Tan học rồi, tôi không muốn về nhà, cũng không biết đi đâu.
Chợt nhớ ngày mai là sinh nhật anh.
Tôi lặng lẽ đi đến tiệm bánh kem chúng tôi thường tới mỗi dịp sinh nhật.
Chị chủ tiệm thấy tôi, mỉm cười:
- Em tới đặt bánh cho anh trai sao? Lại vị dâu nữa đúng không?
Tôi cười:
- Vâng ạ.
Em tự viết chữ được chứ ạ?
- Hiển nhiên rồi.
Em chờ chị một chút nha.
Tôi ngồi trên ghế chờ.
Nhìn thoáng ra xung quanh, trong lòng không khỏi hoài niệm.
Anh thích nhất là bánh kem dâu, còn tôi thích sầu riêng.
Cứ tới sinh nhật ai là một trong cả hai đều sẽ tới tiệm này đặt bánh cho người kia.
Vào dịp sinh nhật, bố mẹ cũng sẽ về nhà với chúng tôi.
Một nhà bốn người đã từng hạnh phúc biết bao.
Bỗng nhiên tôi lại không kiềm được nước mắt.
Không được, không được khóc trước mặt người khác.
Nhưng mà thật mệt mỏi, muốn được ai đó an ủi một chút, muốn nghe giọng ai đó để biết mình không cô đơn.
Nhưng bản thân không phải nữ chính.
Khóc sẽ không ai dừng lại đưa cho bạn một cái khăn tay, người ta chỉ hận không lại đạp được cho bạn một cái.
Nhưng mà nước mắt quả thực không kiềm được, cứ thế chảy xuống.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng nói:
- Lần đầu tiên thấy cậu khóc.
Có ổn không vậy?
Nghe thấy giọng nói rất quen thuộc.
Tôi vội vàng lấy tay gạt nước mắt, trấn tỉnh lại rồi ngước đầu lên xem đó là ai.
Nhưng cơ thể vẫn không ngừng run lên.
- Hữu Cảnh, sao cậu lại ở đây?
Cậu ta vẫn mặc bộ đồ học sinh, trên tay cầm một hộp bánh kem.
- Tôi đến mua bánh.
Cậu cho là vào tiệm bánh kem còn có việc khác để làm sao?
Tôi cũng thấy mình hỏi thừa, muốn cười trừ nhưng cơ thể vẫn còn run lên, tôi cố nén những tiếng nấc nhưng nó vẫn không dừng được.
Tôi mặc kệ cậu ta rồi tiến lại quầy lấy bánh, tỉ mỉ viết lên vài chữ rồi bỏ hộp mang về.
Lúc ra khỏi cửa còn thấy Hữu Cảnh đứng đó.
- Sao cậu còn đứng đây?
Hữu Cảnh ấp úng, lấy