https://truyen4u.net/author/NekoU207
Sinh hoạt hàng ngày của Hạ Lăng biến hóa nghiêng trời lệch đất, Hạ Trác Quần từ hôm tâm sự cùng cô, thái độ đối với cô chuyển biến rất nhiều, bỏ xuống khúc mắc trong lòng, chân chính đón nhận cô, thừa nhận thân phận của cô.
Đầu tiên ông ra lệnh cho tất cả người hầu trong nhà thay đổi cách xưng hô với cô, phải gọi là nhị tiểu thư, sau đó thấy thời tiết càng ngày càng nóng, ông gọi Lý tẩu đi mua cho cô mấy bộ quần áo mùa hè, cố ý dặn dò bà không cần để ý giá, chỉ cần Hạ Lăng thích là được, tiếp nữa chính là Hạ Lăng phát hiện ông cho mình thêm phí sinh hoạt, từ mỗi tháng 2000, lên mỗi tháng hai vạn, một bước nhảy vọt.
Hạ Lăng chỉ nhìn không biết nói gì, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Hạ Nhiễm Nhiễm lại trở thành cô gái yếu ớt tùy hứng như vậy, này hoàn toàn chính là bị Hạ Trác Quần chiều chuộng đi! Ông đối với người ngoài lúc nào cũng có sự phòng bị, nhưng với vai trò là người cha thì vẫn luôn tận tâm tận lực.
Hơn nữa ông không chỉ quan tâm tới điều kiện vật chất, từ hôm đó trở đi, Hạ Trác Quần mỗi đêm đều sẽ dành một ít thời gian hỏi thăm tình hình học tập của cô, thấy được thành tích có phần tiến bộ, ông sẽ cười rồi xoa đầu cô khích lệ.
Ông chưa hề làm như vậy với Hạ Nhiễm Nhiễm, cũng không phải ông phân biệt đối xử, chỉ là mỗi khi hỏi thăm Hạ Nhiễm Nhiễm, cô ấy đều giống như con nhím xù lông, lạnh lùng nói liên quan gì tới ông, sau đó cũng không có sau đó nữa.
Hạ Lăng là kiểu không chịu nổi được người khác khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, "Cảm ơn chú."
"Tại sao còn gọi ta là chú?" Hạ Trác Quần mày kiếm nhíu lại, "Chẳng lẽ con không muốn thừa nhận ta là ba con?"
"Không phải vậy." Hạ Lăng lập tức lắc đầu, thật lòng nói, "Sắp tới ở trường có bài kiểm tra, con muốn đợi sau khi thi xong, lấy được thành tích xứng đáng rồi mới có can đảm gọi."
Ông đối với mình tốt như vậy, cô cũng muốn bản thân phải dành được thành tích thật tốt để đáp lại ông, lúc đó mới đủ tư cách.
Hạ Trác Quần nghe qua liền hiểu ý của cô, trong lòng có vài phần cảm động, cười nói: "Con rất có tự tin."
Hạ Lăng cũng cười, mặt không lạnh không nóng, có chút ngượng ngùng.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Theo lý thuyết, Hạ Trác Quần đột nhiên đối tốt với cô như vậy, lấy tính cách của Hạ Nhiễm Nhiễm, hẳn là sẽ quậy tung trời mới phải, nhưng sự thật là, cô ấy một chút phản ứng cũng không có, Hạ Nhiễm Nhiễm không chỉ không tức giận, không cãi nhau với Hạ Trác Quần, lại càng không đối nghịch với Hạ Lăng.
Giống như từ đêm hôm đó sau khi trở về, cô ấy cả người như mất hồn, mỗi ngày vừa về nhà liền đi thẳng lên phòng, một giây cũng không ở lại lâu, khi cùng nhau ăn cơm, phát hiện cô ngồi ăn đến phát ngốc, chốc lại đỏ mặt, chốc mặt lại đen xì, miệng mấp máy liên tục, nói thầm những lời thô tục, Hạ Lăng cẩn thận nghe, hình như là đang trù ẻo ai đó.
*
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Tháng 6, ánh nắng vàng rực rỡ, thời tiết nóng đến cực điểm, tất cả học sinh trong trường đều đã chuyển sang đồng phục mùa hè, nam áo sơ mi ngắn tay quần đen, nữ thì thay quần bằng chân váy đen, nhẹ nhàng khoan khoái lại thoải mái.
Hạ Lăng cũng mặc áo cộc tay, nhưng lại đeo thêm hai cái bảo hộ cổ tay, dùng để che khuất mấy vết sẹo, không ai nhìn ra điểm khác thường.
Tiết cuối cùng buổi sáng, giáo viên dạy số học có chuyện đột xuất, bố trí để bọn họ tự học, học sinh nào có an phận như vậy, thầy vừa đi liền đồng loạt lấy điện thoại di động ra, nam sinh chơi trò chơi, nữ sinh lướt "taobao" bát quái, lớp học trở nên ầm ĩ, ban cán sự lớp tượng trưng hô lên hai tiếng, thấy không ai phản ứng lại, cũng tự mình chơi di động.
Không có biện pháp, lớp này nếp sống từ lâu đã như thế.
Quý Tu Uyên nhàm chán nhăn mũi chu miệng kẹp bút ở giữa, ngắm cô gái bên cạnh đang cúi đầu nghiêm túc làm bài tập.
Trừ cô.
"Viết lâu như vậy cậu không thấy mệt sao?" Quý Tu Uyên nhịn không được, nhìn Hạ Lăng, tìm đề tài, "Có muốn chơi một ván xả hơi không?"
"Tớ mang cậu ăn gà?"
"Còn có thể đưa cậu trang bị."
"..."
Nhưng mà vô luận cậu nói cái gì, cô gái từ đầu đến cuối cũng không thèm ngẩng mặt lên một tấc, không nhúc nhích, không nói lời nào.
Quý Tu Uyên có chút phiền muộn, cuối cùng cũng biết cái gì gọi là nhấc đá đập chân mình, từ sau lần cậu nho nhỏ đùa giỡn cô một chút, Hạ Lăng tựa hồ nhịn đến cực hạn, thật sự tức giận, không thèm nói câu nào với cậu, coi cậu như không khí.
Bất kể sau này cậu liên tục nói xin lỗi, hay hét vào tai cô, cô đều không để ý tới, như là quyết tâm muốn cùng cậu chiến tranh lạnh đến cùng.
Nhưng cô đối với cậu càng lạnh nhạt, lại càng kích thích dục vọng muốn chinh phục của cậu, giống như trước kia cậu ta từng theo đuổi cô hoa khôi lạnh lùng, cầu mà không được, mới càng tâm tâm niệm niệm khó quên.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng không biết cậu ta đang nghĩ cái gì, dù biết cũng lười để ý tới, chuông tan học vừa vang lên, cô liền thu dọn đồ đạc, cầm ra hai phần cơm hộp.
Quý Tu Uyên biết cô lại muốn đi đưa cơm cho Tiết Húc, có chút ghen tị, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Khương Tư Nhu lẻ loi đi ra khỏi phòng học, ánh mắt chợt loé tia sáng, cố ý lớn tiếng nói: "Cậu bây giờ mỗi ngày đều cùng A Húc ăn cơm, có phải quên mất cô bạn cùng bàn trước kia của cậu rồi không? Cậu làm như vậy là không được."
Hạ Lăng dừng động tác, đúng như lời cậu nói, từ lúc cô và Tiết Húc cùng nhau ăn cơm, Khương Tư Nhu lại trở nên cô đơn lẻ bóng, không chỉ như thế, chỗ ngồi của hai người bị tách ra, thời gian lui tới cũng giảm bớt, Khương Tư Nhu giống như lại biến thành người tàng hình.
Độc lai độc vãng.
Mà cô thế nhưng lại không phát hiện ra.
Hạ Lăng nhíu mày, nhìn vẻ mặt tươi cười đáng ăn đòn của Quý Tu Uyên, chần chừ một lát, nhắn WeChat cho Tiết Húc: "Chúng ta đến nhà ăn số hai gặp nhau đi, tôi đưa cơm hộp cho cậu."
Tiết Húc: "Làm sao?"
Hạ Lăng: "Hôm nay tôi muốn cùng bạn ăn cơm."
Tiết Húc không nhắn lại.
Hạ Lăng cũng không quản hắn nữa, vội vàng chạy tới nhà ăn số hai, nhìn quanh một vòng, liền tìm được Khương Tư Nhu, bởi vì thật sự quá nổi bật.
Cô ấy ngồi bàn tám người, ngoại trừ cô ra bên cạnh đều không có ai khác, cũng có vài học sinh bưng khay cơm đi ngang qua, lại coi cô như ôn dịch, không muốn ngồi cùng một chỗ.
Cô gái ngồi quay lưng lại với cô cúi đầu ăn cơm, thân hình nhỏ bé gầy yếu giữa khung cảnh náo nhiệt càng tô đậm vẻ cô đơn đến đáng thương.
Hạ Lăng nhìn có chút khó chịu, không chút do dự, cầm hộp cơm ngồi vào ghế đối diện cô ấy.
"Sao cậu lại tới đây?"
Khương Tư Nhu ngẩng đầu, thấy người đến là cô, vui mừng chớp chớp mắt, cũng không chút oán giận Hạ Lăng mấy ngày nay bỏ rơi mình.
"Cùng cậu ăn cơm." Hạ Lăng mỉm cười, thở dài nhẹ nhõm, cô rất coi trọng người bạn này, cũng không hy vọng khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, huống chi buổi tối hôm đó nếu không có cô ấy, Hạ Nhiễm Nhiễm có thể đã gặp nguy hiểm.
"Cậu không ăn cơm với Tiết Húc sao?" Khương Tư Nhu nghi hoặc khó hiểu.
"Bạn hắn nhiều như vậy, không lo không có ai ăn cùng." Hạ Lăng lắc đầu, nghĩ đến Tiết Húc vẫn chưa trả lời mình, không phải tức giận rồi chứ? Kệ đi, vẫn là tự mình đa tình.
Chỉ là cơm hộp của hắn xử lý thế nào đây, nhỡ hắn không đến lấy thì sao?
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng vừa nghĩ như vậy, ngoài cửa nhất thời một trận náo loạn, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, mấy người Tiết Húc đang thong thả tiến vào, Từ Hàn Hạ Nhiễm Nhiễm Chu Gia Giang, còn có Quý Tu Uyên tất cả đều có mặt, trai xinh gái đẹp, công tử nhà giàu thiên kim tiểu thư, các nữ sinh phát ra tiếng reo hò, hưng phấn trao đổi ầm ĩ.
Từ Hàn cùng mấy người đi tới xếp hàng chờ cơm, chỉ có Tiết Húc vẫn đứng ở cửa đưa mắt nhìn xung quanh, thân hình cao gầy, làn da trắng như tuyết, hai bắp đùi thẳng tắp thon dài, chiếc quần đồng phục màu đen quê mùa khi mặc lên người hắn lại mang một loại khí chất ngạo mạn cùng tự phụ.
Người này, dù chỉ đứng yên một chỗ không làm gì cả, nhưng lại tạo nên một phong cảnh vô cùng đẹp mắt.
Đôi mắt đen láy của Hạ Lăng không chớp nhìn chằm chằm hắn, có chút xuất thần.
Thiếu niên hình như có cảm giác, quay đầu nhìn về bên này, bốn mắt nhìn nhau, hắn nheo mắt, nở nụ cười, cất dài bước chân, lập tức đi về hướng cô.
"Sao mấy người đều đến đây hết vậy?"
Hạ Lăng nhìn Tiết Húc tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, cánh tay thon dài không khách khí vươn tới cầm lấy hộp cơm của mình, cô liếc hắn một cái, đè thấp âm lượng nhỏ giọng hỏi.
"Đến ăn cơm, cô muốn ăn cùng bạn, tôi bảo bọn họ tới ăn cùng." Tiết Húc không thèm để ý cười cười, hướng Khương Tư Nhu đối diện đã sợ đến choáng váng chào hỏi, "Cậu sẽ không để ý chứ?"
"Đương... đương nhiên." Khương Tư Nhu có chút lắp bắp, mặt đỏ ửng, cô không rành giao