Nhưng mà câu gọi ‘Anh Từ’ kia của Cố Ký Thanh cuối cùng cũng không làm nên chuyện.
Anh vẫn bỏ lỡ chuyến bay sáng về Nam Vụ vào ngày hôm sau.
Thậm chí sau khi cất ra tiếng “Anh Từ”, Chu Từ Bạch còn làm quá hơn nữa, dỗ dành anh bắt gọi anh trai.
Cố Ký Thanh không nhớ đến cùng tình hình lúc ấy là như thế nào, anh chỉ nhớ rõ dường như mình sắp chết mất, đành ôm chặt lấy Chu Từ Bạch như cây rơm cứu mạng, dựa vào người cậu cất từng tiếng từng tiếng gọi “Anh ơi”.
Kết quả mỗi lần theo yêu cầu cậu gọi ra, kẻ kia lại càng điên hơn một chút, đến mức lần cuối cùng anh gọi tên, gần như thể lực đã bị rút cạn kiệt, không chống đỡ nổi, lâm vào mê man.
Nghĩ đến chuyện trước khi ngất đi tối hôm qua, Cố Ký Thanh mơ hồ vẫn cảm tưởng được vết nước đường sau khi tan ra còn dinh dính trên cơ thể mình.
Chu Từ Bạch ăn xong rồi còn khen một tiếng thật ngọt.
Quá đáng.
Cố Ký Thanh không phải người quen thẹn thùng giả tạo, nhưng anh cũng cảm thấy lần này Chu Từ Bạch đã quá đáng rồi.
Anh không nói nên lời là mình xấu hổ hay tức giận, dù sao anh cũng đã lỡ máy bay, anh không vui, thế nên lật người trong lòng cậu, định phát cáu.
Kết quả mới mở mắt ra, đối diện với đôi mắt si tình của kẻ nào đó, còn kèm theo giọng điệu xin lỗi vô cùng chân thành: “Cố Chỉ Chỉ, tôi sai rồi”.
Cố Ký Thanh trong chớp mắt đã không thể nào phát cáu được nữa.
Anh nghi ngờ Chu Từ Bạch cố ý.
Mà Chu Từ Bạch thấy Cố Ký Thanh dừng lại một chút, liền biết Cố Chỉ Chỉ nhà bọn họ ăn mềm không ăn cứng, vội vàng lộ ra ánh mắt cún con áy náy tự trách: “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi đã đổi cho anh một chiếc vé ở khoang hạng nhất vào chiều ngày hôm nay, cho nên anh đừng nổi giận nhé, có được không? Hoặc là có giận cũng đừng giận lâu quá, nói tôi nghe tôi phải dỗ anh thế nào, nha?”
Hạ thấp chính mình cúi đầu xin lỗi, trong lời xin lỗi còn lộ ra chút đáng thương, trong đáng thương lại lộ ra lo sợ, trong lo sợ lại còn lộ ra một mũi tên màu xanh tươi mát.
(ý là bạn Chu nào đó đã ăn kẹo doublemint?)Cố Ký Thanh: “…”
Anh xác định được Chu Từ Bạch đang cố ý.
Thế nhưng rõ ràng biết con cún nào đó đang cố ý giả bộ đáng thương, mà trái tim anh lại cứ mềm nhũn.
Anh không đổi sắc mặt, nhàn nhạt hỏi: “Sai chỗ nào?”
Chu Từ Bạch thấy tình hình có biến chuyển, nhanh chóng quỳ gối trên giường, nghiêm túc đáp lời Cố Ký Thanh: “Không nên sợ anh suy nghĩ nhiều mà dùng clone, không nên vì da mặt mỏng mà cố ý giấu diếm, cũng không nên vì muốn làm anh ngạc nhiên mà tiếp tục giả làm Bạch Chu lừa gạt”.
“…”
Sai lầm đều đã nhận sao còn ra vẻ tranh công thế này?
Mà động tác quỳ xuống sao mà lại thành thạo đến vậy.
Cố Ký Thanh lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
Thái độ nhận sai của Chu Từ Bạch vô cùng tốt đẹp: “Còn nữa, nói không giữ lời là con chó con”.
Cố Ký Thanh: “Ừ, tiếp đi.”
Chu Từ Bạch nói tiếp: “Không nên nhân lúc anh tỏ ra từ chối mà vẫn tiếp tục, sử dụng thủ đoạn để anh chủ động ôm lấy tôi”.
Cố Ký Thanh: “…”
Hình như cách dùng từ không đúng lắm.
“Cũng không nên đặt kẹo ở nơi đó”.
“…”
“Lại càng không nên dùng đến hai chiếc”.
“…”
“Hơn nữa không nên dùng vị bạc hà”.
“…”
“Cuối cùng không nên vì anh gọi ‘Anh’ quá êm tai mà bắt anh tiếp tục gọi thêm nhiều lần nữa”.
“…”
“À, anh không thích hoa văn xoắn ốc, lần sau nhất định tôi sẽ….”
“Chu Từ Bạch!”
Không đợi Chu Từ Bạch đem hết lời xin lỗi nói ra, Cố Ký Thanh đã không thể nhịn nổi nữa, quơ gối đầu đập vào người Chu Từ Bạch.
Bản thân làn da của anh vốn mỏng lại trắng, lúc trước luôn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, làm cho cả người có cảm giác xa cách lạnh lùng. Lúc này không biết là vì xấu hổ hay là tức giận, ửng hồng hiện lên trên làn da gần trong suốt, chạy từ vành tai đến hai má, cả người tựa đóa hoa đào phá băng nở rộ ra.
Chu Từ Bạch phấn khởi trong lòng, thế là mạnh mẽ chống lại đòn tấn công bằng gối đầu của Cố Ký Thanh, ôm lấy người anh, ấn xuống giường: “Nếu anh tức giận thì cứ đánh mạnh thêm một chút”.
“Chu Từ Bạch!”
Làm sao Cố Ký Thanh nỡ ra tay đánh mạnh, chỉ có thể tức giận hổn hển gào tên Chu Từ Bạch thêm một lần.
Nhưng mà âm thanh của anh mềm mại, bản chất con người cũng dịu dàng, một người luôn thong dong bình tĩnh đột nhiên xấu hổ gào tên, chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Chu Từ Bạch không nhịn được, cúi người hôn anh một cái: “Tôi biết bạn trai tôi không nỡ mà”.
“Ai là bạn trai của cậu chứ?”
Cố Ký Thanh tức giận muốn đẩy Chu Từ Bạch ra, nhưng đẩy mãi mà người kia chẳng nhúc nhích tẹo nào.
Chẳng khác gì mèo con gãi ngứa làm lòng Chu Từ Bạch cũng ngứa ngáy theo: “Anh nói không theo đuổi được thì không cùng tôi làm chuyện kia, vậy bây giờ chúng ta đã làm chuyện kia rồi, không phải chứng minh tôi đã theo đuổi được rồi sao?”
Cái logic vô lại gì thế này?
“Chu Từ Bạch, cậu là con cún vô lại?”
Cố Ký Thanh bị Chu Từ Bạch thơm thơm vào bên tai, ngứa ngáy chỉ muốn đẩy cậu ra.
Chu Từ Bạch đã cầm lấy tay anh, thấp giọng dụ dỗ: “Cố Chỉ Chỉ, dù sao anh cũng không kịp máy bay sáng nay rồi, hay là giúp tôi thêm một lần nữa nhé”.
“Chu Từ Bạch!”
Rèm cửa bị gió bên ngoài lọt vào lay động, tiết trời cuối năm lạnh giá vô cùng, Cún lớn ngây ngô nhất quyết đuổi theo Mèo nhỏ đang tức giận đòi liếm lông cùng sưởi nắng, Mèo con tức lắm rồi tức lắm rồi, thế nhưng vẫn nằm trên chiếc đuôi lông xù của Cún nghênh đón mùa xuân sang.
Kết quả Cố Ký Thanh mệt mỏi lại bổ sung thêm một giấc ngủ trưa trong cơn tức giận.
Anh cảm thấy Chu Từ Bạch quả thực đã đem định mức nửa tháng không gặp trong tương lai tiêu hao hết, anh bị hôn đến độ da sắp tróc hết ra ngoài.
Kẻ cầm đầu tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, dễ chịu xong rồi liền đàng hoàng quỳ bên anh chịu phạt, thỉnh thoảng còn đưa tay kéo lại chăn đắp lên người cho anh.
Thẳng đến tận khi Cố Ký Thanh tỉnh ngủ, Chu Từ Bạch mới vội vàng đứng lên, ôm anh xuống giường, hầu hạ rửa mặt thay đồ, thu thập đủ thứ trong nhà, từng chuyến từng chuyến ôm người ôm đồ ra xe.
Cố Ký Thanh lười quản cậu, toàn bộ quá trình cứ tùy ý mệt mỏi để cậu ôm trong lòng, không nói lời nào, cũng không nổi giận, chỉ loay hoay nghịch điện thoại, nét mặt không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, lại khiến cho Chu Từ Bạch cảm thấy hốt hoảng.
Cậu cũng biết lần này mình nghẹn lâu quá nên làm ra chuyện quá đáng, nhưng cậu có thể cảm nhận được tuy Cố Ký Thanh xấu hổ nhưng anh vẫn đồng ý để cậu làm, tại sao vừa dậy cáu giận cũng không xả, móng chẳng thèm vung?
Thật sự là giận rồi à?
Trong lòng Chu Từ Bạch thấp thỏm không yên.
Nhưng Cố Ký Thanh dọc đường đi chỉ cúi đầu cầm bút cảm ứng vẽ vẽ gì đó, cậu không thể quấy rầy hỏi anh nhiều thêm.
Thẳng đến khi hai người đi tới gần cửa VIP, Chu Từ Bạch mới không nhịn được nữa thấp giọng hỏi: “Cố Chỉ Chỉ, anh vẫn giận tôi sao?”
Giọng điệu Cố Ký Thanh khôi phục lại vẻ nhẹ nhàng lạnh nhạt lúc mới quen: “Không có”.
Chu Từ Bạch: “…”
Càng hoảng hơn.
Cậu vội vàng hỏi: “Vậy sang năm mới tôi có thể tới thăm anh chứ?”
Cố Ký Thanh nghĩ nghĩ, dịu giọng trả lời: “Về nhà có rất
nhiều chuyện, cậu cũng biết tình hình trong nhà tôi rồi đấy, không tiện.”
“Vậy lời hứa gặp mặt ngày lễ tình nhân không gặp không về thì thế nào?”
Chu Từ Bạch sắp cuống đến chết rồi.
Cố Ký Thanh lại ngẩng đầu, vô tội chớp mắt: “Không phải đó là lời hẹn với Bạch Chu sao? Mà đồ múa cậu đã trông thấy rồi còn gì?”
“…”
Quả nhiên Cố Ký Thanh vẫn còn giận.
“Lần trước thấy không rõ”. Chu Từ Bạch tự biết mình đuối lý, vội vàng nói lời vô lại: “Hôm nay tôi đã quỳ phạt lâu như vậy, anh không tha thứ cho tôi, tôi chỉ có thể mua vé theo tới Nam Vụ thôi”.
Cố Ký Thanh hoàn toàn không sợ: “Em họ cậu nói với tôi rồi, gia tộc có bối cảnh như nhà cậu, nếu không về ăn Tết sẽ phải chịu cực hình”.
Chu Từ Bạch nói: “Cùng lắm là mắng mấy trận, tôi không quan tâm”.
Cố Ký Thanh gật đầu: “Ừ, nhưng hiện giờ đã sát Tết rồi, mấy ngày gần đây hẳn là không kiếm được vé đâu”.
Chu Từ Bạch: “…”
Hiện giờ cậu đăng ký thành thú cưng của Cố Ký Thanh vận chuyển cùng anh có còn kịp không?
Mà Cố Ký Thanh nhìn cậu ngốc nghếch ngơ ngác, kiễng chân lên, mang theo nụ cười, khẽ hôn lên môi cậu: “Cho nên khai giảng hẵng gặp lại nhé, nhớ chăm sóc Chúc Chúc hộ tôi, vất vả rồi, sang năm gặp lại, … của tôi”.
Âm thanh ‘của tôi’ cuối cùng rất mập mờ, tựa như có một thân phận vô cùng sống động nào đó sắp tuột ra khỏi miệng.
Chu Từ Bạch biết Cố Ký Thanh là người nói lời giữ lời, hơn nữa còn rất nguyên tắc.
Nếu như hôm qua anh đã đồng ý cùng cậu làm những chuyện như vậy, chứng tỏ có mối quan hệ nào đó giữa hai người đã được anh chấp nhận.
Trái tim cậu nhất thời đập thình thịch, nắm chặt nắm tay căng thẳng đứng im tại chỗ.
Sau đó Cố Ký Thanh lại nở nụ cười, ném lại mấy chữ: “Cậu chủ nhà ngây thơ của tôi”.
Cuối cùng không thèm đợi Chu Từ Bạch kịp phản ứng, anh mang theo nụ cười, quay người chậm rãi đẩy vali đi vào nơi đăng ký.
Để lại “cậu chủ nhà ngây thơ” Chu Từ Bạch vẫn còn ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Cố Ký Thanh quay đầu nhìn thoáng qua con cún lớn ngốc ngốc đần đần, không nhịn được lại khẽ cong môi.
Đợi đến khi tầm mắt anh thu lại, tin nhắn của Cố Giác gửi đến trên điện thoại cũng thuận mắt hơn bình thường rất nhiều: [Hôm nay mấy giờ em về, anh tới đón em].
Cố Ký Thanh trả lời: [Không cần đâu, chắc là tôi sẽ về rất muộn, tự đón xe là được rồi].
[Cố Giác: Nhất định anh phải đến đón em về].
Cố Ký Thanh: [?]
Anh không biết Cố Giác lại nhiệt tình như vậy từ lúc nào đấy.
Mà một giây sau, tin nhắn của gã đã cho anh đáp án.
[Bố về rồi, bố nghe nói được chút chuyện liên quan đến em và Chu Từ Bạch, muốn anh nhanh chóng mang em về nói chuyện với ông].
Chu Từ Bạch.
Cố Ký Thanh khẽ đọc ba chữ này.
Quả nhiên, thứ nên đến nhất định sẽ đến.
Ngay từ lúc cùng Chu Từ Bạch giả làm người yêu, Cố Ký Thanh đã nghĩ đến một ngày này.
Anh không ngạc nhiên cũng không bối rối, chỉ bình tĩnh trả lời: [Được, vừa lúc em cũng có chuyện muốn nói với ông ấy].
[Cố Giác:? Em muốn nói gì?]
[Cố Giác: Em đừng làm bố mất vui, không thì đến lúc đó anh không giúp nổi em đâu!]
Sốt ruột lo lắng của Cố Giác hiện rõ trong tin nhắn.
Cố Ký Thanh lại chỉ trả lời: [Yên tâm đi].
Chắc chắn anh sẽ làm cho vị tổng giám đốc nhà họ Cố kia mất vui, nhưng đây chẳng phải chuyện quan trọng nữa rồi.
Bởi vì trước kia anh cảm thấy dù sao cuộc sống cũng phải chịu đựng, chịu thế nào cũng như nhau cả, nhưng hiện giờ anh đã cảm thấy hóa ra cuộc sống lại thú vị nhường này, vậy thì anh không định chịu đựng thêm nữa.
Chỉ là trước khi chiến đấu, có lẽ anh phải làm cho Cún lớn tủi thân đôi chút.
Thế là ‘tinh tinh’ hai tiếng, Chu Từ Bạch đứng bên ngoài cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian nhấc điện thoại lên xem xét.
[Cố Miêu Miêu: Chuyển khoản 10000].
[Cố Miêu Miêu: Tôi kiểm tra một vòng, căn hộ ở khu vực nhà cậu thuê một gian một phòng ngủ một tháng tốn ba ngàn, tôi trả trước một quý].
[Cố Miêu Miêu: Còn lại một ngàn coi như trả phí vất vả ngày hôm qua].
[Cố Miêu Miêu: Dù sao tôi cũng rất thoải mái, không thể để cho cậu vất vả uổng công, đúng không, cậu chủ nhà ngây thơ?]
Cậu chủ nhà ngây thơ?
Đến cùng cậu vẫn chỉ là một cậu chủ nhà thôi hả? Một cậu chủ nhà phải chịu trách nhiệm giải quyết nhu cầu của khách thuê?
Chu Từ Bạch có gia tài bạc triệu mà một đêm chỉ đáng giá một vạn, không đúng, là một ngàn, nhìn mấy chữ trên màn hình, khiếp sợ ngẩng đầu lên.
Vừa lúc trông thấy Cố Ký Thanh quay đầu, mi mày cong cong xấu xa nhìn về phía cậu.
Chu Từ Bạch quả thật sắp bị Cố Miêu Miêu làm cho giận chết rồi, cậu hận mình không thể chạy qua bên đó, tóm khách thuê nhà không nghe lời kia trở lại hung dữ nện cho một trận.
Nhưng một giây sau, điện thoại cậu lại vang lên thêm lần nữa.
Chu Từ Bạch cúi đầu xem, sau đó khẽ giật mình.
[Người bạn đặc biệt theo dõi – @Cyan đã đăng một bài viết mới].
Dòng trạng thái kèm ảnh: [Cún lớn ngốc nghếch lần trước bị Mèo quyến rũ đến độ quẫy đuôi.]
Con cún ngốc kia rốt cuộc cũng trèo lên được đầu tường.
Bên kia bức tường không có bất cứ thứ gì khác, chỉ có Mèo con đem tất cả xương cá mình giấu đi xếp thành một ngọn núi nho nhỏ, sau đó nó cố gắng đem tất cả đẩy đến trước mặt Cún, nghiêng đầu, cong mắt cong râu, cười thật ngọt ngào.
Mà tại nơi cún ngốc không thể nào trông thấy, cái đuôi nho nhỏ của nó bị giấu ở phía sau, không biết đánh nhau từ lúc nào mà đã bị quấn lên một tầng băng vải.
Trên băng vải viết một hàng chữ nho nhỏ: [Mèo nhỏ có thể chiến thắng không? Có thể. Bởi vì cún lớn ngốc nghếch thật đáng yêu].