Trong điện thoại an tĩnh làm người ta bất an.
Đường Nhiễm ngơ ngẩn vài giây, cảm giác được một ý tưởng có điểm đáng sợ đang chậm rãi phác họa ra hình dáng, sâu thẳm trong tâm trí tựa hồ có một mảnh ký ức, giãy giụa muốn đi lên bổ sung hình dáng.
Nhưng không chờ đến khi mảnh nhỏ của trò chơi ghép hình từ trong trí nhớ tản ra, Đường Nhiễm nghe thấy điện thoại bên kia sau khi trầm mặc, Lạc Trạm ách thanh cười rộ lên.
"Chủ...... nhân."
Ngữ khí khinh mạn mà bổ sung lời nói.
Đường Nhiễm ngây người: "Anh đang gọi em sao."
Lạc Trạm không trả lời, chỉ nói: "Gần đây, phòng thí nghiệm đang nghiên cứu giọng nói của người máy phỏng sinh."
Đường Nhiễm còn chưa hoàn hồn, suy nghĩ trong chốc lát: "Tựa như AI Lạc Lạc vậy sao?"
"Ừ, cho nên gần đây anh sẽ thường xuyên luyện tập một số từ có tần số cao trong mô-đun ngôn ngữ mà người máy phỏng sinh thường dùng," Lạc Trạm ho nhẹ, "Xem ra vẫn là không quá thuần thục."
Đường Nhiễm phản ứng lại.
Khóe miệng cùng ngữ khí cũng đồng dạng mà giương lên, mang theo hân hoan không dấu được: "Cho nên sau này người máy phỏng sinh sẽ đổi thành giọng của anh sao?"
Điện thoại đối diện trầm mặc. Giây lát sau, nam sinh không nhịn được mà bật cười, hài hước hỏi: "Mong chờ đổi thành giọng anh như vậy?"
"Em không, không, không có."
Đường Nhiễm theo bản năng lập tức phản bác.
Cô không biết nói dối, từ thanh âm đến biểu tình cho đến sự khẩn trương đến ngón tay cũng nắm chặt cạnh bàn, tất cả đều gắn mác "Em đang nói dối".
Lạc Trạm cười sung sướng, thanh âm càng thêm ách xuống.
"Hay là nói, em kỳ thật trong lòng càng chờ mong chính là...... Anh tự mình biến thành người máy của em?"
"!"
Một câu này chính xác đụng phải hình dáng mơ hồ trong đầu Đường Nhiễm.
Bị phát hiện tâm tư, mặt cô tức khắc đỏ bừng.
Cô vẫn muốn nỗ lực phản bác lại chính mình, đáng tiếc một chữ cũng không thể nói được.
Đường Nhiễm thính tai, mặt đỏ đến mức lý trí cũng không thanh tỉnh, còn có thể mơ hồ nghe thấy điện thoại bên kia có một giọng nói ghét bỏ.
Là Đàm Vân Sưởng: "Tổ tông cin cậu đừng có mà tao (nhốn nháo, lăng nhăng) như vậy được không? Nhân gia Đường Nhiễm muội muội không trải qua giống như cậu, lại trêu chọc người ta hỏng mất thì phải làm sao."
"Trêu đến hỏng sao?"
Thanh âm dễ nghe cười rộ lên, xuyên qua không khí bên tai nhẹ nhàng chấn động, làm Đường Nhiễm cảm thấy tim mình đập đến run run.
Anh tựa hồ nghiêng mặt cùng người bên cạnh nói chuyện, thanh âm loáng thoáng mà truyền lại, ý cười lộ ra điểm dục khí.
"Thật trêu đến hỏng rồi...... Vậy tôi phụ trách đi. Còn có thể làm sao bây giờ?"
CPU đại não của Đường Nhiễm thành công tỏa nhiệt, đoản mạch, năng lực tự hỏi đã chết hoàn toàn.
Cô không nhớ rõ Lạc Trạm nói gì đó, chỉ mơ hồ biết anh đồng ý tới đây, liền vội vàng kết thúc nói chuyện phiếm. Sau khi ngắt điện thoại cô bò đến trên bàn, ý đồ làm mình hạ nhiệt khởi động lại.
Mặt chôn ở trong khuỷu tay nhìn không thấy, nhưng giữa những lọn tóc lỗ tai đã nhiễm hồng, đem cảm xúc trạng thái của cô lộ hết ra ngoài.
Theo dõi toàn bộ quá trình Đoạn Thanh Yến tâm tình phức tạp đến không lời nào có thể diễn tả được, chỉ có cảm giác ở quê mình, nhìn thấy tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn hoàn toàn vô lực phản kháng bị đại hắc dã lang tàn nhẫn ngậm cái cổ đỏ rực của nó quay về ổ.
Tiểu Nhiễm của cô mới 16, sao lại gặp phải cái cẩu nam nhân như vậy, về sau còn không phải bị ăn đến một cọng lông thỏ cũng không dư thừa sao......
Sầu thối ruột.
Đoạn Thanh Yến một bên lo lắng sốt ruột, một bên khác làm hết phận sự mà cùng Đường Nhiễm chờ Lạc Trạm tới đón.
Trước khi đưa Đường Nhiễm rời khỏi Thiên trạch, Đoạn Thanh Yến như thế nào cũng không yên tâm.
Cô sốt hết cả ruột, giọng bản địa liền áp không được, lúc này cũng đành phải vậy, liền ở bên tai Đường Nhiễm dặn dò một tràng dài: "Tiểu Nhiễm này, người già chỗ chị đều nói, người nam nhân này, lớn lên nhẫm đẹp, miệng lại nhẫm có thể nói mấy lời này, đều không thể dựa vào, nhất định sẽ lừa con gái. Em lớn lên nhẫm xinh đẹp, ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận kẻo bị người ta lừa!"
Đường Nhiễm nghe được hơi giật mình, nhưng vẫn rất nhanh phản ứng lại, khóe mắt cô cong cong: "Chị là nói Lạc Trạm sao?"
Tiếng động cơ xe ở ngoài cửa, Đoạn Thanh Yến không dám đáp.
Đường Nhiễm lại nói: "Lạc Lạc sẽ không."
Đoạn Thanh Yến càng nóng nảy: "Kẻ lừa đảo sẽ không nói cho em hắn muốn gạt em......"
"Không phải bởi vì cái này. Chỉ là Lạc Lạc rất lợi hại, rất ưu tú, anh ấy không cần gạt người...... Càng không cần gạt em."
Nhắc tới cái này, một tia do dự cũng hạ xuống.
"Em với anh ấy mà nói, hẳn là tựa như một đứa nhỏ đi, anh ấy mỗi ngày thấy rất nhiều rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp lại còn thích anh ấy, nào có tâm tư lừa gạt em?"
"......"
Đoạn Thanh Yến nghẹn không nói lên lời. Trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nên phản bác như nào.
Chờ Đoạn Thanh Yến rốt cuộc thông suốt, Đường Nhiễm căn bản không phát hiện Lạc Trạm có tâm tư với mình, lại muốn nhắc nhở nhưng đã chậm ――
Cửa Thiên trạch mở ra, Lạc tiểu thiếu gia lười nhác mà đứng ở dưới thềm đá. Nghe thấy tiếng mở cửa anh giương mắt, con ngươi đen như mực cố định trên thân ảnh nhỏ xinh kia.
Sau đó khuôn mặt vốn tản mạn vô vị chậm rãi sáng lên.
"Tài xế tới rồi." Người nọ cụp mắt, cười, "Hồ ước nguyện nói, rất vui khi có thể thỏa mãn nguyện vọng của người, chủ nhân."
Đường Nhiễm xác thật không trải qua Lạc Trạm như vậy, chỉ nghe người nọ khàn khàn hài hước lại chỉ đối với cô ôn nhu nhẹ nhàng, cô cũng đã đỏ mặt tại chỗ.
Đoạn Thanh Yến cũng không trải qua.
Nhìn người trước mắt này chỉ bằng một khuôn mặt tuấn mỹ liền có thể làm hại không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, tự đáy lòng cô đối với Đường Nhiễm sinh ra một loại dự cảm xấu "bảo bối khó giữ được".
Không biết có phải cảm ứng được ý nghĩ của cô hay không, cô bé một giay trước chuẩn bị ra cửa, lại quay trở lại.
Tiến đến trước mặt Đoạn Thanh Yến, ngũ quan xinh đẹp lại lộ ra chút hồng.
Cô dựa gần Đoạn Thanh Yến, nhỏ giọng thì thầm: "Kỳ thật, muốn gạt người chính là em."
Đoạn Thanh Yến: "?"
Cô bé đỏ mặt, thanh âm càng nhẹ: "Em muốn ' lừa ' anh ấy về...... Em sẽ nỗ lực!"
Đoạn Thanh Yến: "???"
Bảo bối a em làm sao có thể giở trò trước mặt cẩu nam nhân kia chứ!
Đáng tiếc không đợi Đoạn Thanh Yến nhắc nhở, Lạc Trạm đã tiến lên, động tác thuần thục mà cầm gậy dò đường, đem người dẫn đi.
Đoạn Thanh Yến chỉ đành chính mắt thấy cảnh "dê vào miệng cọp".
Vẫn là chỉ tự cho mình là tiểu hồ ly mà đối diện nằm bò là con mèo lớn lười biếng...... Dê vào miệng cọp.
.
Bởi vì buổi chiều này bị trì hoãn, khi Đoạn Thanh Yến xách theo hộp cơm trở lại Chủ Trạch, so với bình thường chậm hơn rất nhiều.
Mới vừa tiến vào khu vực phòng bếp, cô chính diện đụng phải quản sự bên này. Đối phương vừa nhìn thấy cô liền lập tức trầm sắc mặt: "Chỉ là cho cô tới Thiên trạch đưa bữa cơm trưa thôi, cô là chuẩn bị ở lại bên kia đến bữa tối mới trở về??"
Đoạn Thanh Yến hiểu quy tắc, cũng thức thời, cô cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi Tiền chủ quản, hôm nay tôi chậm trễ, về sau nhất định sẽ không."
"Về sau về sau, chỉ biết nói về sau ―― các cô từng bước từng bước liền ở thời điểm mấu chốt mà rớt dây xích! Hôm nay Chủ Trạch phải dùng người, ngay cả một người tôi cũng tìm không thấy, thật là đen đủi!"
Quản sự không biết từ chỗ nào tới mà tức giận như vậy, Đoạn Thanh Yến cũng không dám hỏi.
Cô cúi đầu chuẩn bị chờ quản sự đi qua, lại thấy đối phương đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại ánh mắt quỷ dị mà đánh giá cô.
Đoạn Thanh Yến bị nhìn đến chột dạ: "Tiền chủ quản?"
Tiền chủ quản
Đoạn Thanh Yến do dự, gật đầu: "Tôi ở chỗ chủ cũ, học trà nghệ rất lâu."
"...... Ha, thật đúng là làm tôi đuổi kịp!" Tiền chủ quản đôi mắt tức khắc lóe sáng, "Hôm nay trong nhà đột nhiên có khách nhân tới, nghe nói thích nhất là trà đạo; trà đạo sư trong nhà vừa vặn không ở đây, mấy người còn lại lại không bảo đảm có thể dùng hay không...... Cô cũng đi theo một chuyến đi! Vạn nhất muốn cô lên đó, vậy cô cũng không thể làm tôi mất mặt a!"
Đoạn Thanh Yến ngốc lăng: "A?"
"Đừng a, hộp cơm bỏ một bên đi, cô mau chạy theo tôi đi!"
"Ơ, vâng."
Đoạn Thanh Yến không dám trì hoãn, theo lời đem hộp cơm đặt ở bên cạnh.
Không đợi cô đứng vững, vị Tiền chủ quản đã vội vã thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên!"
"...... Ai."
Mười phút sau, Đoạn Thanh Yến đứng ở lầu chính Chủ Trạch.
Lầu chính chỉ có chủ nhân Đường gia ở. Không đến cấp bậc quản sự, người hầu không phụ trách sự vụ lầu chính bình thường căn bản không thể tiến vào.
Đoạn Thanh Yến cũng là lần đầu đến đây.
Dọc theo đường đi cô không dám nhìn đông nhìn tây, vị Tiền chủ quản dẫn cô tới một cái phòng xép lầu 3, bảo cô chờ liền rời đi.
Phòng xép nguyên bản có hai người hầu, chỉ là phân loại theo trang phục, Đoạn Thanh Yến nhìn ra được đối phương có cấp bậc cao hơn cô không ít.
Hai người kia tự nhiên cũng đã nhìn ra, rất nhanh liền không có hứng thú mà thu hồi ánh mắt.
Bọn họ tiếp tục câu chuyện bị đánh gãy: "Cô xác định sao?"
"Tôi chính là nghe quản gia lúc phân phó bố trí trà bánh nhắc tới, không có sai, nhất định chính là hắn."
"Nhưng hắn sao lại đến Đường gia?"
"Cái này thì không biết, nghe nói hoàn toàn không có hẹn trước, đột nhiên liền tới cửa ―― nhìn thái độ của quản gia, dường như là một bộ người tới không có ý tốt."
"Tôi thật sự muốn nhìn một chút, hắn chính là kim cương vương lão ngũ mà các tạp chí kinh tế tài chính giải trí cùng nhau chọn ra mấy năm nay đấy!"
"Ai mà không muốn a......"
Cuộc nói chuyện không thể tiếp tục, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra.
Tiền chủ quản mới vừa rồi còn đối với Đoạn Thanh Yến mặt lạnh lúc này cúi đầu khom lưng với một nam nhân trung niên: "Khâu quản gia, người có thể tìm được đều ở chỗ này."
Người kia liếc qua ba người một cái, khi ở trên người Đoạn Thanh Yến hắn nhíu nhíu mày.
Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nhiều, chỉ nói một câu: "Ba người các cô đi cùng tôi."
"......"
Ba người Đoạn Thanh Yến biểu tình đều có chút khẩn trương đến cứng đờ.
Tiền chủ quản thúc giục, ba người căng da đầu theo sau.
Vòng qua hành lang lầu 3, ba người Đoạn Thanh Yến bị đưa vào trong trà thất Đường gia.
Vòng qua bức bình phong, Đoạn Thanh Yến theo bản năng ngẩng đầu.
Trong phòng chỉ có một gương mặt xa lạ.
Ở đối diện Hàng lão thái thái mặt trầm như nước, một người thoạt nhìn ngũ quan góc cạnh rõ ràng, thần sắc trầm tĩnh mà thanh lãnh.
Đoạn Thanh Yến nghe nói qua hắn, ở trên báo chí, trong tin tức, bìa tạp chí kinh tế tài chính hoặc là trang màu phỏng vấn, và cũng ở trong cuộc tán gẫu giữa những hầu gái Đường gia.
Họ vui cười nói là chỉ cần hắn còn độc thân thì có thể vĩnh viễn làm bá chủ trên bảng xếp hạng kim cương vương lão ngũ, cũng có người bẻ ngón tay thuộc như lòng bàn tay mà nói về những câu chuyện truyền kì công thành danh toại khi còn ở nước ngoài.
Bởi vậy, Đoạn Thanh Yến bị động mà đối với cái danh hào nghe nhiều nên thuộc ――
Người sáng lập kiêm CEO của AUTO, hiện giờ ở trong nước chạm tay là bỏng, Lam Cảnh Khiêm.