diệp Tiểu Yêu, gọi đến lần thứ hai cô mới nghe máy, hắn có chút tức giận hỏi: "Diệp Tiểu Yêu, em rốt cuộc là đang ở đâu? Hành Thái đâu?"
"À, anh hỏi Hành Thái à, đang ở dưới chân tôi! Tôi đến chỗ bạn ở vài ngày, sợ Hành Thái không ai chăm sóc nên mang nó sang đây! Lục thiếu còn có việc gì không? Không có gì thì chúng tôi phải đi ăn cơm đây!"
"Em... không quay về sao? Em đang ở nhà bạn nào?" Lục Ly sốt sắng hỏi.
"Về chứ, mấy ngày nữa! Bạn của tôi cô đơn, tôi phải bồi cô ấy, không nói với anh nữa, mai gặp rồi hẵng nói!" Diệp Tiểu Yêu tắt máy.
Lần này Lục Ly không chút lưỡng lự mà ném điện thoại xuống đất, nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Tiểu Yêu, em như vậy là sao, chơi đùa anh à? Được lắm, anh không tin thiếu em thì trái đất này sẽ ngừng quay!"
--
Diệp Tiểu Yêu vừa đi vào trong văn phòng, đám người Chu Cận liền phát hiện cô thay đổi phong cách, tóc quăn cũng duỗi ra, uốn cúp lại hai bên, nhìn trẻ tuổi không ít, tinh thần hoạt bát hơn. Ngay cả phong cách quần áo cũng đổi, bên trong áo khoác lớn mặc một chiếc váy màu tím ôm người, cổ áo may một chuỗi ren chấm tròn màu trắng.
Chu Cận wow lên một tiếng: "Diệp tỷ, sao hôm nay lại đổi kiểu tóc rồi, đến phong cách quần áp cũng thay đổi, đang yêu đương sao?"
Diệp Tiểu Yêu cười một tiếng: "Bạn của tôi giúp lựa đồ, nhìn ổn không?"
"Quá đẹp luôn ấy! Diệp tỷ, cô nên mặc đồ như vầy, đừng mặc đồ nghiêm chỉnh quá như hàng ngày!"
Chu Cận vây xung quanh cô nhìn một vòng, cười nói: "Diệp tỷ ăn mặc xinh đẹp như vậy, tan tầm phải đi tiệc sao?"
"À, xế chiều hôm nay là buổi kỉ niệm thành lập trường học của tôi, nên tôi không đi làm, cô sắp xếp lại tài liệu một chút, làm xong trong sáng nay nha!"
Diệp Tiểu Yêu vừa đi vừa nói về tới phòng làm việc. Lúc đi ngang qua phòng làm việc của Lục Ly, cô nhìn thoáng qua, thấy Lục Ly đã tới, đang xem tài liệu.
Cô cười cười, coi như người này còn giữ lời hứa.
Vào phòng làm việc, cô liền vùi đầu trong công việc, bận đến lúc ăn cơm trưa, Lục Ly đẩy cửa đi vào, nghiêm mặt đặt một đống báo cáo lên bàn cô, kéo cái ghế ngồi đối diện cô nói: "Trợ lý Diệp, những báo cáo này tôi xem không hiểu, làm phiền cô nói một chút!"
Diệp Tiểu Yêu nhìn thời gian một chút, đã hẹn với Mạnh Bảo Oánh sẽ cùng đi rồi, liền nhịn xuống, kéo báo cáo nhìn một chút, trong chốc lát nói cũng không xong, mới nói: "Xin lỗi, ngày hôm nay tôi có chút việc riêng, buổi chiều xin nghỉ, như vầy đi, ngày mai nói với anh được không?"
Lục Ly không khách khí nói: "Công việc riêng của trợ lý Diệp có quan trọng không? Công ty mời cô tới cũng không phải để cô đến công và tư cũng không phân biệt được! Trợ lý Diệp muốn đi cũng được, về sau đừng nói là tôi không phối hợp làm việc với cô.
Hắn đứng dậy muốn đi, Diệp Tiểu Yêu sợ hắn lại làm loạn ra, không thể làm gì hơn là nói: "Được rồi, tôi nói cho anh, anh chờ một chút."
Cô cầm điện thoại gọi cho Mạnh Bảo Oánh nói cô cứ đi trước đi, cô làm xong sẽ đi thẳng đến trường luôn.
Để điện thoại xuống, cô kéo ghế ngồi cạnh Lục Ly, liền nói từng phần một cho hắn.
Lục Ly cũng không biết là thực sự muốn học hay là giả vờ, giống như một học sinh ngoan, kiên nhẫn ngồi nghe, thỉnh thoảng hỏi mấy câu. Diệp Tiểu Yêu cũng không ngại phiền, dùng lời lẽ dễ hiểu, giải thích kỹ càng.
Cố An Dịch bước đến, muốn gọi Diệp Tiểu Yêu ăn cơm, thấy hai người bận rộn, liền ân cần hỏi thăm: "Có cần phải mang cơm đến cho hai người không?"
"Mang đến!" Diệp Tiểu Yêu thấy Lục Ly quyết tâm quấn lấy cô, không thể làm gì khác hơn là nói: "Hai phần!"
"Được!
Cố An Dịch đi ra ngoài.
Diệp Tiểu Yêu lại bắt đầu nói với Lục Ly, nói đến khi Cố An Dịch mang cơm lên cho thì cũng chỉ còn có mấy tờ, cô lật đi lật lại mấy tờ báo cáo, thở dài nói: