Trong căn phòng ký túc xá quen thuộc phủ đầy bóng tối, chỉ có ánh trăng lọt qua khe cửa đi vào.
Chu Từ Bạch ôm lấy vòng eo của Cố Ký Thanh, cúi người, răng môi mang theo sức tấn công mạnh mẽ cướp đoạt, âm thanh dinh dính vang lên giữa căn phòng.
Ngoài cửa chợt có tiếng trò chuyện của hai nam sinh ở lại nghỉ đông trong trường, áo múa trên người Cố Ký Thanh đã trượt xuống khỏi bờ vai.
Chu Từ Bạch khó có thể biểu đạt được chính mình đã bị Cố Ký Thanh hấp dẫn như thế nào, chỉ cảm thấy tâm lý và sinh lý đều điên cuồng muốn chiếm giữ lấy anh.
Mà Cố Ký Thanh hình như cũng mặc kệ cậu muốn lấy gì thì lấy.
Tất cả mọi thứ đều thích hợp.
Thẳng cho đến tận khi cậu có ý đồ chạm vào quần áo trên người anh, Cố Ký Thanh lại đột ngột đẩy cậu ra.
Thân thể mềm mại rời khỏi vòng ôm, Chu Từ Bạch giật nảy mình.
Cố Ký Thanh ngẩng đầu nhìn cậu: “Hiện giờ cậu vẫn đang theo đuổi tôi đấy”.
Chu Từ Bạch: “?”
Cố Ký Thanh khẽ chớp mắt, nói: “Cho nên chúng ta chưa thể làm.”
Chu Từ Bạch: “...???”
Không phải, mặc dù đúng là hai người họ đã có thỏa thuận như vậy, nhưng Cố Ký Thanh đã ăn mặc thành thế này, hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm rồi mà còn không cho làm, chẳng phải cố tình đoạt mạng cậu hả?!
Mà không đợi Chu Từ Bạch vội vàng biểu đạt được ý nghĩ của mình, Cố Ký Thanh đã tự nhiên kéo lại cổ áo, lấy mấy tờ giấy ăn đưa tới cho Chu Từ Bạch, dịu dàng nói: “Nếu như cậu thực sự khó chịu thì vào phòng tắm một lát đi, tôi ở ngoài chờ cậu”.
Nói xong anh cầm quần áo của mình chậm rãi trèo về giường, để lại Chu Từ Bạch sắp nổ tung đến nơi cầm giấy ăn đứng sững sờ tại chỗ.
Vào phòng tắm?
Cứ thế là kết thúc rồi sao?
Cố Ký Thanh phóng hỏa không chịu dập?
Rốt cuộc Chu Từ Bạch cũng hiểu mình đã bị Cố Ký Thanh triệt để trêu đùa, vội vàng nện bước chân dài, tiến thêm mấy bước, định tóm lấy kẻ đã hoàn toàn học thói hư nào đó.
Kết quả Cố Ký Thanh rất nhanh nhẹn, xoay người rút mắt cá chân mình về, ném lại một câu: “Đàn ông con trai nói lời phải giữ lấy lời”, rồi lập tức kéo khóa tấm màn giường từ phía bên trong.
Còn lại một mình Chu Từ Bạch đứng bên ngoài, một sợi tóc người kia cũng không thể trông thấy: “Cố Chỉ Chỉ! Sao anh có thể làm thế?”
Cố Ký Thanh không hề phủ nhận hành vi ‘lừa gạt’ của mình là một trừng phạt nho nhỏ giành cho cậu, thậm chí còn có chút được yêu chiều mà sinh ra ý đồ xấu, vừa thay quần áo vừa chậm rãi nói: “Cậu bảo không thích tôi chỉ vì chuyện đó mà? Vậy còn tức giận cái gì đây?”
Chu Từ Bạch nghẹn họng.
Cậu không thích Cố Ký Thanh vì chuyện đó, thế nhưng thích một người đương nhiên sẽ muốn làm một số chuyện, huống chi người trong lòng cậu là Cố Ký Thanh, từ đầu đến chân lúc nào cũng viết hai chữ ‘mê người’.
Sao cậu có thể không muốn?!
Cậu nghĩ mình sắp nổ tung rồi, nhưng đến một sợi tóc Cố Ký Thanh cũng không chịu lộ ra cho cậu, còn nói: “Mà cậu không được làm bẩn đồ múa của tôi, đó là đồ tôi định mặc đi gặp người khác”.
Chu Từ Bạch muốn nói người anh muốn gặp chính là tôi, vậy hiện giờ anh có thể cho tôi ngắm luôn được không.
Thế nhưng Cố Ký Thanh lại bảo anh rất chờ mong rất chờ mong niềm vui to lớn từ cậu, cậu không thể làm niềm vui của anh bất ngờ tan vỡ, chỉ có thể vội vã muốn kéo màn giường của anh ra, sau đó tóm anh lại, hung dữ dạy dỗ cho anh một trận.
Nhưng cậu làm cách nào cũng không thể gỡ nó ra được, chỉ có thể đứng ngoài tức giận hô hào: “Cố Chỉ Chỉ!”
Cố Chỉ Chỉ chôn đầu trong gối bật cười, thậm chí vì khống chế chính mình không cười thành tiếng, bả vai của anh cũng nhẹ rung lên.
Anh không nhớ lần gần nhất mình bật cười đến mất khống chế chỉ vì đơn thuần cảm thấy thích một thứ đáng yêu như vậy là khi nào.
Thế nhưng hiện giờ anh rất vui vẻ.
Ở bên cạnh Chu Từ Bạch, dường như chẳng cần làm chuyện gì có ý nghĩa, thậm chí còn có thể nói là làm mấy chuyện vô cùng ấu trĩ, nhưng anh lại cảm thấy rất vui vẻ.
Có lẽ là làm một cậu nhóc xấu xa bắt nạt người khác sẽ vui vẻ như thế này.
Cố Ký Thanh ở trong bóng tối không có ánh sáng nào lọt vào, nghe Chu Từ Bạch từng tiếng từng tiếng “Cố Chỉ Chỉ” bất đắc dĩ lại mang theo chút cưng chiều, mặt mày cong cong thành mặt trăng bên cạnh những vì sao.
Cuối cùng Chu Từ Bạch cũng phải tự cố mà nhịn về.
Không những phải nhịn về còn phải vừa nhịn vừa đi nạp tiền điện cho phòng ký túc thêm lần nữa, giúp Cố Ký Thanh thu dọn vali, đặt lại trên đỉnh tủ quần áo.
Chờ khi Cố Ký Thanh kéo rèm giường đi xuống, anh đã thay một thân áo lông nghiêm chỉnh, cậu có muốn làm chuyện xấu với anh cũng chẳng làm ra được.
Chu Từ Bạch chỉ có thể lạnh lùng, một tay nắm lấy tay anh, một tay cầm đồ múa của anh, dắt người về nhà.
Cố Ký Thanh nhìn ra được hờn dỗi nho nhỏ còn lại trên dáng vẻ của cậu, trước khi đi ngủ, anh hỏi cậu rằng: “Cậu có cảm thấy tôi hơi quá đáng rồi không?”
Chu Từ Bạch ngồi ở cuối giường, giúp Cố Ký Thanh đi đôi tất dày vào chân, không hề nghĩ nhiều: “Không đâu, anh không làm gì sai, lúc đầu chúng ta đã nói tôi phải theo đuổi anh mà, chả lẽ tôi lại có thể trách anh quá đẹp hả”.
“Nhưng cậu không vui”. Cố Ký Thanh tựa vào bên đầu giường nhìn Chu Từ Bạch.
Chu Từ Bạch cúi đầu, không phủ nhận, chỉ buồn bực than: “Tôi chỉ tức tại sao mình vẫn chưa theo đuổi được anh, rõ ràng là đã ròng rã theo đuổi suốt một ngày trời”.
“Đúng vậy, theo đuổi đã lâu thế rồi”, Cố Ký Thanh cảm thấy mỗi khi mình ở bên cạnh Chu Từ Bạch, hai kẻ mười chín hai mươi tuổi hình như chỉ còn chín mười tuổi: “Vậy cậu theo đuổi tôi lâu hơn một chút, không chừng sẽ theo đuổi được đấy”.
Chu Từ Bạch đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt giống như con cún nghe thấy mình có thể được thêm một bữa ăn thật lớn.
Cố Ký Thanh lười biếng chui vào chăn ấm: “Dù sao cậu cũng phải theo đuổi được trước đã”.
Sau đó chờ anh cho cậu một niềm vui nho nhỏ.
Mà Chu Từ Bạch căn bản nào dám hi vọng xa vời, nghe được lời của anh liền vui sướng lại gần hôn anh một cái: “Được, vậy tôi theo đuổi anh lâu một chút, anh nói lời phải giữ lấy lời đó nha”.
Cố Ký Thanh từ từ nhắm hai mắt, lười biếng “Ừ” một tiếng.
Chu Từ Bạch một tấc muốn tiến thêm một thước chui vào trong chăn, ôm eo anh từ phía sau, cắn nhẹ lên cổ anh một cái: “Vậy tôi có thể xin tạm ứng một lần ban thưởng sau khi theo đuổi được không?”
Cố Ký Thanh xoay người, quen thói nhét bàn tay bàn chân lạnh buốt của mình vào đồ ngủ của Chu Từ Bạch, dán lên thân thể mang theo hiệu quả làm ấm người bảo bối của anh, “Không được”.
Lò sưởi Chu Từ Bạch: “…”
Anh là kẻ không có trái tim.
Nhưng dường như Cố Ký Thanh đã vận dụng nhuần nhuyễn phương châm xử sự ‘học cách từ chối, không nên mềm lòng, phải yêu mình trước’ mà Chu Từ Bạch dạy cho.
Mỗi sáng anh ăn bữa sáng tình yêu Chu Từ Bạch nấu, ngồi chuyến xe tình yêu chuyên dụng của Chu Từ Bạch, buổi chiều dựa người vào gối ôm Chu Từ Bạch, ban đêm ôm lò sưởi Chu Từ Bạch trong chăn, cho ôm cho hôn cho nắm tay,
nhưng sau khi cây đuốc nhỏ rực cháy lại quấn chăn làm bộ cái gì cũng không hay.
Một tuần lễ trôi qua, Chu Từ Bạch nghĩ nếu còn như vậy nữa, sớm muộn cậu cũng xảy ra vấn đề, mà khoảng cách đến ngày 14 tháng 2 thỏa thuận còn tận hơn nửa tháng.
Thế là Chu Từ Bạch không nhịn được nữa, trùm chiếc áo khoác Bạch Chu, nhắn tin cho Cố Ký Thanh: [Chúng ta có thể hẹn gặp sớm hơn một chút nữa không? Ví dụ gặp nhau ở Bắc Kinh chẳng hạn, hoặc hẹn mấy ngày gần Tết ấy].
Cố Ký Thanh ngồi trên ghế sofa bên cạnh cậu, trả lời: [Có lẽ là không được đâu].
[Bạch Chu 123: Vì sao thế?]
[Cyan: Bởi vì ngày kia tôi sẽ về Nam Vụ, hai ngày này bận chuyện dạy thêm, còn phải đưa Chúc Chúc tới cửa hàng thú cưng, không có thời gian gặp mặt. Mấy ngày trước tết trong nhà tôi có rất nhiều chuyện, hẳn là không thể đi].
Chu Từ Bạch cuống cuồng: [Anh tới cửa hàng thú cưng làm gì?]
Cố Ký Thanh trả lời: [Đưa Chúc Chúc đi làm đẹp, thuận tiện gặp một người bạn trước khi đi].
Bạn?
Bạn nào?
Cửa hàng thú cưng còn có người bạn nào nữa chứ?!
Sinh vật giống đực ngửi thấy nguy cơ bị cướp đi người bạn phối ngẫu của mình, lập tức căng thẳng toàn thân, nhanh chóng trả lời: [Có phải Bùi Nhất Minh lại hẹn anh rồi không?]
Cố Ký Thanh nhướng mày: [Cậu biết Bùi Nhất Minh sao?]
“…”
Chu Từ Bạch ý thức được mình đã nói lỡ miệng, may mà trí thông minh vẫn còn online, lập tức cứu giá: [Ừ, từng nghe Chu Từ Bạch nhắc qua, cậu ấy nói cậu ấy vô cùng vô cùng vô cùng ghen tuông, không thích người này cứ quấn lấy anh].
Âm thanh Chu Từ Bạch gõ chữ tựa như sấm bên tai, phảng phất như màn hình cảm ứng trên tay chính là bản thể của Bùi Nhất Minh vậy.
Cố Ký Thanh chỉ nghe tiếng vang đã sợ Chu Từ Bạch chọc thủng màn hình, lại nhìn mấy chữ vô cùng liên tiếp nhau, không nhịn được nhếch môi cười: [Ừ, được, vậy tôi sẽ không đi gặp Bùi Nhất Minh nữa, chẳng qua quan hệ của cậu và Chu Từ Bạch thế nào? Cậu ấy có chuyện gì có thường kể với cậu không?]
Chu Từ Bạch khoanh chân ngồi trên ghế sofa, mỉm cười, nghiêm túc trả lời: [Có.]
Cố Ký Thanh xếp bằng trên đầu sofa còn lại, hỏi thêm: [Vậy cậu ấy có từng kể chuyện gì về tôi với cậu không? Tôi thật muốn biết nhưng da mặt cậu ấy mỏng quá, tôi không tiện hỏi thăm, mà hỏi có lẽ cậu ấy cũng chưa chắc nói cho tôi nghe được].
Nếu như ở trước mặt Cố Ký Thanh đúng thật là Chu Từ Bạch sẽ nói không nên lời, dù sao cậu cũng phải duy trì hình tượng mãnh 1 trưởng thành của mình, thế nhưng hiện giờ cậu đã mượn chiếc áo khoác Bạch Chu này trùm lên đầu, cậu cảm thấy mình phải cho bạn học Cố Chỉ Chỉ biết được thời gian vừa qua anh đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng.
Thế là cậu nhanh chóng nhắn tin: [Có đó, cậu ấy nói hiện giờ hai người chưa phải là người yêu, cậu ấy vẫn còn đang theo đuổi anh].
Đáy mắt Cố Ký Thanh đầy ý cười: [Ừ, sẽ theo đuổi được thôi].
Chu Từ Bạch nhắn: [Nhưng cậu ấy còn nói, cậu ấy theo đuổi anh thật lâu thật lâu, theo đuổi thật khổ cực mà vẫn không theo đuổi được, bên cạnh có biết bao nhiêu là tình địch, mỗi ngày chỉ sợ anh bị cướp đi].
Ý cười trong mắt Cố Ký Thanh càng đậm: [Cậu nói với cậu ấy, sẽ không bị cướp mất đâu].
Chu Từ Bạch lại nhắn: [Mà mỗi ngày anh đi dạy thêm còn ăn mặc vô cùng đẹp mắt, cậu ấy không yên lòng cho anh đi xe bus, sợ anh về nhà sẽ có một đống Wechat muốn làm quen, cho nên sau này có người muốn theo đuổi anh, anh đừng cho họ Wechat nhé].
Ý cười trong mắt Cố Ký Thanh đã giấu không nổi: [Được, về sau không cho nữa].
Chu Từ Bạch tiếp tục thừa thắng xông lên: [Còn nữa, cậu ấy bảo lần nào ăn cơm anh cũng không chịu ăn rau quả! Cậu ấy cố đổi đủ cách mà anh vẫn không ăn! Kén ăn không tốt cho cơ thể! Cậu ấy rất rất lo lắng! Mà anh gầy quá, ôm chỉ sợ bóp nát, cậu ấy mong anh có thể tăng lên ít nhất mười cân!]
Không ngờ cậu Chu sau lưng mình lại có vô vàn oán trách đến vậy.
Cố Ký Thanh ngẩng đầu nhìn Chu Từ Bạch ngồi bên cạnh mình phì phò gõ chữ, cười trả lời: [Hơi khó, nhưng tôi sẽ cố gắng, cậu ấy còn có ý kiến gì khác không?]
Chu Từ Bạch trông thấy hai chữ ý kiến này, ý thức được mình trùm áo khoác Bạch Chu lên đầu mà còn quá mức ngang ngược, chột dạ mím môi, tiếp tục nhắn tin: [Ý kiến thì không có, chỉ là cậu ấy kể gần đây cậu ấy có chút bối rối nho nhỏ].
Cố Ký Thanh: [Hả?]
[Cậu ấy nói anh sắp phải về Nam Vụ rồi, có lẽ nửa tháng không thể gặp nhau, cậu ấy sẽ rất nhớ rất nhớ anh, lại không biết có được phép lén lút đến thăm anh không nữa].
Lúc Chu Từ Bạch gửi tin nhắn này đi, môi cậu mím rất chặt, trong mắt đầy căng thẳng trông mong.
Giây phút ấy, trái tim Cố Ký Thanh mềm nhũn đến khó tả, đột nhiên cảm thấy mình ‘trừng phạt’ Chu Từ Bạch chỉ vì chiếc clone này quả thực có chút hơi quá đáng.
Dù sao Cún cứ luôn thích dính người như vậy.
Nếu quả thật để cậu đợi đến 14 tháng 2, ròng rã nửa tháng không cho cậu gặp mặt mình, chắc chắn Chu Từ Bạch sẽ phụng phịu tủi thân hờn dỗi.
Cố Ký Thanh chỉ tưởng tượng hình ảnh kia một chút đã cảm thấy vừa đáng yêu vừa đau lòng, nét cười trong mắt tất cả biến thành dịu dàng, đầu ngón tay khẽ động, gõ vào khung chat rằng: [Vậy cậu nói cho cậu ấy biết, lúc ăn Tết lén lút đến gặp bạn trai tương lai một lần, nói không chừng có thể đạt được một phần thưởng bí mật nào đó đấy].
Nhưng dòng tin nhắn này còn chưa nhắn ra ngoài, màn hình đã hiển thị một tin nhắn mới: [Đương nhiên còn có vấn đề quan trọng nhất, cậu ấy bảo gần đây mình sắp cháy thành than rồi, ngủ không được, đầu lưỡi cũng nổi mụn, cho nên anh có thể suy xét đến thân thể cậu ấy một chút được không?]
Cố Ký Thanh nhìn đoạn văn này, ngẩng đầu lên nhìn Chu Từ Bạch đỏ hồng hai tai thấp thỏm bất an: “…”
Đột nhiên anh bỗng cảm thấy đám 1 trên thế giới này toàn là một lũ lắm mưu nhiều kế.