Ân Tranh về nhà đã là nửa đêm, bây giờ trong triều bận bịu chuyện lập pháp mới, những quan văn ôm lấy chuyện này mỗi ngày đều mất ăn mất ngủ, hận không thể đem mỗi khắc tách ra mà dùng, trong đó cũng bao gồm cả Ân Tranh. Hắn vừa mới về phòng, Đại thái thái liền cho người đến mời. Đại thái thái đợi hắn đến bây giờ chắc là không phải chuyện nhỏ, Ân Tranh không kịp uống ngụm nước liền vội chạy qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuyện gì mà để mẫu thân phải đợi đến lúc này thế?”
“Mấy ngày nay chẳng thấy nổi cái bóng của con, sao có thể không đợi.”
“Trong triều …”
Đại thái thái phất phất tay đánh gãy lời của Ân Tranh, nói: “Đừng giải thích nữa, ta đều biết. Bây giờ Bệ hạ tuổi nhỏ, có thể vì Bệ hạ phân ưu là phúc phần của thần tử, mẫu thân không phải trách con cái này, là có chuyện muốn hỏi ý kiến của con một chút. Qua mấy ngày nữa là đến ngày trong cung chọn người bồi đọc, ý của ta là không muốn cho Đường Đường đi khảo hạch, vốn chuyện này là nên thương lượng cùng tổ mẫu con một tiếng, nhưng con cũng biết tổ mẫu con tuổi cũng đã lớn, thân thể lại không tốt, liền không làm phiền bà vì chuyện này nữa.”
“Thì ra là chuyện này.” Ân Tranh biết Đại thái thái là không nỡ Ân Mịch Đường, “Lần này trong phủ quan viên tứ phẩm trở lên có đứa nhỏ tuổi tác phù hợp đều có tư cách tiến cung khảo hạch, nhiều đứa nhỏ như thế, Đường Đường tuổi còn nhỏ chưa chắc đã được chọn trúng.”
Đại thái thái lắc đầu, nói: “Hồng Nguyên công chúa mới năm tuổi, tất cả những người bồi đọc thật ra là người chơi cùng thôi. Bạn chơi cùng mà, tự nhiên là dựa theo ý thích của công chúa rồi. Đường Đường của chúng ta có thể chơi một chỗ với Hồng Nguyên công chúa, cơ hồ là chuyện mười phần lấy chín rồi. Tâm ý của mẫu thân con cũng biết, chính là không nỡ Đường Đường tuổi còn nhỏ mà phải xa nhà. Hôm nay ta cũng hỏi Đường Đường rồi, đứa nhỏ này cũng đồng ý không đi, theo ý của ta, hay là cứ nói là bị bệnh không tham gia khảo hạch được đi.”
“Đường Đường thật sự không muốn vào cung sao?” Ân Tranh hỏi.
“Ta còn có thể lấy chuyện của Đường Đường ra lừa con chắc!” Đại thái thái lập tức lông mày dựng thẳng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Tranh suy nghĩ một chút liền gật đầu, “Mẫu thân xem rồi làm là được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã muộn quá rồi, Đại thái thái thúc giục Ân Tranh trở về nghỉ ngơi, bà vỗ vỗ eo, cũng nhanh chóng đi ngủ. Tối nay Đại thái ngủ rất muộn, ngày hôm sau liền dậy không nổi, Vương ma ma vừa sáng sớm liền phân phó tiểu nha hoàn trong viện đi thông báo cho các phòng không cần đến thỉnh an.
Triệu ma ma đẩy cửa đi vào, kinh ngạc phát hiện Ân Mịch Đường đã tỉnh rồi, còn đang gục cái đầu nhỏ ngồi trên giường đây.
“Ô, Đường Đường thích ngủ nướng của chúng ta sao dậy sớm thế này?” Triệu ma ma đi qua sờ sờ đôi má của nàng, “Không vội, hôm nay không cần thỉnh an, ngủ nhiều chút cũng được.”
Ân Mịch Đường “âu –“ một tiếng, thân thể liền ngả về một bên, chậm rì rì dịch dịch vào trong giường.
Triệu ma ma cười cười cúi người đắp chăn cho nàng, nhìn tiểu cô nương đang khép mắt ngủ lại, cũng không nghĩ nhiều nguyên do hôm nay Ân Mịch Đường dậy sớm. Triệu ma ma vốn cũng không phải là người nghĩ nhiều.
“Ma ma …” Ân Mịch Đường mơ mơ hồ hồ hô một tiếng, “Thật sự không cần đi thỉnh an sao?”
“Ma ma còn có thể lừa ngài hay sao? Ngủ đi.”
Ân Mịch Đường khép mắt, tay nhỏ duỗi ra sờ sờ bên giường, sờ đến tay của Triệu ma ma, lắc lắc hai cái, trong giọng nói mang theo chút mệt mỏi, chậm rì rì nói: “Sau này ma ma gọi ta dậy sớm chút, sau này đều không muốn là người cuối cùng đến thỉnh an tổ mẫu nữa …”
Triệu ma ma chỉ cười: “Ngài cho là giống như cha ngài lên triều đấy hả? Sớm chút hay muộn chút thì có vấn đề gì đâu. Lại nói, thái thái thương ngài, trước đây ngài ngủ nướng không muốn đi cũng chẳng trách ngài nữa là.”
Ân Mịch Đường híp mắt thành một đường từ từ dính lại, cả người trông phờ phạc, nàng không nói lời nào, nửa mơ nửa tỉnh lắc đầu.
Ân Mịch Đường lại ngủ thêm nửa canh giờ nữa mới dậy, Triệu ma ma từ trong tủ quần áo lật lật đống đồ trong phủ mới may, cầm lấy đôi vai áo lắc đi lắc lại trước mắt Ân Mịch Đường, vui vẻ trêu nàng: “Đường Đường xem bộ này có đẹp không? Phấn phấn nộn nộn, hôm qua mới đưa đến đó. Đường Đường của chúng ta mặc lên chắc chắn sẽ rất đáng yêu.”
“Đẹp.” Ân Mịch Đường nghiêm túc gật đầu, “Nhưng ta không muốn mặc bộ này.”
“Vậy Đường Đường muốn mặc bộ nào?”
Ân Mịch Đường không nói gì, từ trên giường nhảy xuống, để đôi chân trần chạy sang phòng bên.
“Cô nương chậm chút, sao đến cả giày cũng không mang thế!” Triệu ma ma gấp gáp ôm y phục chạy theo nàng.
Ân Mịch Đường dừng lại trước tủ quần áo làm bằng gỗ đỏ vừa cao vừa lớn, nàng ngẩng đầu nhìn vật to lớn trước mắt. Triệu ma ma đuổi đến liền ngây ra một lát, mới nói: “Chỗ này tối lắm, trên người cô nương lại chỉ mặc đồ ngủ, cẩn thận bị cảm lạnh. Chúng ta trở về phòng thôi!”
Ân Mịch Đường chỉ chỉ tủ quần áo trước mặt, nói: “Ta muốn mặc đồ trong này.”
“Không được!” Triệu ma ma kéo mặt xuống.
Ân Mịch Đường xoay người qua ngẩng đầu nhìn bà, từ từ mím miệng lại. Triệu ma ma vẫn nghiêm mặt, Ân Mịch Đường liền bước vào bên trong một bước, nắm lấy ngón tay cái của bà lay nhẹ.
Lòng Triệu ma ma mềm xuống.
Bữa trưa hàng ngày Ân Mịch Đường đều ăn cùng Đại thái thái. Đại thái thái nhìn hai nha đầu trong phòng đang thay đổi cách cắm hoa, ý cười đầy mặt. Bà thích hoa tươi, tốt đẹp. Bà vừa hỏi Vương ma ma sao Ân Mịch Đường còn chưa đến, thì tiểu nha hoàn trong viện liền nâng tấm rèm