Vào buổi chiều trước đêm Halloween…
Sau 1 khoảng thời gian đi chơi dài đằng đẳng, nhóm Henry cuối cùng cũng trở về từ chuyến đi thực địa thú vị nọ.
-Oáp, cuối cùng cũng về Hogwarts, đường đi mệt chết đi được, chẳng vui tí nào – Ron ủ rũ nói.
-Chẳng phải trong suốt chặng đường cậu đều càng quét mấy tiệm đồ ăn rồi còn gì – Henry hăng hái đáp lại.
-Với sự hăng hái siêu vụng về của cậu ta, cậu ta còn khiến ông chủ tiệm độc dược phát điên rồi đó còn gì! – Tom nhíu mài tỏ vẻ bực tức.
-Ủa Tom, anh cũng được đi thực địa à?
– Harry thắc mắc hỏi.
-Tôi đi thế Draco, tôi có mua quà cho cậu này Harry.
Tom vừa nói, vừa lấy món quà màu đỏ thẳm từ túi ra rồi đưa cho Harry.
Y ta khá là hồi hộp khi trao quà cho cậu nhóc nhỏ của mình.
Harry nhận lấy liền nảy sinh bản tính tò mò, vội vội vàng vàng xé toạt hộp quà ra.
Xà vương đại ca tỏ vẻ không thích việc Harry làm vậy với món quà của mình.
Cá chắc với mọi người là Harry sẽ cực kỳ thích thú khi có được nó.
-Omg…Tom! Thứ này….ôi ôi…nó siêu tuyệt vời luôn ấy – Harry vui sướng đến nói không nên lời.
Đám nhóc nhỏ kia cũng tò mò, thứ gì có thể khiến Harry tỏ vẻ thích thú đến vậy, nên chúng bèn lại gần xem thử.
-Ầu đó chẳng qua chỉ là 1 lọ độc dược nhỏ bé thôi mà! – Ron chề môi nói.
Khi nghe thấy câu nói đó từ Ron, Tom không khỏi cười thầm trong bụng.
Đấy không phải là 1 cái cười thích thú đâu ấy nhá, mà đó là 1 điệu cười khinh bỉ.
“Đúng là lũ Gryffindor não phẳng”
-Cậu sai rồi Ron, đây không phải là lọ độc dược bình thường. Mà đây chính là lọ Phúc Lạc dược đó, siêu siêu hiếm đó nha – Henry xoa cằm nói.
Cả đám đều cười rộ lên vì sự ngáo ngơ của cậu bạn bé nhỏ Ron Weasley, lúc ấy Ron hận không thể tự đào 1