"Tinh Tử, sinh nhật vui vẻ", "Tinh Tử, noel này cùng anh đi xem phim đi", "Em có thể tin tưởng anh", "Anh muốn ở bên em cả đời", "Em lại bỏ bữa nữa rồi.
Phải ăn uống đầy đủ chứ", "Làm sao lại bị thương thế này", "Mấy công việc nặng nhọc đó sau này đừng làm nữa.
Anh nuôi em là được", "Trời lạnh như vậy còn ở đây phát cái gì chứ? Mặc vào rồi vào trong nghỉ ngơi đi, để anh phát cho", "Hôm nay em rất đẹp", "Anh thích em nhất", .........
Những thước phim kí ức chậm rãi chạy trong đầu tôi.
Giọng nói quen thuộc, trầm ấm của Khuynh Thần như vang vọng bên tai.
Những ôn nhu, dịu dàng đó đã từng chỉ thuộc về mình tôi a.
Tôi cuộn tròn trên giường, kéo chăn trùm kín người mệt mỏi muốn ngủ đi nhưng lại không được.
Bỗng cửa phòng mở ra
"Uống sữa cho ấm người này"
Anh vẫn chưa thay bộ vest tại bữa tiệc, tay cầm một ly sữa ấm đặt lên đầu tủ bên cạnh giường.
Ra là anh căn bản không định tới bữa tiệc, nhưng đột nhiên tâm trạng thập phần bất ổn cùng lo lắng nên trực tiếp mượn một chiếc du thuyền của bạn tới đó.
Tôi lười biếng ngồi dậy, gạt hết những suy nghĩ vô dụng, ngu ngốc ra ngoài.
Tôi cầm lấy ly sữa.
Ly sữa ấm nóng đặt trong tay thật dễ chịu.
Tôi nói với anh:
- Anh, ngày mai chúng ta tới công ty...!sẽ rất bận rộn.
Em xin lỗi...!đã gây phiền phức.
Nếu tôi không cố chấp muốn tới tiệc sinh nhật.
Nếu tôi không ra ngoài boong tàu.
Nếu tôi không ở cùng An Nhiên.
Nếu tôi không nói ra những lời đó.
Nếu tôi...
Ha, tất cả đều là "nếu..." thôi.
Ngu ngốc, Tinh gia vừa mới ổn định.
Anh cùng mọi người đã rất vất vả.
Tôi lại gây thêm phiền phức rồi.
Tay tôi cầm ly sữa khẽ run lên.
Tôi cúi đầu không dám đối diện mắt anh.
Tôi sợ đối diện sẽ thấy sự buồn bã hay thất vọng trong mắt anh.
Nhưng anh xoa đầu tôi, vò thành một đống rối bù xù
- Ngốc, đã bảo khó khăn anh thay em gánh vác rồi mà.
Nếu không phải anh đến trễ, anh thật sự muốn đạp mấy tên nhóc đó xuống biển cho tụi nó ngộp chết.
Tôi bật cười.
Tôi biết anh là đang trấn an tôi.
Thấy tâm tình tôi đã ổn định lại, anh nghiêm túc nói:
- Sắp tới chắc chắn không dễ dàng...
Tôi hiểu anh lo lắng điều gì.
Nhưng mà sớm hay muộn gì cũng phải đối đầu với Tinh gia.
Nhưng sự việc lần này hơi ngoài ý muốn, khiến bọn họ muốn diệt Tinh gia sớm hơn dự kiến.
Mà hiện tại Tinh gia thế lực đơn bạc, còn nhỏ yếu.
Nhưng mọi chuyện vẫn có thể kiểm soát được.
Tôi đã dám nói như vậy hiển nhiên cũng đã tính tới kết quả này rồi.
Tuy nếu so với để thời gian sau thì hiện tại đối đầu sớm như vậy, tôi không thể nắm chắc được 9, 10 phần.
Nhưng cũng không đến mức quá thảm hại.
Tôi nhìn anh trấn an nói:
- Đừng lo, anh có thể tin tưởng em.
Sắp tới sẽ có cuộc cách mạng lớn đó.
Tối nay chúng ta liền tới công ty chuẩn bị trước.
Lạc gia nếu lại muốn đối phó Tinh gia lần nữa thì nhanh nhất cũng phải là sáng mai.
Tiệc sinh nhật An Nhiên vừa kết thúc, bọn họ hẳn đang rất bận rộn.
Nên tối nay chắc hẳn sẽ chưa có động tĩnh gì.
Hơn nữa chắc chắn Lạc gia cho rằng đối phó Tinh gia hiện tại rất đơn giản, chẳng cần tới sự giúp đỡ của ai như năm đó nữa.
Tinh gia bây giờ vừa mới phất lên, tốc độ không nhanh nhưng rất vững vàng.
Đây đều là có lý do.
Tất cả đều nằm trong tính toán của tôi cả.
Nếu phất lên quá nhanh hẳn sẽ sinh ra động thái lớn, ảnh hưởng thị trường, sẽ đánh động nhiều thế lực khá phiền phức.
Còn chậm rãi như vậy ngược lại sẽ không tạo cho người khác cảm giác sẽ gây ra sóng gió gì.
Tuy mặt ngoài Tinh gia đang đi lên rất chậm rãi, nhưng mặt khác nội bộ chúng tôi đã hoạch định nhiều kế hoạch đặc biệt.
Tôi cũng có dự định phát triển sang nước ngoài.
Dựa vào mối quan hệ cùng uy tín tôi tích góp được bên đó hẳn cũng sẽ bớt khó khăn hơn.
Tôi vừa suy nghĩ vừa uống hết li sữa.
Anh nhận lấy cái li rỗng từ tay tôi, đứng dậy, suy nghĩ một lát rồi nói với tôi:
- Tối nay có muốn cùng anh làm bữa tối không? Ăn xong chúng ta liền đến công ty.
Nhưng trước đó em ngủ một chút đi.
A, đã rất lâu rồi tôi không cùng anh nấu bữa tối.
Từ sau khi anh tỉnh lại, Tinh gia xảy ra chuyện rồi tôi phải đi nước ngoài.
Trở về rồi thì lại bận rộn công việc của công ty...!Thật sự đã rất lâu rồi.
Tôi mỉm cười, đưa người với lấy cái laptop đầu giường rồi hướng anh nói:
- Có a.
Sức khỏe em vẫn ổn nên anh không cần lo.
Em sẽ liên lạc với mọi người trong công ty.
Nhưng để đề phòng bất trách như năm đó, em chỉ gọi những người thật sự có năng lực và đáng tin tưởng thôi.
Anh đừng lo.
Ổn thôi mà.
Anh gật đầu, cơ mặt cũng dãn ra thoải mái cười một cái.
- Ừm, anh ra chuẩn bị trước.
Lát em nhớ ra đó.
Sau khi anh ra khỏi phòng, tôi nhanh chóng thu xếp mọi chuyện.
Tầm 30ph sau mọi thứ đã ổn thõa tôi mới yên tâm ra ngoài xem anh thế nào?
A, anh vậy mà lại ngủ quên mất.
Anh ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ngã đầu ra sau ngủ thật ngon.
Hẳn là thật sự rất mệt mỏi.
Tôi không gọi anh dậy.
Nấu ăn có lẽ phải để bữa khác rồi.
Tôi vào phòng lấy một cái chăn, nhẹ nhàng rón rén đắp cho anh rồi vào bếp kiếm cái gì ăn tạm.
Nhưng quả thật không có gì cả.
Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.
Là cô gái hôm trước ở nhà tôi, tiểu thư Kim gia.
Tôi lục lọi trí nhớ nhưng đáng buồn là tôi không nhớ nổi tên cô ấy.
Đang tính làm lơ, đóng cửa đuổi khách mà sau khi nhìn lại gian nhà heo hút, tôi đành mở cửa.
Cô ấy nhìn tôi thăm dò.
Tôi cười nụ cười xã giao, không mấy vui vẻ nói:
- Em là em gái anh ấy.
Chị không phải lo.
Nực cười.
Ở với đám người An Nhiên tôi chưa đủ khổ hay sao mà giờ ở nhà cũng gặp tình huống này.
Tôi thề tôi thật sự là đứa em gái ngoan ngoãn, hiền lành, tuyệt đối không xen vào hạnh phúc của anh trai a.
Tôi lịch sự có chút cứng nhắc mời cô ấy vào nhà.
Cô ấy vào phòng khách, thấy anh tôi đang ngủ thì rất nhẹ nhàng, cũng không làm phiền mà xoay người đi lại chỗ tôi, hướng tôi hỏi:
- À, hai người đã ăn gì chưa? Bình thường, chị hay qua nấu cho anh em ăn, tay nghề cũng không tồi.
Nếu hai người chưa ăn, chị có thể mượn phòng bếp làm một ít món ăn đơn giản được không?
Giọng cô ấy dịu dàng, trầm bổng rất dễ nghe a.
Sao lần trước tôi không có thấy như vậy nhỉ? Nhưng mà có người nấu cho mình ăn hà tất gì lại từ chối.
Tôi cười như không cười, tùy hứng nói:
- À, cảm ơn chị đã chăm sóc anh em thời gian qua.
Tay nghề nấu ăn của ảnh cũng đỉnh lắm ấy.
Anh ấy nấu cho em ăn suốt à.
Tay nghề của chị hẳn cũng tuyệt lắm.
Em rất muốn thử a.
Chị cứ tự nhiên đi.
Da mặt cô ấy hơi co rút, nhưng nhanh chóng tươi cười nói: "Được thôi.
Chị sẽ cố gắng" rồi đi xuống phòng bếp.
Tôi cũng hơi bất ngờ khi chị ấy hiểu rõ từng ngóc ngách phòng bếp còn hơn cả tôi ấy.
Ặc, đột nhiên thấy mình hơi sân si.
Hiện tại tôi chỉ còn duy nhất một mình anh trai thôi nên giờ có đôi chút không muốn gả người a (T^T).
Tầm 1 tiếng sau, cô ấy đã chuẩn bị xong.
Tôi từ đầu