Chu Từ Bạch tìm không ra lý do mình không muốn.
Cậu cảm thấy nếu mình đã sinh ra xúc động muốn hôn một người, chứng tỏ trái tim cậu đã rung động với người ta.
Mà người làm trái tim cậu rung động vừa hay cũng thích cậu.
Chu Từ Bạch cảm thấy cậu không phải là một người tốt, bởi vì thời khắc ấy cậu đã quên mất tất cả những điều cậu không nên làm, chỉ dựa vào ý nghĩ sinh ra từ bản năng mạnh mẽ nhất của mình, cúi người hôn lên khóe mắt Cố Ký Thanh.
Cậu biết Cố Ký Thanh thích được hôn vào nơi đó.
Quả nhiên cánh tay đang ôm cổ cậu vô thức siết chặt.
Ngoài cửa sổ tuyết lại rơi, cửa ban công không khóa chặt, chút ít hơi lạnh chui vào trong phòng, nhưng Cố Ký Thanh hoàn toàn không cảm nhận được.
Áo ngủ trắng tinh rơi xuống mặt đất, ánh nến bập bùng, nhân vật chính trong phim đang nhỏ nhẹ nói: ‘Anh yêu em’.
Cố Ký Thanh cảm thấy mình giống một con cá sắp chết đuối trong làn nước ấm lại bị vớt dậy.
Anh tóm chặt lấy người trước mặt, nhắm hai mắt, cảm nhận được từng giác quan tưởng như đã chết lặng của mình đang bị ngọn lửa nóng cháy từng chút từng chút đánh thức dậy.
Cho đến khi anh không chịu đựng nổi nữa, ôm chặt lấy Chu Từ Bạch, cong cần cổ trắng như tuyết, đầu ngón tay gần như sắp khảm vào trong da thịt sau lưng cậu, giống như kẻ sắp chết đuối đang cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng mình.
Mà Chu Từ Bạch cũng mặc để anh bám lấy cậu, cho dù sau lưng đã xuất hiện vết máu cũng không quan tâm.
Cậu chỉ dùng sức ôm chặt lấy Cố Ký Thanh, giống như muốn cất anh vào sâu trong xương thịt của chính mình, ngang ngược lại thô lỗ, dường như cậu định dùng nhiệt độ nóng bỏng và tâm trạng vui sướng của mình, làm cho người trong lòng mất khống chế.
Như có ý đồ muốn làm lớp băng mỏng đầu xuân vỡ tan tành, khiến dòng nước ấm bên dưới nó mất khống chế phun tung tóe.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy đất, tiếng chuông mười hai giờ vang vọng khắp nơi.
Có người, trong đêm đông lạnh lẽo, bắt đầu sống dậy.
Ngày hôm sau lúc Cố Ký Thanh tỉnh giấc, cơ thể vẫn thoải mái sạch sẽ như cũ.
Anh nhớ lại chính mình ngày hôm qua, sau khi phát tiết xong liền bắt đầu nằm trên ghế sofa lười biếng, không muốn là bất cứ chuyện gì.
Lại nhớ tới Chu Từ Bạch đỏ mặt ôm anh vào trong phòng tắm, dáng vẻ giống như còn muốn, nhưng nhìn thấy anh mệt mỏi nên không dám mở miệng.
Anh lười biếng trở mình, cảm thấy có lẽ anh không phải một bạn giường đủ tư cách.
Sợ đau, còn hơi yếu ớt, hơn nữa lại thường xuyên lười.
Nhưng mà Chu Từ Bạch lại là một người bạn giường có thể xem là hoàn mỹ.
Điều kiện phần cứng tốt, sinh hoạt cá nhân sạch sẽ, thể lực tràn đầy, cẩn thận quan tâm, còn rất nhẫn nại.
Nếu như không phải cảm thấy đối phương thực sự là một cậu nhóc quá ngoan ngoãn, có lẽ anh không ngại phát triển mối quan hệ của hai người họ thành bạn giường ổn định.
Bởi vì anh đã không còn nhớ rõ, lần mất khống chế gần nhất trước hai đêm qua là từ khi nào.
Anh không thích mình bị mất khống chế, trước kia cũng chưa có kinh nghiệm như thế này, nhưng thỉnh thoảng được phóng túng cũng có thể khiến cho anh cảm thấy mình không mất dần sức sống giữa những ngày tháng không có gì thú vị.
Chỉ tiếc Chu Từ Bạch quá ngoan, làm cho Cố Ký Thanh cảm thấy mình không nên để cậu dính phải mối quan hệ như vậy.
Một nam sinh giống như Chu Từ Bạch, cho dù không kỳ thị người đồng tính thì cũng nên tìm một người bạn hoàn mỹ ưu tú khỏe mạnh, sau đó nghiêm túc có một đoạn tình yêu chốn vườn trường bình thường nhiệt tình lại lành mạnh.
Mà không phải một mối quan hệ không thể nói ra ngoài.
Cố Ký Thanh không cảm thấy chuyện giải phóng dục vọng của con người là có tội, thế nhưng anh biết quan niệm của mình khác biệt so với đa số con người.
Cho nên anh và Chu Từ Bạch chỉ có thể có hai đêm ở khách sạn này thôi.
Trở về trường rồi, tất cả cảm xúc sẽ không còn như lúc trước.
Dù sao thì hai người họ cũng không thể tính là đã bắt đầu.
Cố Ký Thanh nghĩ vậy, bước xuống giường, đi tới phòng khách, quả nhiên trông thấy bữa sáng Chu Từ Bạch đã chuẩn bị kỹ càng.
“Cảm ơn”. Cố Ký Thanh ấm giọng nói ra một câu như vậy, anh ngồi xuống, chậm rãi ăn cháo, sau đó hỏi: “Hôm nay lúc nào cậu về trường?”
Chu Từ Bạch đẩy bánh bao súp đến trước mặt anh: “Lúc nào anh về?”
Cố Ký Thanh nói: “Ngày mai tôi về”.
Nghe được đáp án của Cố Ký Thanh, Chu Từ Bạch khẽ giật mình.
Ngày mai Cố Ký Thanh mới trở về, nhưng hôm nay đã bắt cậu đi, anh không muốn cậu ở lại đây sao?
Chẳng lẽ ngày hôm qua cậu đã làm anh không thoải mái?
Cố Ký Thanh không vui?
Trong lòng Chu Từ Bạch bắt đầu thấp thỏm không yên: “À, tôi…”
“Sao vậy?” Cố Ký Thanh dường như hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, ngước mắt nhìn về phía Chu Từ Bạch, trong mắt lộ ra khó hiểu.
Câu ‘lần sau tôi sẽ cố gắng tiến bộ hơn’ của Chu Từ Bạch kẹt lại trong cổ họng.
Cậu hơi ngừng lời, cúi đầu xuống, nói: “Không sao”.
“Ừ.” Cố Ký Thanh cũng không hỏi nhiều, chỉ cúi đầu gắp một chiếc bánh bao được nhúng qua nước chấm óng ánh long lanh, nhỏ nhẹ chậm chạp nói: “Nếu cậu cảm thấy mệt mỏi thì có thể ở lại trong phòng nghỉ ngơi, chiều nay tôi định đi dạo cùng với mẹ”.
Anh nói là ‘định’ chứ không phải ‘muốn’, Chu Từ Bạch cũng biết mình không nên nói gì thêm nữa.
Có lẽ là vì phải đi cùng mẹ nhỉ.
Dù thế nào đi chăng nữa đó cũng là mẹ của anh, lại còn đến từ tận Nam Vụ xa xôi, Cố Ký Thanh đi cùng bà là chuyện nên làm, cứ một mực ở trong khách sạn quả thực không tốt.
Chu Từ Bạch an ủi mình như thế, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng nói không nên lời, thế là nhịn một chút, nhịn không được, cậu nói ra: “Tôi có thể đi theo xách đồ hộ cô”.
Cố Ký Thanh nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, mẹ tôi là khách hàng VIP, đồ sẽ được người ta mang về khách sạn hộ”.
Chu Từ Bạch: “À. “
Cậu cúi đầu rầu rĩ không vui quấy bát cháo, sau đó lại nghĩ ra chuyện gì, ngẩng đầu lên nói: “Vậy tối nay tôi lại nấu cơm cho anh nhé, tôi sợ đồ ăn bên ngoài quá nhiều dầu mỡ”.
“Không cần đâu, chắc là mẹ tôi sẽ nấu”. Cố Ký Thanh vẫn dễ tính dịu dàng đáp lại, giọng điệu không nghe ra chút khác lạ nào.
Chu Từ Bạch bị từ chối thêm lần nữa: “…À”.
Cậu tiếp tục cúi đầu rầu rĩ không vui quấy cháo, sau đó lại nghĩ ra chuyện gì, ngẩng đầu lên lần nữa.
Còn chưa kịp mở miệng, Cố Ký Thanh đã nhìn về phía cậu, chớp chớp mắt, hỏi trước: “Còn chuyện gì nữa không?”
Chu Từ Bạch đang định hỏi có phải đêm qua mình đã làm không tốt ở chỗ nào hay không, đón nhận ánh mắt đơn thuần không mang theo chút suy nghĩ khác lạ nào: “…”
Cậu đột nhiên cảm thấy đầu óc của cậu tràn đầy những ý nghĩ đen tối xấu xa.
Thế là cậu im lặng một lát, đáp: “Không có”.
Cố Ký Thanh cũng lập tức gật đầu: “Ừ, thế thì tốt. Cơm nước xong xuôi cậu xuống tầng dưới cùng tôi nhé, vừa hay tôi đang định sang chỗ Bùi Nhất Minh”.
Chu Từ Bạch nắm chặt đôi đũa, giống như có ý định bóp gãy hai chiếc đũa gỗ vô tội ấy.
Cuối cùng Cố Ký Thanh không thể sang chỗ Bùi Nhất Minh.
Nghe Bùi Nhất Minh nói thì vì hôm nay anh ta có việc, không tiện lắm.
Doãn Lan vốn định gọi Cố Giác đi cùng, mua thêm cho gã mấy bộ quần áo mặc trong năm mới, nhưng khó có khi nghe thấy Cố Giác bảo mình còn có việc, cuối cùng chỉ còn Doãn Lan và Cố Ký Thanh đi cùng nhau.
Doãn Lan dường như rất hưởng thụ chuyện đi dạo phố cùng con trai, cả một buổi chiều bà chỉ dẫn con dạo quanh những cửa hàng bán đồ cho nam giới, cứ trông thấy cái nào đẹp mắt là một mực đòi mua cho Cố Ký Thanh.
Cuối cùng, Cố Ký Thanh cảm thấy hơi quá, đành phải nói với mẹ: “Mẹ, con là một nam sinh, không cần mua nhiều quần áo như vậy”.
“Sao lại không cần, con trai mẹ lớn lên đẹp thế này, mẹ muốn cho con trai mẹ ăn mặc thật đẹp, chả lẽ cũng không được sao?” Doãn Lan nghiêm túc hỏi ý kiến của Cố Ký Thanh.
Nhưng chưa đợi Cố Ký Thanh trả lời, nhân viên cửa hàng bên cạnh đã cười nói: “Đúng đó, cậu đẹp trai như thế này, còn đẹp hơn mấy minh tinh thường tới tiệm của chúng tôi nữa, nếu tôi là mẹ hay chị gái cậu, nhất định ngày nào cũng muốn mua đồ đẹp cho cậu mặc”.
Thế là Doãn Lan lập tức vui vẻ hơn, chọn thêm mấy món đồ giới hạn có màu sáng cho Cố Ký Thanh, để nhân viên cửa hàng đóng gói lại.
Mà Cố Ký Thanh nhìn thấy bà vui cũng không ngăn cản nữa, tầm mắt dịch chuyển đi, dừng lại trên một cái áo khoác đen ngắn trong tiệm.
Vải da màu đen, vai rộng, phần eo thu gọn lại, nhìn qua vừa hấp dẫn vừa ngầu, nhưng yêu cầu người mặc phải có cơ thể tam giác ngược chuẩn tỉ lệ.
Không phù hợp với người có cơ thể mảnh mai như Cố Ký Thanh.
Lại vừa lúc thích hợp với một cậu trai Doãn Lan đã từng gặp.
Doãn Lan để ý tầm mắt của con trai, dịu dàng hỏi: “Chỉ Chỉ, con muốn mua quà Giáng Sinh à?”
Mặc dù lễ Giáng Sinh đã qua.
Nhưng vẫn là một cái cớ rất ổn.
Cố Ký Thanh lại thu tầm mắt về, nói: “Không ạ, con muốn chọn bốn chiếc khăn quàng cổ thôi”.
Quà Giáng Sinh cho Thẩm Chiếu và Hạ Kiều, giống như mọi năm, anh đã sớm mua từ trước.
Nhưng bởi vì chuyện của Lý Vọng nên quà cho nhóm Lộ Bình vẫn chưa kịp chuẩn bị, chỉ có thể chọn món
quà chắc chắn không phạm sai lầm là khăn quàng cổ, mỗi người một cái, coi như có lòng.
Không phải anh không nghĩ tới chuyện mua một món quà đặc biệt tặng cho Chu Từ Bạch, anh muốn cảm ơn cây thông Noel của cậu.
Thế nhưng quan hệ của anh và Chu Từ Bạch chỉ nên dừng lại ở hai đêm trong khách sạn, vậy thì anh không nên làm thêm hành động dư thừa, khiến đối phương khó xử.
Cố Ký Thanh rũ mi xuống, dùng thẻ của mình trả tiền, mang theo bốn chiếc túi quay về khách sạn cùng Doãn Lan. Lúc đi về, vừa vặn ngang qua một siêu thị bán đồ văn phòng phẩm nho nhỏ.
Trước cửa siêu thị đặt một tấm bảng đen, viết: “Bàn nhỏ đặt trên giường, màn che nắng trên giường, giá sách đặt trên giường”, anh nghĩ nghĩ, cuối cùng đi vào trong.
Tuy rằng Chu Từ Bạch tỏ ý anh không cần phải chuyển ký túc xá.
Nhưng sau khi phát sinh quan hệ, nếu như tiếp tục ở chung một mái nhà, ít nhiều cũng nên tránh chút lúng túng giữa hai bên.
Thế là buổi trưa ngày thứ hai, Chu Từ Bạch tan học quay về phòng, vừa mở cửa, chào đón cậu là cái màn che màu xanh đậm kín không chỗ hở che phủ toàn bộ giường chiếu của Cố Ký Thanh.
Chu Từ Bạch đã suy nghĩ mình nên mua rèm che bốn chung quanh giường từ rất lâu trước đó nhưng chưa kịp thực hiện: “…”
Trong nháy mắt đó, cậu không rõ cảm giác trong lòng mình là gì, cậu chỉ có một dự cảm hết sức mãnh liệt: Cố Ký Thanh bắt đầu muốn giữ khoảng cách với cậu.
Cậu không nhịn được nhìn ba kẻ ngốc đang xếp hàng tranh nhau cái gương bên giường, hỏi: “Cố Ký Thanh tự treo lên hả?”
Lộ Bình không hề nghĩ ngợi: “Không phải.”
Chu Từ Bạch nhẹ nhàng thở phào.
Lộ Bình lại nói: “Đương nhiên là chúng tao giúp Cố Cố treo lên rồi”.
Chu Từ Bạch: “???”
Trần Kỷ thông minh hơn Lộ Bình một chút, hiểu được ý nghĩa trong câu hỏi của Chu Từ Bạch, vừa đứng thử khăn quàng cổ xa xỉ trong tay, vừa nói: “Cố Cố bảo là máy sưởi mùa đông hơi nóng, tướng ngủ cậu ấy không tốt nên thường xuyên đạp quần ra, thay quần áo cũng khá phiền phức, để tránh gặp phải chuyện không tiện thì cứ treo rèm lên trước”.
“Nhưng tao nói chứ, hai thẳng nam như tao với Trần Kỷ thì có thể cảm thấy gì? Tao đoán tám chín phần mười là do lo lắng hộ kẻ sợ người đồng tính là mày. Mày thấy chưa, Cố Cố tri kỷ như vậy, sao mày không nhiệt tình với người ta hơn chút?” Lộ Bình điên cuồng đổi kiểu quàng khăn, nhưng vẫn không quên chỉ trích yếu tố bất ổn ảnh hưởng đến phòng ký túc xá.
Chu Từ Bạch rất muốn nhiệt tình nhưng lại bị Cố Ký Thanh uyển chuyển từ chối đuổi khỏi khách sạn: “…”
Mẹ nó.
Quả nhiên Cố Ký Thanh không vui nên muốn tránh cậu.
Thế nhưng đến cùng, cậu đã làm ra chuyện gì khiến Cố Ký Thanh không vui?
Chu Từ Bạch nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra đáp án.
Cuối cùng cậu chỉ có thể đoán, có lẽ do hai đêm đó cậu hung dữ quá.
Nhưng chuyện này sao có thể chỉ trách cậu, Cố Ký Thanh lúc ấy thực sự là quá …, cậu không khống chế nổi cũng là chuyện thường tình, không thể tính tất cả tội lỗi lên đầu cậu được.
Chu Từ Bạch càng nghĩ càng bực bội, vừa lúc trông thấy ba kẻ kia thử đi thử lại mấy chiếc khăn quàng cổ cùng kiểu khác màu. Cậu nhíu mày, hỏi: “Ba thằng đàn ông chúng mày mua cùng một kiểu khăn quàng cổ, không cảm thấy buồn nôn à”.
“Không phải, đây là khăn quàng cổ mấy ngàn tệ một chiếc đấy, Cố Cố mua tặng mọi người, ai lại từ chối cơ chứ?” Vương Quyền cảm thấy mình đang sướng sắp phát điên.
Chu Từ Bạch lại lập tức gõ ra ba dấu hỏi chấm: “???”
Cố Ký Thanh tặng?
Đang yên đang lành Cố Ký Thanh tặng khăn quàng cổ cho ba thằng ngốc này làm gì?
Cậu còn chưa được Cố Ký Thanh tặng khăn quàng cổ đâu.
Cơn tức của Chu Từ Bạch mới dâng lên ngực, Lộ Bình đã nói: “À, đúng rồi, mày cũng có đó, ở trên bàn của mày, mau đi xem xem”.
Chu Từ Bạch bất đắc dĩ nuốt cơn giận xuống, sau đó quay về bàn mở hộp quà.
Một chiếc khăn quàng kiểu dáng giống y như đúc nhóm Lộ Bình Trần Kỷ Vương Quyền xuất hiện trước mặt cậu.
Chu Từ Bạch: “...”
Trong nháy mắt đó, cậu cảm thấy mình như nàng Lọ Lem trong truyện cổ tích, nửa đêm trước cậu vẫn còn là tâm can bảo bối của Hoàng Tử, hai người họ ngọt ngào như mật, anh anh em em, nửa đêm trôi qua, cậu biến trở lại thành cô bé Lọ Lem đầy bụi bẩn, thậm chí giày thủy tinh cũng không kịp để lại.
Cho nên rõ ràng trước đó Cố Ký Thanh còn rất thích cậu, hai ngày qua cũng dính cậu, ngủ trên giường thường xuyên vô thức chui vào ngực cậu, còn có thói quen quấn lấy chân cậu, hành động nào cũng chứng tỏ Cố Ký Thanh thích ở bên cạnh cậu, sao mới chỉ có một đêm đột nhiên lại thay đổi thế này?
Đến cùng vấn đề ở chỗ nào vậy?
Chu Từ Bạch khó miêu tả được bất an lo được lo mất và bực bội trong lòng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cậu vẫn không nghĩ ra được chỗ nào không ổn, lại không muốn bỏ chuyện này sang một bên không quan tâm nữa.
Thế nhưng nếu cậu hỏi thẳng Cố Ký Thanh thì cậu lại không biết nên hỏi như thế nào, cũng sợ miệng lưỡi mình ngốc nghếch nói sai, ngược lại còn làm Cố Ký Thanh mất vui hơn nữa.
Chu Từ Bạch phiền não một hồi vẫn chưa nghĩ ra đáp án. Cậu dứt khoát đậy nắp hộp quà, định nhét nó xuống ngăn bàn, ra ngoài chạy vài vòng.
Kết quả lúc mở ngăn kéo ra vừa lúc trông thấy chiếc điện thoại cậu mới mua chiều hôm trước.
“...”
Tạm dừng vài giây.
Một phút đồng hồ sau, Cố Ký Thanh đang ăn cơm trong nhà ăn trường cùng Hạ Kiều nhận được tin nhắn Wechat.
[Bạch Chu 123: Tôi có thể nhờ anh tư vấn một chuyện được không?]
Cố Ký Thanh không nghĩ nhiều, trả lời: [Đương nhiên có thể].
[Bạch Chu 123: Tôi có một người bạn, có người rất thích cậu ấy, sau đó trời xui đất khiến làm ra vài chuyện, phát sinh quan hệ với người ta. Kết quả sau khi quan hệ, đối phương lại xa lánh cậu ấy, có thể vì lý do gì?]
Nếu như không phải chính mình không thích Chu Từ Bạch, mà Chu Từ Bạch cũng không có khả năng thích mình, Cố Ký Thanh suýt chút nữa đã tưởng người bạn Bạch Chu nói tới này chính là Chu Từ Bạch.
Chẳng qua thời đại này rồi, chuyện phát sinh quan hệ trước khi yêu đương không hiếm thấy, huống chi hai người đang trong giai đoạn mập mờ, xảy ra chuyện cũng không kỳ quái.
Không đợi Cố Ký Thanh trả lời, Hạ Kiều ngồi bên vô ý nhìn thoáng qua, lập tức nổi giận, gào to một tiếng: “Bạn của tên này là đồ đần hả?!”
Cố Ký Thanh im lặng.
Hạ Kiều thở phì phò nói: “Biết rõ đối phương thích hắn, phát sinh quan hệ rồi còn hỏi tại sao xa lánh hắn?! Còn có thể vì sao nữa! Chắc chắn là vì người ta không muốn dùng chuyện này để ép hắn chịu trách nhiệm chứ sao! Không lẽ lại bắt con nhà người ta nhào lên ép hắn, anh đã ngủ với tôi rồi, thế thì anh nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi hả?”
Cố Ký Thanh chưa từng gặp chuyện như thế này: “…”
Anh cảm thấy Hạ Kiều nói có lý.
Thế là anh rũ mắt, nghiêm túc trả lời: [Có lẽ là đối phương quá thích cậu, quá để ý cảm nhận của cậu, cho nên muốn chờ một đáp án chính thức cho mối quan hệ của hai người từ cậu.]
Mà Chu Từ Bạch đang ngồi trước bàn học, căng thẳng cầm di động, chờ mãi mới đọc được đáp án. Cậu im lặng ngẩn ngơ một lát, cuối cùng cũng hiểu ra.
Sau đó hai tai Chu Từ Bạch đỏ lên, hung hăng tự mắng chính mình, mày là cái loại đàn ông con trai cặn bã đần độn.
Tại sao mày không chịu thổ lộ để xác định mối quan hệ chính thức với Cố Ký Thanh chứ?!
_____