Lớp học vẫn diễn ra đều đặn như thường lệ.
Trong giờ học tôi vẫn ngủ gục trên bàn, thành tích vẫn kém như vậy.
Nhưng một hôm tình cờ, Bạch Phong thấy tôi đang xem bản kế hoạch dự án của công ty, cậu ấy hỏi:
- Cậu hứng thú với dự án này à?
Tôi lười quay sang nhìn cậu ta.
Vì phải bận rộn với đống tài liệu này mà thậm chí tôi còn phải tranh thủ cả thời gian trên trường cho kịp deadline.
Nghe cậu ta hỏi tôi chỉ gật đầu.
Bạch Phong lại hỏi tiếp:
- Là dự án kiến trúc đô thị hóa bên khu Tây thành phố đúng không?
Tôi ngạc nhiên quay sang:
- Sao cậu biết?
Cậu ta mỉm cười như không, thản nhiên nói:
- Dự án đó là công ty gia đình cậu hợp tác với công ty gia đình tôi.
Và dự án này giao cho người thừa kế 2 nhà thực hiện.
Tôi không biết họ có mục đích gì nữa? Tôi lạnh tóc gáy, mấp máp môi:
- Lẽ nào...!là muốn tạo hôn nhân chính trị sao...?
- Có vẻ thế.
Ngược lại cậu cũng quá không quan tâm đối tác mình là ai đi.
Có chút thiếu chuyên nghiệp.
Tôi cười.
Tôi nào tài giỏi như đại thiếu gia đây.
Nào dư thời gian xem thử đối tác là ai.
Đống bản thảo này đã khiến tôi điên lên rồi.
Tôi chỉ biết đối tác là công ty Hứa Bạch.
Nào có thời gian quan tâm đó là công ty nhà cậu.
Nhưng những lời này tốt nhất không nên nói.
Tôi chỉ cười với cậu ta rồi làm việc tiếp.
Sau đó vì vấn đề dự án tôi và cậu ta còn gặp nhau vài lần.
Lúc đầu chính là chán ghét.
Nhưng tôi sớm nhận ra cậu ta rất giỏi, cậu ta có cái nhìn sắc bén, toàn diện về mọi mặt.
Nhờ thế dự án được diễn ra khá chu toàn, ổn thỏa.
Còn cậu ta có nhìn thấy điểm tài giỏi gì ở tôi không thì tôi không biết.
Nhưng sau đó buồn chán, chúng tôi hay