Bạch Phong nhìn tôi không nói gì.
Tôi nhìn sang phía Hữu Cảnh.
Cậu ta đang cười.
Ồ, đột nhiên tôi hiểu ra vấn đề rồi.
Cậu ta lợi dụng An Nhiên để trả thù tôi đây mà.
Tôi còn tưởng cậu ta trưởng thành hơn.
Nhưng có vẻ cậu ta còn âm hiểm hơn xưa rồi, có thể nhìn thấu vấn đề tốt như vậy.
Tôi cũng không muốn giải thích với Bạch Phong.
Nữ chính khóc rồi thì là tôi sai rồi.
Tôi quay người tính rời khỏi lớp học thì Bạch Phong nói:
- Tan học gặp nhau ở chỗ đó.
Tôi có chuyện muốn nói.
Tôi cũng không biết Bạch Phong đang muốn gì.
- Tan học tôi bận rồi.
Thật xin lỗi.
- Gặp tôi một chút thôi.
Xin cậu.
Giọng Bạch Phong run run khiến tôi có chút giật mình.
Nhưng tôi không quay đầu lại, khẽ đáp:
- Ừm.
Ra khỏi lớp tôi cũng chẳng biết đi đâu.
Lang thang một hồi rồi lại quay lại lớp.
An Nhiên đang nằm trong vòng tay Bạch Phong, rúc đầu vào lồng ngực cậu ấy.
Cảnh này có chút chướng mắt.
Đây là lớp học, muốn ôm ấp thì ra ngoài mà chơi.
Tôi chỉ liếc nhìn sơ rồi về chỗ ngồi.
Lát sau, trống vào lớp vang lên.
Bạch Phong dỗ dành An Nhiên một hồi rồi quay về chỗ ngồi.
Tôi đã gục xuống bàn ngủ rồi, lười quan tâm cậu ta.
Chẳng may lại bắt tôi đi xin lỗi An Nhiên thì khổ.
- Xin lỗi.
Lần này An Nhiên hành động tùy hứng.
Cậu đừng so đo với cô ấy.
Đột nhiên tôi nghe thấy Bạch Phong nói vậy thì tỉnh ngủ hẳn.
Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn cậu ấy
- Tôi còn tưởng cậu sẽ bảo tôi đi xin lỗi cậu ấy.
Bạch Phong nhìn tôi, khóe môi hơi cong lên
- Đúng là dạo này tôi làm việc hơi ngu ngốc.
Nhưng cũng không ngốc đến mức không phân biệt được đúng sai.
Cũng không ngốc đến mức không nhìn ra vấn đề do ai.
Vừa nói Bạch Phong vừa dời tầm mắt về phía Hữu Cảnh.
Có vẻ