Mơ màng tỉnh dậy đã thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường ở trong một căn phòng lạ lẫm.
Tay chân đều bị trói rất chặt.
Tôi khó khăn ngồi dậy, nhìn người đối diện một tay đang lướt điện thoại, tay kia cầm một ly cà phê ấm.
Bộ dáng hết sức thoải mái vui vẻ.
- Tinh Đăng! Anh là muốn trả thù?
Tinh Đăng ngẩng đầu lên khỏi chiếc điện thoại, bước lại gần tôi cau mày im lặng, không nói gì hết.
Trong lòng tôi bất giác dâng lên một cỗ lo sợ.
Loại cảm giác này tôi chưa từng nghĩ sẽ thấy nó khi đối diện với anh ấy - người anh đã từng dịu dàng, ấm áp lại đối với tôi ôn nhu biết mấy.
- Trả lời em!
Anh ấy vẫn yên lặng nhìn tôi, trên môi đột nhiên nở nụ cười nguy hiểm.
Cả người khẽ run lên một cái, nụ cười này khiến tôi lạnh cả sóng lưng.
- Anh hai.
- Ha, thế mà em vẫn gọi anh là anh hai sao? Chúng ta không phải anh em.
Điều này chính em nói mà.
Nghe tới đây trong lòng tôi liền có chút sợ.
Thật sự anh ấy là nhắm đến tôi ư?
- Yên tâm.
Anh sẽ không làm hại em.
Anh đã sớm biết chúng ta không phải anh em ruột, sớm biết anh trai ruột của em sẽ trả thù.
Anh không hận hai người.
Là bố mẹ anh hại bố mẹ em trước.
Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao cuộc sống của tôi cứ không ngừng đảo lộn, rối loạn hết cả lên.
Vốn nghĩ nam chính cùng nữ chính đám cưới xong là hết chuyện rồi chứ.
Tại sao hiện giờ lại xuất hiện thêm một chuyện kì quái thế này.
Chả lẽ là muốn thanh trừ nữ phụ là tôi luôn sao, bắt tôi trả giá vì đã gây đau lòng cho nữ chính ư? Quả thật mệt mỏi, tôi thở dài chán chường nói:
- Thế anh bắt em làm gì?
Tinh Đăng thấy dáng vẻ này của tôi liền có vẻ không được vui lắm, giữa hai đầu lòng mày lộ rõ sự khó chịu
- Em thích thằng nhóc Bạch Phong đó đúng không?
A, đây đến cùng là chuyện gì chứ, tôi thật sự không hiểu nổi người con trai trước mặt đây là đang làm gì muốn gì nữa, đây thật sự đã từng là anh trai mà tôi biết sao.
Tôi tức giận hét lớn:
- Anh bị điên rồi à? Tỉnh lại đi!
Tinh Đăng nhíu mày, lạnh lùng, trầm tĩnh nói:
- Anh không điên.
Từ bé anh đã sớm thích em rồi.
Anh thích em đến mức em vĩnh viễn sẽ không tưởng tượng được nó nhiều như thế nào đâu.
Em còn nhớ hồi bé em nuôi một con cá.
Em suốt ngày chơi với nó, chăm sóc nó mà từ chối anh rủ ra ngoài chơi, sau đó nó liền chết không?
Tôi nhớ lại, quả đúng là có chuyện này.
Nhưng khi đó tôi chỉ đơn thuần cho rằng bản thân chăm sóc không tốt khiến nó chết thôi.
Nhưng mà hiện tại sự thật có vẻ không phải vậy.
Tôi nghi hoặc hỏi:
- Là anh làm sao?
Tinh Đăng nhìn thẳng vào mắt tôi nhanh chóng dùng giọng chắc chắn trả lời:
- Đúng vậy đó.
A, chuyện này, loại sự việc này, tình tiết này...!sẽ không phải là anh ấy thích tôi đi, lại còn theo kiểu điên loạn như vậy, tính chiếm hữu cao như vậy.
Ha, chuyện này chắc không thể nào đâu, không thể có chuyện như vậy được chứ....
- Anh đừng đùa nữa.
Anh ấy cười khổ, đôi mắt nhìn tôi thế nào lại có chút bi thương
- Anh không đùa.
Hẳn em còn nhớ thằng nhóc Bạch Phong đó từng nói em thích nó.
Anh hiển nhiên đã cho cậu ta một kinh hỉ.
Kinh hỉ? Rốt cuộc là chuyện gì? Tôi đã từng thích Bạch Phong không phải là nói dối.
Nhưng trừ tôi và cậu ấy tất cả mọi người đều không biết.
Khi ấy tôi cũng phủ nhận với anh.
Lẽ nào...
- Anh đã làm gì?
Tinh Đăng nở một nụ cười đắc ý, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Anh ấy nói:
- Giúp Bạch Phàm một chút, tước đi quyền thừa kế của Bạch Phong.
Ra là thế.
Chuyện khi đó hóa ra là do Tinh Đăng động tay.
Vậy mà làm tôi không tài nào hiểu được.
Dù cho khi đó Bạch Phong có chút ngu ngốc thật đi.
Tôi cũng đoán được cậu ta chắc chắn sẽ bị tước quyền thừa kế tạm thời.
Chỉ là không thể nào có chuyện sẽ đưa Bạch Phàm lên thay thế được.
Tôi đã gặp qua thằng nhóc đó vài lần.
Nó quả là