"Hạ Lăng!"
"Hạ Lăng! Đừng đánh nữa! Hạ Lăng! !"
...
Như một mảnh hỗn độn trong bóng đêm, Hạ Lăng cảm giác linh hồn mình thoát khỏi xác, phiêu du ở trong không khí, ý thức mơ hồ, không có điểm rơi.
Cô dường như nghe được giọng nói của Hạ Nhiễm Nhiễm, một tiếng lại một tiếng, kinh hoảng vội vàng, còn mang theo một tia sợ hãi.
Thanh âm của cô ta như từ nơi rất xa truyền đến, bị chặn lại bởi một bức tường trong suốt, Hạ Lăng dù có cố gắng nghe, nhưng chỉ có thể nhận ra đây là giọng của cô ta, còn đang nói cái gì thì cô không nghe được.
"Nếu còn đánh nữa, hắn sẽ chết mất! ! !"
Những lời này so với tất cả những thanh âm xì xào lúc trước, bén nhọn dứt khoát, phá yết hầu khàn khàn, mang theo vẻ thê lương.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng lúc này nghe rõ ràng, cảm thấy chấn động.
Chết? Ai sẽ chết?
Cô phá tan trở ngại, dứt khoát mở hai mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảng đỏ như máu, trên nền đất đều là máu tươi, giống như hoa anh túc nở rộ bên cầu Nại Hà, yêu dã mỹ lệ.
Hạ Lăng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trong trí nhớ còn sót lại của mình, mấy gã đàn ông thân hình cao lớn dũng mãnh, hung hãn mười phần, lúc này nằm la liệt trên mặt đất, che đi vết thương, thống khổ kêu rên, một đống hỗn độn.
Mà Hoắc Lâm Long vốn đem cô đặt dưới thân, nay lại bị mình đạp ở dưới chân, mặt mũi bầm dập, ý thức mơ hồ, sắc mặt tái nhợt trắng như tờ giấy, tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi, bộ dạng sống không bằng chết.
Trên người hắn có vô số vết thương, tay chân mềm oặt nằm bẹp trên mặt đất, tư thế vặn vẹo.
Nhìn thảm vô cùng.
Hạ Lăng ánh mắt dại đi nhìn phía nửa người dưới của hắn, ở vị trí giữa hai chân, chỗ đó như là bị thứ gì rất nặng đè xuống, thấm đầy máu tươi, giữa háng quần vải bị ướt dán chặt vào bắp đùi hắn, máu tụ thành suối nhỏ trên mặt đất chảy ra.
Đỏ đến dọa người.
Hạ Lăng cảm thấy, chỗ đó bị thương thành như vậy hẳn không thể sử dụng được nữa rồi.
Nói cách khác, hắn hoàn toàn triệt để trở thành phế nhân.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hoắc Lâm Long nằm thẳng trên mặt đất, khuôn mặt anh tuấn bởi bị sỉ nhục cùng đau đớn mà trở nên vặn vẹo dữ tợn, hắn căm ghét nhìn Hạ Lăng, hữu khí vô lực quát: "Đánh đi! Sao không đánh tiếp? Hay mày dứt khoát giết chết tao đi!"
Hắn cũng dai thật, bị thương thành như vậy mà không ngất.
Hạ Lăng không nghĩ đến, cô vừa mới tỉnh lại, đầu óc có chút mơ hồ, đối mặt với tình huống như này, ý thức có chút trì độn, nhìn bộ dạng thê thảm của Hoắc Lâm Long, còn đang suy nghĩ là ai đánh hắn thành như vậy, tàn nhẫn như thế, nhìn thôi cũng thấy sợ, đảo mắt, liền nhìn thấy viên gạch dính đầy máu trên tay mình, sợ tới mức lập tức ném đi, không nghĩ đến, lại rơi trúng hạ bộ của hắn.
"A!"
Hoắc Lâm Long đau đớn gào thét một tiếng, hai mắt tối sầm, rốt cuộc ngất đi.
Hạ Lăng cuối cùng cũng biết được nguyên nhân phát sinh sự việc, nhất định là hắn đã thoát ra!
Sắc mặt cô trắng bệch, cố gắng trấn định tinh thần, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, ở cửa quán bar thấy được Hạ Nhiễm Nhiễm, chỉ có một mình cô ta, bọn người kia đã không thấy bóng dáng, cô gái quần áo xộc xệch, tóc dài rối loạn, trên mặt toàn là nước mắt, khiến lớp trang điểm tinh xảo bị lem đi, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên bẩn thỉu, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật, bất quá trên người cô không có vết thương, vô lực ngồi phịch trên mặt đất, mặt lộ vẻ sợ hãi nhìn cô.
Hạ Lăng quá quen với vẻ mặt như thế, bởi vì trước kia có rất nhiều lần, khi cô mờ mịt tỉnh lại, người bên cạnh chính là dùng vẻ mặt như thế nhìn mình, hoảng loạn, khiếp sợ, như là đang nhìn thấy quỷ.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Cô... cô khôi phục lý trí rồi sao?" Hạ Nhiễm Nhiễm thấy cô nhìn về phía bên này, giống như một chú chim nhỏ sợ cành cong, lắp bắp hỏi.
"Ừm." Hạ Lăng nhẹ nhàng đáp một câu, trên mặt không chút cảm xúc, đi đến bên cạnh cô ta vươn tay ra, "Đứng lên đi, chúng ta về nhà."
Trả lời mập mờ, không có ý định giải thích.
"À ừm..." Hạ Nhiễm Nhiễm trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt băng lãnh này của cô, cái gì cũng không dám hỏi, yên lặng nắm lấy tay cô đứng lên.
Nhưng mà Hạ Lăng kéo vài cái, Hạ Nhiễm Nhiễm vẫn không đứng lên được, Hạ Lăng buông tay, không nói một lời nhìn cô ta.
"Cô đừng nhìn tôi như vậy, cũng không phải tôi cố ý mà là không dậy nổi." Hạ Nhiễm Nhiễm có chút tức giận, xấu hổ cắn môi, "Chỉ là, chỉ là chân không còn lực nữa."
Hạ Lăng nhìn về phía đùi cô ta, quả nhiên vẫn đang run rẩy không ngừng, im lặng, bất đắc dĩ xoay người ngồi xổm xuống, "Lên đi, tôi cõng cô về."
"A." Hạ Nhiễm Nhiễm có chút cự tuyệt nhưng lại bị vẻ mặt hung ác của cô dọa sợ, ngoan ngoãn trèo lên lưng cô.
Hạ Lăng đứng dậy ổn định thân thể, không chần chờ, lập tức bước nhanh rời đi, cũng không để ý đến tình cảnh của bọn Hoắc Lâm Long.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Cô vừa rời đi, mấy thanh niên nằm trên mặt đất bị thương nhẹ lập tức chạy đến bên cạnh Hoắc Lâm Long, nôn nóng hô to: "Lão Đại! Lão Đại!"
"Nhanh! Mau gọi xe cứu thương!"
"Làm sao bây giờ? Có nên báo cảnh sát không?"
"Báo cái rắm! Mày không nghĩ đến chúng ta cũng sẽ bị bắt hả?"
Gã đầu trọc dùng lực vỗ vào đầu tên đàn em.
Hoắc Lâm Long con trai của ông chủ quán Bar, tính cách kiêu ngạo lại háo sắc, ỷ vào thân phận của mình, thích đến quán Bar săn gái, làm nhiều thành quen. Hắn ta không ít lần đụng tới trẻ vị thành niên, nhưng được gia đình hậu thuẫn đằng sau dùng áp lực đè xuống, nên mới có thể làm xằng làm bậy đến bây giờ.
Lần này hắn là đá phải tấm sắt, không chỉ không thực hiện được, còn bị đánh trọng thương, thật sự là mất cả chì lẫn chài.
*
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Thời điểm Tiết Húc tới, vừa lúc xe cứu thương đem Hoắc Lâm Long đi, bọn họ chỉ nghe được tiếng còi báo động, ánh đèn nhấp nháy chiếu sáng, vào ban đêm giống như ngôi sao.
"Ai nằm trên cáng cứu thương vậy?" Từ Hàn vẻ mặt băng sơn ngàn năm không đổi nay đã sụp đổ, thay vào đó là bộ dạng âm trầm đáng sợ, nắm chặt vai Nghiêm Lập hỏi, "Nhiễm Nhiễm đâu? Cô ấy hiện tại đang ở đâu! ?"
"Đừng vội đừng vội, người trong xe cứu thương không phải Hạ Nhiễm Nhiễm, là bọn lưu manh kia!" Nghiêm Lập vội vàng trấn an nói.
Từ Hàn nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, buông bả vai cậu ra, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nghiêm Lập được tự do, còn chưa kịp thả lỏng, bả vai lập tức bị một người khác bắt được, vẻ mặt khẩn trương của Tiết Húc xuất hiện ngay trước mắt, nhưng không giống với Từ Hàn, ánh mắt hắn lại toả ra sát khí.
"Cô gái kia đâu, đi đâu mất rồi?"
Nghiêm Lập sửng sốt, nói: "Tôi làm sao biết được."
"Không phải tôi dặn cậu phải luôn để ý đến cô ta sao?"
"Tôi vốn luôn nhìn chằm chằm mà, nhưng bộ dạng của cô ấy lúc đánh người quả thật quá khủng bố, tôi không khỏi thất thần mấy phút."
Nghiêm Lập không khỏi khép chặt chân, dường như nhớ đến cảnh cô gái kia cầm gạch nện xuống nửa người dưới của Hoắc Lâm Long.
Hình ảnh đấy đã trở thành bóng ma cả đời của cậu ta.