Khuynh Hy nằm trên giường, sắc mặt đờ đẫn, yếu ớt lên tiếng:
- Anh, em...
Khuynh Thần đã luôn cảm thấy trong lòng tràn ngập bất an.
Nhưng hắn vẫn luôn không tin.
Nhưng hiện tại nhìn biểu tình của em gái mình, trong lòng đương nhiên hiểu điều bản thân lo sợ nhất đã xảy ra.
Khuynh Thần cắn chặt môi, tay nắm chặt đến mức chảy máu.
Trong lòng đang không ngừng nổi bão.
Em gái hắn, người hắn yêu thương nhất, người thân duy nhất còn lại của hân.
Vậy mà hắn lại không thể bảo vệ.
Khuynh Hy nhìn anh trai biểu tình không tốt, trong lòng càng khó chịu hơn.
Cô thu người lại, mệt mỏi thì thào:
- Anh, em sẽ hủy Tinh gia.
Khuynh Thần nghe câu nói này hơi ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh liền mỉm cười, trong lòng có chút xấu hổ.
Em gái hắn còn nghĩ được như vậy, mà người anh trai như bản thân lại để tức giận lu mờ lí trí.
Rõ ràng bản thân hiện tại là chỗ dựa duy nhất cho em gái, mà lại ngu ngốc đứng đó tự trách.
Khuynh Thần bước lại ôm Khuynh Hy vào ngực.
Tay phải đặt lên đầu cô trấn an.
- Ổn thôi.
Có anh ở đây với em.
Em muốn thế nào liền thế đấy.
Mà thời khắc Khuynh Hy nói muốn hủy Tinh gia, trong lời nói không oán, không trách, không hận, không đau, mà vô cảm.
Khuynh Thần nghe ra chứ.
Em gái hắn, hắn hiểu chứ.
Nhưng mà thà Khuynh Hy cứ như vậy, có thứ muốn làm còn hơn là ngồi ngây ngốc, khóc lóc, ủ rũ.
Khuynh Hy dựa vào người anh, trong lòng từng đợt sóng yên bình, không phải bão tố, không phải mưa giông.
Tâm cô vẫn phẳng lặng như mặt hồ mùa thu.
Không oán, không hận.
Hiện tại cô chỉ muốn hủy Tinh gia.
Mà ở nơi khác, Bạch Phong cùng Hữu Cảnh trong lòng rối bời, gương mặt cùng bộ dáng yếu ớt lúc đó cứ quẩn quanh trong tâm trí hai người.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ dám đoán nhưng không dám tin.
Hai người ngồi trong xe, Hữu Cảnh lên tiếng:
- Cậu nghĩ cô ấy...
Bạch Phong lắc đầu, không muốn tiếp nhận bất cứ thông tin gì.
Khuynh Hy đối với hắn rất quan trọng.
Là người mà hắn có thể nói hết những nỗi lo của bản thân.
Là người hiểu hắn cần cái gì nhất.
Là người mà chỉ cần gặp thì sóng gió trong lòng phút chốc bình yên, tĩnh lặng.
Tựa như tri kỉ, nhưng lại không phải là yêu.
Hữu Cảnh nhìn Bạch Phong như vậy cũng chẳng buồn hỏi thêm gì.
Cả hai cứ yên lặng chìm trong suy nghĩ riêng.
Nhưng thật ra đều cùng một suy nghĩ.
"Cô ấy hiện tại có ổn không? Sẽ không khóc chứ?"
Hữu Cảnh không về nhà mà liền đến nhà của Bạch Phong.
Không hiểu sao cậu cảm thấy nếu có tin gì từ Khuynh Hy, Bạch Phong sẽ biết đầu tiên.
Bạch Phong cũng không quan tâm Hữu Cảnh.
Dù gì biết đâu cậu ta có tin gì từ Khuynh Hy sớm hơn mình thì sao?
Bạch Phong bấm chuông.
Hắn khi nãy vội vàng liền đem chìa khóa vứt ở công ty luôn rồi.
An Nhiên từ trong nhà chạy ra.
Cô mặc một chiếc váy trắng xinh đẹp, gương mặt không trang điểm càng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên, điềm đạm mà đáng yêu.
Mà Bạch Phong hôm nay về thật trễ.
Cô gọi điện cũng không nghe máy.
Cô muốn ăn bánh su kem nên gọi điện muốn nhắc hắn mua về.
Mà gọi thế nào cũng không nghe nên đành nhắn tin.
Mà hiện tại đã về trễ, bánh của cô cũng không thấy đâu.
Trong lòng An Nhiên liền rất không vui, giận dỗi, không thèm hỏi han gì Bạch Phong như mọi ngày.
Mà Bạch Phong lúc này cũng nào dư hơi mà để ý An Nhiên.
Vừa vào đến nhà liền đi thẳng lên phòng.
Hữu Cảnh ngồi ở phòng khách nghịch điện thoại, nhắn tin cho Khuynh Hy hỏi thăm một chút.
Nhưng biết thế nào cô ấy cũng không trả lời đâu.
An Nhiên thấy Bạch Phong một chút cũng không để tâm mình.
Trong lòng rất rất khó chịu.
Cô ngồi xuống bên cạnh Hữu Cảnh hỏi:
- Hai người có chuyện gì thế?
Hữu Cảnh mệt mỏi, đầu đau nhức, cũng không biết nên nói gì với An Nhiên.
Chuyện gia đình Bạch Phong, cậu không muốn xen vào, vẫn nên để hắn tự mình giải quyết.
- Em đi hỏi Bạch Phong ấy.
Anh hơi mệt, tạm thời để anh nghỉ ngơi một chút.
Hữu Cảnh nói xong liền nhắm mắt lại, không muốn để ý An Nhiên nữa.
An Nhiên cũng biết điều, không làm phiền Hữu Cảnh nghỉ ngơi nữa.
Vì trông cậu ta thật sự mệt mỏi.
Cô đứng dậy đi lên lầu, mở cửa phòng mình.
Bạch Phong đang nằm trên giường, đặt tay lên trán, mở mắt nhìn trần nhà.
An Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Phong.
Trong lòng dâng lên một cỗ bất an.
Có phải có chuyện gì rồi không?
- Phong, có chuyện gì sao? - An Nhiên thật nhẹ giọng hỏi.
Bạch Phong lười ngồi dậy, mệt mỏi trả lời:
- Không có gì.
Chút chuyện ấy mà.
Em không cần lo lắng.
An Nhiên luôn cảm thấy bản thân là người ngoài.
Chuyện gì cũng không ai nói với cô.
- Chuyện liên quan đến Tinh Tử đúng không?
Bạch Phong quay sang nhìn An Nhiên nhíu mày.
Tại sao cô ấy cứ luôn phải như vậy chứ?
An Nhiên nhìn biểu cảm của Bạch Phong, cười lạnh
- Em đoán đúng rồi chứ.
Cũng chỉ có cậu ta mới khiến mấy người như vậy thôi.
Thời điểm 7 năm trước cùng 3 năm trước cũng chính là cái bộ dáng này.
Tại sao vậy hả?
Bạch Phong mệt mỏi ngồi dậy.
Hiện tại tâm hắn đã rất loạn, mà người con gái hắn yêu nhất hiện tại còn náo như vậy, còn không chịu tin tưởng hắn.
- An Nhiên! Tinh Tử...!à không cậu ấy hiện tại là Khuynh Hy.
Em cũng biết cậu ấy với anh rất quan trọng mà.
- Nhưng anh đã đáp ứng em sẽ không thân thiết với cậu ấy nữa.
Đúng là có chuyện này.
Thời khắc Bạch Phong cầu hôn An Nhiên đã hứa sau này sẽ không thân thiết với Khuynh Hy nữa.
Nhưng đúng là cậu