- Anh rốt cuộc có chuyện gì? Sao bố lại nhập viện?
Tôi thở dốc, chân tê mỏi do phải chạy rất nhanh từ trường đến bệnh viện.
- Công ty có chuyện.
Bố lại bị tăng huyết áp.
Nhưng không có gì đâu.
Chuyện ở đây để anh lo được rồi.
Em lên lớp đi.
Tôi nhìn anh.
Rõ ràng là nói dối.
Chuyện này chắc chắn rất nghiêm trọng.
Nhưng anh ấy vừa muốn tỉnh lại đã muốn một mình gánh vác tất cả sao?
- Anh, nói em nghe sự thật.
Thời gian không có anh, em trưởng thành rồi.
Tôi kiên định nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhưng anh chỉ day day hàng lông mày, khẽ nói, lộ rõ sự mệt mỏi:
- Em về đi.
Chuyện này anh lo được.
Tôi lắc đầu, cười nửa miệng:
- Là Bạch gia hay Hữu gia?
Anh nhìn tôi ngạc nhiên.
Đôi mắt anh nhìn tôi thoáng thay đổi.
Gương mặt anh nhanh chóng trở nên nghiêm nghị
- Cả Bạch gia, Hữu gia, còn có một công ty nữa ở thành phố bên cạnh.
Bọn họ hợp tác muốn kéo Tinh gia xuống.
Hữu gia, Bạch gia tôi còn có thể hiểu.
Nhưng còn công ty nào lại muốn đối đầu với chúng tôi nữa.
- Còn có công ty nào nữa?
Gương mặt anh thoáng tức giận nhưng nhanh chóng thu lại.
- Anh chưa điều tra ra được.
Nhưng công ty này có gia thế rất lớn, còn có trụ sở chính bên nước ngoài.
Thật sự rất khó đối phó.
Nếu chỉ Bạch gia với Hữu gia thì vốn không gây nên sóng gió gì lớn.
Nhưng có thêm sự trợ giúp của công ty đó nữa thì Tinh gia thật sự có nguy cơ sụp đổ rồi.
Một tuần qua chúng ta đã chịu tổn thất cực kì lớn.
Bố cũng vì vậy mà nhập viện.
Trước giờ Tinh gia vốn chưa từng gây thù chuốc oán gì với nhân vật lớn như vậy.
Thế nào giờ lại xuất hiện thêm một cái thế gia khủng bố như vậy muốn đuổi cùng giết tận Tinh gia chứ.
Tôi suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra.
Lúc này, anh đột nhiên đi lại chỗ tôi, anh gục đầu xuống vai tôi, thì thầm mệt mỏi:
- Anh mệt rồi.
Tinh gia có lẽ không giữ được nữa rồi.
Sau này chắc đành để em chịu khổ rồi.
Lần đầu tiên từ bé đến giờ anh để lộ sự yếu đuối trước mặt tôi.
Chuyện lần này rất nghiêm trọng rồi.
Sau khi ở bên cạnh trông chừng anh ngủ.
Tôi nhanh chóng trở về lớp học.
Nếu là Hữu gia, Bạch gia thì tôi cần gặp Bạch Phong, Hữu Cảnh.
Nhưng trên đường đến trường có chuyện đã khiến tôi cảm thấy nên từ bỏ việc nói chuyện.
Trên đường về lại lớp, tôi nhìn thấy An Nhiên cùng một người phụ nữ trung niên rất xinh đẹp, gương mặt đường nét thập phần giống An Nhiên.
Nhưng khí chất toát ra từ bà ấy cho thấy không phải người bình thường.
Dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, chiếc áo khoác màu cafe được khoác bên ngoài, tùy tiện phối cùng quần ống loe màu trắng xám.
Nhưng bà ấy vẫn tỏa nên sự thanh tao cùng ưu nhã của những phu nhân cao quý.
Không muốn thừa nhận nhưng khí chất của bà ấy giống của mẹ nhưng còn cao quý hơn.
Điều quan trọng là ánh mắt bà ấy nhìn An Nhiên thập phần yêu thương cùng cưng chiều.
Nhìn thấy cảnh này tôi đã mập mờ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng tôi luôn được dạy làm việc phải cận trọng, có bằng chứng chính xác, không nên suy đoán từ