Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Nghệ thuật biến diện


trước sau

"Cậu vẫn là không quên được cô ấy, đúng không?"


"Ừ."


"Còn có thể là ai, đương nhiên là ――"


Gia Tuấn Khê đột nhiên im bặt. Ngừng hai giây, ông xấu hổ mà quay đầu lại: "A?"


Lam Cảnh Khiêm bình tĩnh ngước mắt, thần sắc bình tĩnh: "Tôi nói, đúng, không quên."


Gia Tuấn Khê: "......"


Lam Cảnh Khiêm: "Đây không phải là đáp án cậu muốn nghe sao?"


Gia Tuấn Khê ho nhẹ, xấu hổ mà cúi đầu uống trà: "Không phải...... Người bình thường vào thời điểm này đều nên giả ngu hỏi là ai, cậu lại vẫn như vậy không theo lẽ thường vậy?"


"Không quên lại không phải chuyện đáng xấu hổ gì," Lam Cảnh Khiêm nói, "Không cần giả vờ."


Gia Tuấn Khê nghe vậy, cười lạnh: "Này còn không mất mặt? Ngài đường đường một người sáng lập kiêm CEO của một công ty chất lượng tốt mới thành lập, lại nhớ mãi không quên người tình cũ từ mười mấy năm trước, mãi cho đến hôm nay cũng không chịu tìm đối tượng mới, nói ra không sợ bị người chê cười hả?"


Lam Cảnh Khiêm cực kì bình tĩnh tự nhiên: "Không sợ."


Khi nói lời này, ánh mắt cũng chưa một phân dao động.


Gia Tuấn Khê nghẹn lời vài giây, bật cười: "Rồi rồi rồi, tôi xin nhận thua. Lam tổng đức hạnh cao, tư tưởng cảnh giới khẳng định không phải loại phàm nhân chúng tôi có thể so sánh được."


Lam Cảnh Khiêm thở dài: "Cậu không trào phúng người, liền sẽ không nói."


"Tôi cứ như vậy." Gia Tuấn Khê quay mặt đi.


Một lát sau, ông lại quay lại, giả vờ vô tình hỏi: "Nếu không quên, vậy cậu không hỏi thăm một chút tình hình bên kia sao?"


"......"


Lam Cảnh Khiêm ngừng trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười không báo trước.


Từ lúc vào cửa tới nay lần đầu tiên ông để lộ ra cảm xúc phập phồng rõ ràng như vậy, cười bất đắc dĩ: "Cậu nghĩ tôi là ai? Cô ấy đã kết hôn bao nhiêu năm rồi, giá trị đạo đức của tôi ở trong mắt cậu thấp như vậy?"


Gia Tuấn Khê bĩu môi: "Thôi đi. Cái này cùng giá trị đạo đức không liên quan gì hết, tôi lại không kêu cậu đi đoạt lấy ―― dù chỉ là bạn cũ nhiều năm trước, muốn hiểu biết một chút tình hình gần đây thì rất kỳ quái sao? Cho dù biết, cũng sẽ không làm cái gì, điều này là bình thường."


Lam Cảnh Khiêm không nói.


Gia Tuấn Khê khẽ hừ một tiếng, có thâm ý mà liếc qua một cái: "Nhưng thật ra cậu như vậy. Trên mặt một bộ vân đạm phong khinh, tất cả những người và việc có quan hệ với cô ấy đều được hoàn toàn che chắn ở ngoài thế giới cá nhân, tôi thấy càng như là không bỏ xuống được, sợ chính mình nghe được một chút tin tức liền làm ra chuyện gì đó."


Lam Cảnh Khiêm sau khi nghe xong liền nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cậu nói đúng."


Gia Tuấn Khê: "......"


Gia Tuấn Khê ghét bỏ mà xua xua tay, ngồi dịch ra xa một khoảng: "Muốn tranh luận một chuyện như vậy cùng cái người như cậu cũng không được, thật không thú vị."


Lam Cảnh Khiêm chỉ cười không nói.


Xem dáng vẻ này của lão bằng hữu, Gia Tuấn Khê liền có điểm hận sắt không thành thép: "Cậu có bao giờ nghĩ, nếu lúc trước giá trị đạo đức của cậu đừng cao như vậy, có lẽ cậu cùng Đường Thế Ngữ hoàn toàn sẽ có một cái kết cục khác không?"


"......"


Thời điểm nghe thấy ba chữ kia, nụ cười trên mặt Lam Cảnh Khiêm cứng đờ chốc lát.


Không phải đau khi bị bóc vết sẹo, chỉ là thất thần. Rất nhiều năm qua người trong cuộc đều thận trọng, ở trước mặt ông chưa bao giờ nhắc tới ba chữ kia, hiện giờ bất chợt nhắc tới, lúc trước là lời thì thầm thân mật nhất, thế nhưng lại khiến ông tưởng như đã qua mấy đời.


Nguyên lai có những cái tên cho dù cách bao năm tháng cũng đã khắc sâu vào tận xương cốt, một khi nghe được những từ đó từ người khác, vẫn sẽ có chút đột ngột hoảng hốt.


Rốt cuộc dấu vết kia đã quá sâu.


Xóa không xong, cũng rút không được. Nó vỡ ra thành nhiều mảnh và tan vào máu, nên dù nhịp thở và nhịp tim ngừng đập, người đó vẫn ở đó.


Cho dù người chết thân vong, nhè nhẹ trở thành tro tàn, người nọ vẫn ở đằng kia.


Lam Cảnh Khiêm rũ mắt, bỗng dưng cười rộ lên.


Cười xong ông lắc đầu: "Không nghĩ tới. Tôi cả đời này đã được định sẵn như vậy, không có nếu như. Cho dù suy nghĩ lại, ai có thể cho tôi một cơ hội nữa?"


Gia Tuấn Khê lạnh mặt: "Vậy cậu đây là không suy nghĩ, hay là không dám nghĩ tới?"


"Không quan trọng."


Gia Tuấn Khê: "Lúc trước tôi đã nói cho cậu, cùng lắm thì phụng tử thành hôn, gạo nấu thành cơm, cái lão thái bà ngoan cố kia cũng không có nguyền rủa gì, cậu lại không nghe!"


"Như vậy không tốt với cô ấy. Thể diện Đường gia, sẽ không bao dung một người con gái như vậy."


Gia Tuấn Khê hầm hừ mà nói: "Cậu chính là quá để ý mọi thứ của cô ấy, cho nên cuối cùng mới có thể đánh mất cô ấy!"


"......"


Nói hết lời Gia Tuấn Khê liền hối hận.


Ông tuy rằng luôn luôn độc miệng, nhưng biết chuyện lúc trước đối với Lam Cảnh Khiêm có đả kích lớn như thế nào, trước nay dù có mơ hồ nhắc tới cũng luôn cẩn thận, đây vẫn là lần đầu tiên nói lời như vậy.


Rốt cuộc vẫn là bị cái thân thế có chút đáng ngờ của cô bé kia làm cho trong lòng rối loạn.
Gia Tuấn Khê cau mày nhìn Lam Cảnh Khiêm, lại cúi xuống, ngón tay cái vô ý thức vuốt ve chén trà.


Lam Cảnh Khiêm hoàn hồn lại nhìn thấy cảnh trước mắt, không khỏi cười cười: "Cậu đang rối rắm chuyện quan trọng gì thế?"


Gia Tuấn Khê hoảng lên, theo bản năng hỏi: "Sao cậu biết?"


Lam Cảnh Khiêm chỉ động tác trên tay ông: "Thời học sinh cậu còn không phải như vậy sao, chỉ cần gặp phải đại sự khó lựa chọn, tất cả đều có một động tác."


Gia Tuấn Khê cúi đầu thấy, ngón tay ngừng ở mép.


Xấu hổ vài giây, ông cau mày ngẩng đầu: "Chờ thêm mấy ngày, tôi có thể sẽ gọi điện thoại cho cậu."


Lam Cảnh Khiêm ngoài ý muốn nhướng mày: "Có liên quan đến tôi?"


Gia Tuấn Khê có lệ mà ừ một tiếng.


Trầm mặc vài giây, ông lại bổ sung: "Có chuyện muốn xác định một chút. Nếu tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu sẽ minh bạch; nếu không, cậu cứ coi như tôi chưa nói lời này."


Lam Cảnh Khiêm bình tĩnh mà cười: "Cậu vẫn giống hồi còn học đại học, cẩn thận quá mức. Vạn sự nhất định phải đủ, mới quyết định hành động."


Gia Tuấn Khê hừ một tiếng, quay mặt đi, thấp giọng lẩm bẩm: "Cậu tốt nhất đến khi đó vẫn còn cười được."


"......"


Đưa Lam Cảnh Khiêm rời đi, Gia Tuấn Khê trở lại văn phòng, cầm lấy máy bàn gọi điện thoại.
Kết nối được, giọng nói bên kia không chút nào ngoài ý muốn mở miệng: "Viện trưởng, tôi đã tìm được hai mẫu máu."


"Thuận lợi là tốt, mau chóng đưa đi làm giám định DNA đi."


"Vâng...... Nhưng, nếu không có đương sự cho phép, như vậy có phải có chút xâm phạm riêng tư không?"


Gia Tuấn Khê hừ một tiếng: "Tôi cùng lão bằng hữu không giống nhau, giá trị đạo đức của tôi

tùy theo tính tình ―― chuyện này, nếu có thể giúp ông bạn hai ba mươi năm tìm được con gái thân sinh, vậy xâm phạm riêng tư tôi cũng nhận."


"Vậy, cần gấp không?"


Gia Tuấn Khê hỏi: "Nếu cần gấp thì xác suất lệch lạc có phải lớn hơn một chút hay không?"


"Đúng vậy."


"Vậy cứ làm theo bình thường ―― thời gian kéo dài mấy ngày cũng không sao, nhưng độ chuẩn xác càng không sai lệch càng tốt."


"Rõ, viện trưởng. Trước chủ nhật tuần sau, tôi bên này sẽ báo cho ngài kết quả."


"Được."


.


Sau khi Lạc Trạm chở Đường Nhiễm rời khỏi bệnh viện mắt của Gia Tuấn Khê, mở thiết bị dẫn đường lái xe tới nơi mà Đàm Vân Sưởng vừa gửi tọa độ tới.


Trên đường, nhận được điện thoại của Đàm Vân Sưởng, Lạc Trạm đẩy tai nghe Bluetooth.


"Tổ tông, hai vị khi nào mới đến a?"


"Gấp cái gì." Lạc Trạm thấp giọng.


"Anh có thể không vội sao? Cái tính tình vị Đường đại tiểu thư này ai mà chịu được, trước đó Thiên Hoa vòng vòng ở cầu vượt, cô ấy thiếu chút nữa đã đoạt tay lái! Không có cách nào bọn anh chỉ có thể lái xuống dưới, ở cạnh đó tùy tiện tìm một nơi, nói là nơi đã hẹn với cậu."


Lạc Trạm liếc mắt nhìn hướng dẫn, lãnh đạm hỏi: "Địa điểm đã hẹn, hai người liền trực tiếp chọn một cái công viên trò chơi?"


"Đây không phải là quá cấp bách sao." Đàm Vân Sưởng bất đắc dĩ nói.


Lạc Trạm: "Vậy để em ấy đi thì phải làm sao bây giờ?"


Đàm Vân Sưởng phản ứng hai giây, xấu hổ mà gãi gãi đầu: "Thiếu chút nữa quên...... Cậu đi cùng một chút? Muốn lên cũng không phải không được, bọn họ dám không cho thì có thể tố cáo bọn họ kỳ thị."


Lạc Trạm: "Rồi nói sau."


Trầm mặc hai giây, Đàm Vân Sưởng hỏi: "Từ lúc mới bắt đầu anh liền muốn nói, giọng của tổ tông cậu vì sao nhỏ như vậy?"


Lạc Trạm dừng lại, liếc sang bên canh, thanh âm vẫn lãnh đạm nhỏ nhẹ như cũ: "Em ấy ngủ rồi."


"Haiz, thật đúng là ――"


"Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tắt đi, tôi còn đang lái xe, không tiện nói chuyện." Lạc Trạm đánh gãy.


Đàm Vân Sưởng bị ngữ điệu lạnh nhạt vô tình này làm cho nghẹn họng.


Chỉ là không đợi hắn nói tiếp, liền nghe giọng nói trong điện thoại đột nhiên không báo trước mà nhu hòa xuống ――


"Sao lại tỉnh, là tôi đánh thức em sao?"


"......"


"Còn buồn ngủ? Vây liền ngủ tiếp một chút nữa đi."


"......"


"Ừ, không có việc gì, bọn họ không vội."


"......"


Nghe giọng nói ôn nhu trong điện thoại cùng với ngữ khí mới vừa rồi khác nhau như hai người.


Đàm Vân Sưởng: "............"


Đây chính là đại đệ tử truyền nhân hiện tại của nghệ thuật biến diện trong kinh kịch Tứ Xuyên* sao??


* Biến diện hay còn gọi là chuyển mặt nạ. Các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả. Trong đó có người có khả năng đổi 20 mặt nạ trong vòng 6-7 phút.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện