“Điện hạ, đi Cung Thanh Điện hay là về tẩm điện ạ?” Lý Trung Luân hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Vô Biệt thu viên châu màu trắng lại, nói: “Cung Thanh Điện.”
“Vâng.” Lý Trung Luân theo sau người Thích Vô Biệt che dù cho hắn. Mưa dần dày đặc nghiêng nghiêng đánh xuống.
Đi đến Bách Thú trì, ẩn ẩn nghe thấy tiếng người nói chuyện.
“Điện hạ thật sự là Vũ đế chuyển thế sao?” tiểu cung nữ cố ý đè thấp giọng, lại mang theo chút hưng phấn.
Thích Vũ đế là hoàng đế khai quốc của Đại Thích, có vị trí đặc biệt không thể lay động trong lòng con dân Đại Thích. Sự tôn sùng của con dân Đại Thích đối với Vũ đế gần như có thể sánh ngang với thần thoại.
Bước chân Thích Vô Biệt ngừng lại nhìn về hướng lương đình bên cạnh Bách Thú trì, mơ hồ có thể nhìn thấy vài thân ảnh, có lẽ là cung nữ đến đó tránh mưa.
Lý Trung Luân nhíu mày muốn mở miệng quát mắng, nhưng Thích Vô Biệt đã giơ tay ngăn hắn lại. Thích Vô Biệt đi về hướng lương đình rồi giấu mình phía sau hòn núi giả. Lý Trung Luân cong eo đi theo qua, một bên tỉ mỉ cầm dù che cho Thích Vô Biệt, một bên trong lòng buồn rầu vô cùng. Hy vọng mấy tên cung nữ không có quy tắc kia không nói thêm những lời đại bất kính khác nữa.
“Đến cùng có phải hay không ai mà biết được chứ? Điện hạ lại không tự mình nói ra. Cho dù là điện hạ tự mình nói ra thì cũng sẽ không nói cho chúng ta nghe đâu. Nhưng mà nếu không phải thì vì sao Thái thượng hoàng còn đang yên ổn ngồi trên Đế vị lại đột nhiên đem nó truyền lại cho Bệ hạ chứ? Lại còn rời khỏi kinh đô nữa. Phải biết rằng, Bệ hạ của chúng ta năm nay mới chỉ năm tuổi mà thôi đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tỷ tỷ tốt của ta, nếu tỷ không nói muội cũng quên mất Bệ hạ của chúng ta mới năm tuổi thôi. Trước khi muội tiến cung ở nhà chăm sóc đệ muội giúp a nương, đừng nói là a đệ a muội nhà muội, cho dù là cả thôn cũng chẳng thấy được hài tử năm tuổi nào có được ngôn hành như bệ hạ đâu….” (ngôn hành: lời nói và hành động)
“Xuỵt, muội to gan quá rồi đấy, còn dám lấy hài đồng nơi hương dã đến so sánh với Hoàng thượng. Hoàng thượng là ai chứ, đó chính là thiên tử đấy! Há có thể so sánh với người thường sao.”
“Là muội nói sai rồi. Nhưng mà … không so với người bên ngoài, vậy thì so với Nhị hoàng tử đi! Hoàng thượng và Nhị hoàng tử là cùng một bào thai sinh ra, nhưng đặt hai người cùng một chỗ để so sánh thì cũng là khác nhau một trời một vực mà! Lại xem các công tử nhà các vị đại thần trong triều đi, thông minh lanh lợi không thiếu, nhưng có ai có thể được như Bệ hạ của chúng ta đâu chứ?”
“Hoàng thượng … chỗ nào cũng lộ ra vẻ kỳ lạ!”
“Lại nói vớ vẩn, nếu bị người nghe thấy liền chém đầu của ngươi đấy!”
“Tỷ đừng có dọa muội, chúng ta nghị luận Hoàng thượng vốn là tội lớn, nếu bị nghe thấy thì một người cũng chẳng thoát nổi đâu.”
Mấy tiểu cung nữ lại cười nói một hổi, một người trong đó lại nói: “Đứa nhỏ thông minh sớm không phải là không có, thực ra chỗ kỳ lạ nhất của Bệ hạ chính là không giống một đứa trẻ thôi, trừ ngoại hình ra thì hoàn toàn chính là một người trưởng thành ….”
Một người khác cướp lời: “Thì thế mới nói là Vũ đế chuyển thế đó!”
Lời này, lại vòng về chuyện ban đầu.
“Có phải Vũ đế chuyển thế hay không thì không biết, nhưng ta nghe Trần ma ma trong cung nói, ngày Bệ hạ đăng cơ, một khắc trước bầu trời vạn dặm trong xanh, đến lúc hoàng thượng đi đến bậc cuối cùng trên đài tế thiên thì đột nhiên trời giáng tường vân, tầng mây đỏ rực thiêu đốt nửa bầu trời. Hơn nữa ngày đó các nơi trên toàn quốc thổ đều hiển hiện điểm lành….” (tường vân: mây may mắn)
“Ta cũng nghe nói rồi! Đến cả Thiên Khô Đường cũng trong một đêm tất cả hoa sen đều nở rộ, vô số cá chép đỏ nhảy lên đến bên hồ. Còn có ở vùng quê Lan Thương có một lão nhân trăm tuổi gọi là Lưu Chi Tế hô lớn ba tiếng “Vũ đế vạn tuế”, sau đó ra đi an tường. Người nhà của ông ấy nói, lúc lão nhân gia đi trên mặt còn mang theo nét cười giống như đăng miền cực lạc rồi ….”
Mấy tiểu cung nữ lại nói mấy lời đồn trong dân gian, càng nói càng ly kỳ, giống như đã nhận định Hoàng thượng chính là Vũ đế chuyển thế rồi vậy. Cuối cùng vẫn là một tiểu cung nữ đưa ra kết luận: “Bất kể Hoàng thượng của chúng ta có phải là Vũ đế chuyển thế hay không, nhưng chắc chắn là một đời minh quân, thần quân! Chính là thiên giáng đó!” (thiên giáng: trời cho)
Đáy mắt Thích Vô Biệt nhiễm lên mấy phần ý cười, hắn không nghe mấy tiểu cung nữ bàn luận tiếp nữa mà xoay người đi về Cung Thanh điện.
Hắn đương nhiên không phải Thích Vũ đế chuyển thế, hắn chỉ là trùng sinh mà thôi. Mà những lời đồn sinh động như thế này chính là phụ hoàng Tiêu đế của hắn làm ra cả. Thích Vô Biệt dù sao tuổi còn nhỏ, dù cho là có năng lực cũng không tránh được vì tuổi nhỏ mà bị quyền thần ức hiếp, thậm chí không được dân tâm. Cho nên mới lợi dụng lời đồn đại đem hắn nâng lên một độ cao làm cho con dân kính sợ.
Thứ lời đồn đại này chỉ cần bắt đầu một cái thì cho dù chỉ là một câu phỏng đoán thôi, thì cũng chẳng cần bao lâu liền sẽ truyền khắp cả thành rồi. Hắn là Hoàng đế, không ai dám nghị luận ngoài mặt mà phải trộm nghị luận, mà càng là chuyện chỉ có thể trộm nghị luận thì lòng hiếu kì của mọi người lại càng nặng, truyền rồi truyền, liền thành sự thật luôn.
Trùng sinh lại trở thành một đứa nhỏ nằm trong tã lót, cứ như một giấc mơ vậy. Hắn vui mừng, bởi vì hắn có thể bù đắp những tiếc nuối trước kia, ngăn chặn những bi kịch đó. Nhưng hắn cũng đã rất đau đầu, cực kỳ đau đầu đó.
Đường đường một nam nhân bảy thước còn phải giả làm một đứa bé sao? Lúc đó hắn nằm trên giường nhỏ nhìn đôi em trai em gái, một đứa tè dầm một đứa nôn sữa, hắn liền cảm thấy nếu bản thân phải làm giống như hai đứa nó,vậy thì không bằng giết hắn đi còn hơn đấy.
Thích Vô Biệt từng vì sớm mở miệng nói một câu thôi mà làm cho người bên cạnh chấn kinh rồi. Cũng chính là bởi vì hắn không nhịn được mà nói câu đó làm cho phụ hoàng phát giác được đầu mối. Vì thế hắn chỉ có thể thẳng thắn nói chuyện mình trùng sinh cho phụ hoàng nghe. Cũng chính vì thế mà người mới yên tâm đem hoàng vị giao cho hắn, đem cả Đại Thích giao cho đứa nhỏ năm tuổi là hắn đây.
Thích Vô Biệt từng vì chuyện phải giả làm một đứa nhỏ mà rất đau đẩu lại mệt mỏi. Ngược lại Tiêu đế lại cười nhẹ một tiếng, nói với hắn là không cần giả vờ làm gì, Thích Vô Biệt còn nhớ ngày hôm đó Tiêu đế nói với hắn một câu –
“Nếu con là đứa nhỏ nhà bình thường thì mới cần phải che giấu một hai, tránh cho bị người đời xem thành yêu vật bất tường mà đánh mà giết. Nhưng con là hoàng tử của trẫm, là thái tử, thiên tử. Người đứng ở địa vị quyền lực đỉnh phong nói một không hai, tất cả những bất tường cũng liền biến thành thiên