“Hoàng đế ca ca không ăn kẹo mềm đâu!” Tiểu Đậu Đỏ trực tiệp duỗi tay đoạt lấy miếng kẹo trong tay Ân Mịch Đường nhét vào trong miệng mình, nhai nhai mấy cái liền nát ra. Nàng quay đầu qua nhìn Thích Vô Biệt, ngơ ngác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hoàng đế ca ca, sao huynh lại nhìn muội như thế?” mấy chiếc răng trắng bé bé bị kẹo mềm dính lên, nói chuyện không rõ ràng.
Thích Vô Biệt thở dài, hắn chỉ là, hắn chỉ là đang nghĩ nên nói mấy câu gì đó mới nhận lấy kẹo mà thôi. Mà thôi.
“Hoàng thượng, huynh không ăn kẹo thật sao?” Ân Mịch Đường nghiêng đầu nhìn Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt còn chưa kịp nói gì, nàng hình như nghĩ đến cái gì, liền ủ rũ gãi gãi mặt, nói: “Đúng nha, ăn kẹo không thể làm người ta mập mạp lên được, phải ăn thịt! Như Quy ca ca chính là rất thích ăn thịt đó thôi!”
Thích Vô Biệt “ồ” một tiếng thật dài, hắn nhìn chằm chằm Ân Mịch Đường trước mặt, nhẹ giọng, “Như Quy ca ca? Muội ngược lại biết rất rõ Như Quy ca ca của muội thích ăn cái gì nha.”
“Vâng vâng!” Ân Mịch Đường dùng sức gật đầu, “Như Quy ca ca thích ăn thịt, thịt hầm, thịt kho, bồ câu non hầm, vịt tươi bát bảo, gà hoa quế! Tiểu đậu đỏ thích ăn ngọt, đồ tươi, súp vi cá mập, tôm lột, sò điệp tú cầu, gà trân châu xào, còn có các loại kẹo nữa!”
Vậy ta thì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn chữ này lăn lộn trong cổ họng của Thích Vô Biệt, rồi lặng lẽ nuốt xuống, cuối cùng cũng không hỏi ra miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng! Đều đúng hết!” Thích Bất Ly ở bên cạnh vui mừng vỗ vỗ tay, nàng ăn hết kẹo trong miệng xong chạy qua kéo tay áo của Ân Mịch Đường đòi kẹo nữa, nhưng trên người Ân Mịch Đường lại hết kẹo rồi, nàng liền kéo Ân Mịch Đường chạy về Lăng Phượng cung.
Hai tiểu cô nương vừa đi, trong điện mới một khắc trước còn ồn ào náo nhiệt lập tức an tĩnh xuống, chỉ còn lại âm thanh nhỏ bé của con lật đật trên trường án.
Trong một mảnh tĩnh mịch đột nhiên Thích Vô Biệt lại lên tiếng: “Nghe rõ những món lúc nãy nàng nói rồi chứ?”
Lý Trung Luân đứng một bên ánh mắt đảo đảo, lập tức cong eo cười nói: “Nô tỷ đã rõ, lát nữa liền phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị cho Nhị điện hạ và Hồng Nguyên công chúa ạ”
Thích Vô Biệt chính là thích điểm này ở Lý Trung Luân, không cần nói quá rõ ràng hắn cũng có thể hiểu được.
Bời vì Lý Trung Luân có chút ưu điểm này nên Thích Vô Biệt cũng nguyện ý nhẫn nhịn một chút những tính toán nhỏ nhặt của hắn, dù sao … Thích Vô Biệt rất lười nói chuyện.
Con lật đật lắc lư rất lâu trên trường án cuối cùng cũng ngừng lại, Thích Vô Biệt duỗi tay búng nó một cái, lão gia gia lại bắt đầu vừa lắc lắc cái đầu vừa cười hehe.
Trong mắt Lý Trung Luân lóe lên một tia kinh ngạc, hắn rõ ràng hơn ai hết vị chủ tử mà hắn hầu hạ này là một tồn tại có bao nhiêu kỳ quái, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy chủ tử đối với thứ đồ chơi của trẻ con có hứng thú đấy.
Thích Vô Biệt hỏi: “Nàng đến Mục Tây rồi?”
Lý Trung Luân thu hồi suy nghĩ, cung kính hồi bẩm: “Hồi bệ hạ, Ân gia Đại nãi nãi là mang theo hai nữ nhi trở về Mục Tây, nhưng nàng đem hai nữ nhi để lại đó rồi lại rời khỏi Mục Tây.”
Bàn tay nhỏ nộn của Thích Vô Biệt đặt trên trường án, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên trường án hai cái, sau đó lật ra một bản tấu nhấc bút phê duyệt. Rõ ràng chỉ là cái tay nhỏ trắng nộn của đứa trẻ năm tuổi thôi, nhưng động tác lại rất lưu loát tự nhiên, vốn là có chút cảm giác không hài hòa, nhưng Lý Trung Luân nhìn lâu rồi lại nhìn ra một loại cảm giác hành vân lưu thủy. (hành vân lưu thủy: lưu loát trôi chảy không bị gò bó)
Ân Mịch Đường cùng Thích Bất Ly sau khi về đến Lăng Phượng cung, Thích Bất Ly nhìn thấy đống quà bày la liệt trên mặt đất liền vứt ngay chuyện ăn kẹo ra sau đầu,lôi kéo Ân Mịch Đường giúp nàng cất đặt những món quà này. Nàng rất thích những thứ mà phụ hoàng và mẫu hậu gửi cho nàng, mỗi lần đều phải tự mình nghĩ nên đặt những thứ đó ở chỗ nào.
Ân Mịch Đường liền ngồi trên mặt đất cùng Thích Bất Ly lật xem từng món một, sau đó phân phó cung nữ đặt ở chỗ thích hợp.
Quà trên mặt đất càng ngày càng ít, Ân Mịch Đường vặn người, từ dưới bàn lấy ra một cuộn tranh, cuộn tranh này không đặt trong hộp nên bên góc có chút bẩn, giống như là tùy ý vứt trên mặt đất vậy. Nàng tò mò mở bức tranh ra, sau đó liền trợn to mắt.
Bức