Sau 1 hồi thích nghi với sự chói sáng từ câu thần chú quái dị kia, Harry dần dần mở mắt ra trong sự mệt mỏi kèm theo con hoa mắt lúc này. Đối diện cậu là 1 bức tường xanh lục ngã đậm, xung quanh yên tĩnh mang lại cảm giác lạnh lẽo âm u. Cậu chợt nhìn ra cửa sổ và biết bây giờ là ban đêm, ước chừng tầm 2,3 giờ sáng.
Đột nhiên, có tiếng bước chân lọt cọt, chạy đến bên cánh cửa phía sau lưng cậu và “cạch”, cậu cảnh giác, lùi lại phía sau và đắp chăn lên người, quay mặt về phía cánh cửa. Cậu ngạc nhiên vì phía trước mặt cậu là 1 người phụ nữ già nua, tóc bạc trắng xóa, khuôn mặt hiền lành, phúc hậu nhìn cậu và cười nói:
- Chào cháu, ta là Depet, 1 trong những người quản lý cô nhi viện Thánh An. Thật may mắn vì cháu đã tỉnh, cháu bây giờ cảm thấy thế nào rồi??
Bà Depet bước đi nhẹ nhàng đến bên cạnh giường và ngồi xuống, tay cầm mấy viên kẹo khẽ đưa cho cậu bạn bé nhỏ nằm trong chăn.
Harry mơ hồ nhìn bà, Depet cười cười nói tiếp:
- Đừng sợ, ta không làm hại cháu đâu!! 2 hôm trước ta nhặt được cháu ở phía cổng sau của cô nhi viện, lúc ấy trời đang mưa tầm tã, sắc mặt cháu trắng bệch, thân thể cháu lạnh lẽo. Ta vội vàng mang cháu vào rồi sưởi ấm, rất may là thân nhiệt của cháu từ từ dần dần tăng lên. Nếu không ta cứ tưởng là cháu đã chết rôi ấy chứ.
- Cháu cảm ơn bà!! Vì đã cứu cháu.
Giọng nói của Harry dần dần nhỏ lại, cậu cảm giác được sự đau đớn ở nơi khoan cổ, khàn khan khục khục rất khó chịu. Bà Depet xoa đầu cậu, cười cười:
- Có sao đâu! Chuyện nên làm mà. Bây giờ cháu còn yếu, nên nằm nghỉ dưỡng bệnh đi, nếu cháu đói thì hãy ăn mấy viên kẹo này để cầm hơi, đến sáng ta sẽ đem cháo đến cho cháu. Chịu không?? Được rồi bây giờ thì ngủ đi nhé nhóc con.
Nói xong, bà Depet bước ra khỏi giường và nhẹ nhàng đóng cửa.
Harry vội vàng kiểm tra thân thể mình, mọi thứ đều ổn và đồng thời cậu phát hiện ra 1 cái hộp tự bao giờ nằm trong tay cậu. 1 tay bóc lấy viên kẹo, 1 tay luống cuống mở chiếc hộp. Bên trong chiếc hộp là 1 chiếc chìa khóa mà nam nhân hôm đó đã đưa cho cậu và đồng thời có chữ được khắc trên đó:
“Your name is Harry. Louvis”.
______________________________________
Vào buổi sáng, bà Depet đưa cho Harry 1 ít quần áo , do bận 1 số việc nên bà đành chỉ cho Harry biết đường đến nhà ăn với nhà vệ sinh. Nhớ được sự hướng dẫn của bà Depet, Harry chạy ngay vào nhà vệ sinh, chạy đến 1 tấm gương gần đó.
Trước mặt cậu là 1 cậu bé tầm khoảng 9,10 tuổi từ trên xuống dưới khá giống cậu. Phải đó, đó chính là cậu nhưng lại không phải cậu. Đó là 1 đứa trẻ có nước da trắng hồng hào, đôi mắt xanh ngọc lục bảo, vẫn là mái tóc ngắn rối nuồi ấy nhưng lại là màu xám đen, phần mái tóc rất dài che đi đôi mắt, không có vết xẹo tia chóp đáng nguyền rủ kia và cậu có thể nhìn rõ mà