- Tinh Đăng, anh muốn như vậy đến bao giờ hả?
Kim Tình hét lớn.
Cô không nhìn nổi bộ dáng cả ngày đờ đẫn, thất thần của Tinh Đăng nữa.
Tự dày vò bản thân như vậy làm gì? Người kia có để tâm đâu chứ?
Mỗi ngày Kim Tình đều qua Tinh gia.
Mua thật nhiều nguyên liệu, mỗi ngày đều nấu thật nhiều món Tinh Đăng thích ăn.
Cô cố gắng học thật nhiều công thức, cách làm, còn sáng tạo ra cách làm mới.
Tất cả cũng chỉ vì Tinh Đăng không muốn ăn gì cả.
Cô học nhiều như vậy, nấu nhiều như vậy cũng chỉ muốn anh ấy ăn một ít thôi.
Nhưng có khi Tinh Đăng đến nhìn cũng không nhìn, trực tiếp bỏ qua, để mặc Kim Tình một mình ngồi giữa bàn ăn rộng lớn.
Nhưng Kim Tình cũng không để ý, càng cho đó là động lực để hoàn thiện bản thân.
Mỗi ngày cô đều ngồi cạnh Tinh Đăng nói thật nhiều, cũng chẳng để tâm người kia có nghe hay không.
Nhưng hôm nay cô lại thật im lặng, chỉ trầm mặc ngồi bên cạnh anh ấy.
Cô có chút hy vọng trông đợi Tinh Đăng sẽ hỏi thăm cô, quan tâm cô một chút.
Nhưng cả hai ngồi im lặng bên nhau rất lâu, mãi cho đến khi trời sập tối.
Kim Tình thở dài, cô lại không rõ sự thật quá hay sao mà còn muốn ôm hy vọng.
Có chút đáng thương nhỉ? Nhưng sau cùng cô lại mỉm cười, một nụ cười tưởng chừng mất hết sức sống, yếu ớt, cam chịu đến đau lòng.
Cô nói:
- Mai em kết hôn rồi.
Chuyện này được lên kế hoạch từ lâu rồi.
Nhưng em không nói cho anh.
Tinh Đăng vẫn chăm chú nhìn trong tay sợi dây chuyền, không nói gì.
Kim Tình nhìn người bên cạnh, gương mặt thoáng buồn, nhưng nụ cười trên môi vẫn không tắt.
Nó chỉ ảm đạm đi thôi.
Cô lại nói:
- Nếu anh nói em đừng kết hôn.
Chúng ta có thể cùng nhau đi nước ngoài.
Cũng có thể cùng nhau dựng lại cơ nghiệp.
Em biết anh rất giỏi, rất có thiên phú kinh doanh.
Nhưng năm đó Tinh gia bị như vậy, anh chính là khăng khăng không chịu vực dậy nó, một mực chờ Tinh Tử trở về.
Tinh Đăng không muốn nghe tiếp chuyện này.
Anh đứng dậy bỏ lại Kim Tình ngồi ở đó sững người mà bước vào phòng.
Một câu trả lời cũng không cho cô.
Tinh Đăng trở về phòng, nhìn trên đầu tủ chiếc khung ảnh gia đình, lại nhìn cái khung ảnh hai anh em bên cạnh, nước mắt không tự chủ chảy dài xuống hai bên má.
Anh không khỏi nhớ hơn 20 năm trước, lần đầu tiên ở bệnh viện, anh nhìn thấy một bé gái rất xinh xắn.
Trên người cô bé không thiếu vết thương được băng bó chằng chịt.
Từ đầu tiên mà anh nghe cô bé ấy nói là:"Anh!".
Chỉ một từ, một từ khiến anh cả đời không thể quên.
Chỉ một từ cô bé đó đã đem trái tim anh mang đi rồi.
Người khác nói trẻ con không hiểu chuyện.
Nhưng Tinh Đăng năm đó trưởng thành thật sớm, suy nghĩ của anh so với nhiều người lớn đôi khi còn muốn trưởng thành hơn nhiều.
Cô bé đó lúc đó cũng không cười, ánh mắt cũng không giống những đứa trẻ khác hồn nhiên trong trẻo.
Nó ẩn chứa một tầng sương bí ẩn, một tầng che dấu thật dày.
Nhưng Tinh Đăng lại thích điều đó.
Anh sớm biết Tinh Tử không phải em gái mình rồi.
Anh cũng chưa bao giờ xem cô là em gái.
...................
Khuynh Hy mở cửa phòng.
Chìa khóa căn nhà này vẫn như thế để ở chỗ cũ.
Tinh Đăng rời mắt khỏi khung ảnh, nhìn lên, mỉm cười:
- Là em sao?
Khuynh Hy hơi nhíu mày.
Hiện tại cô đối với người trước mặt chỉ còn một mảnh lãnh đạm.
Nhưng mà không hiểu sao lúc này thật sâu trong lòng lại có một tia tức giận.
Nhưng cô tuyệt đối không phải kiểu người chỉ vì một tia cảm xúc mà không khống chế được bản thân.
Khuynh Hy như cũ lạnh nhạt, đều giọng hỏi:
- Anh còn muốn như vậy đến bao giờ?
- Anh xin lỗi.
Tinh Đăng vẫn luôn nắm trong tay sợi dây chuyền đó.
Anh đi lại, úp tay đưa ra.
Khuynh Hy nhìn do dự một chút rồi cũng xòe lòng bàn tay ra.
Tinh Đăng đặt nhẹ vào lòng bàn tay cô, dịu dàng cười:
- Cho em.
Hạnh phúc nhé, thiên thần của anh.
Chính là nụ cười quen thuộc này.
Nụ cười theo cô suốt thời thơ