Đường Nhạn Mai chuẩn bị ổn thoả mọi thứ xong, liền nhàn nhã dựa vào tường chờ Hạ Lăng hoàn toàn mất khống chế, đến lúc đó, không cần bà nói nhiều, Hạ Trác Quần khẳng định sẽ đem cô đưa vào bệnh viện tâm thần.
Cùng chung chăn gối với Hạ Trác Quần hơn hai mươi năm, Đường Nhạn Mai biết gã đàn ông này là một người cẩn thận, nói khó nghe chính là nhát gan, ông ta sẽ loại bỏ tất cả những thứ cản trở bước tiến của mình dù là người hay vật.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Đường Nhạn Mai mới nhếch môi nở nụ cười, liền nhìn thấy ở phía trước Hạ Lăng hơi quay đầu, đột nhiên nhìn về phía mình, hai mắt mở lớn đỏ rực, không chớp mắt nhìn chằm chằm bà, khiến người khác có cảm giác sởn tóc gáy.
Chẳng lẽ cô nghe được những lời vừa rồi mình phân phó với chú Lục?
Đường Nhạn Mai lạnh sống lưng, trong lòng lộp bộp một chút, nhưng Hạ Lăng rất nhanh thu hồi tầm mắt, chỉ liếc nhìn bà ta một cái, bước chân nhẹ nhàng chuyển động, mặt vô cảm hướng Hạ Trác Quần đi tới.
"Ngươi thật là vô pháp vô thiên!"
Hạ Trác Quần cho rằng cô muốn động thủ với mình, sắc mặt đặc biệt khó coi, giơ cao tay phải lên, tính cho cô thêm một cái bạt tai để cô tỉnh ra, Hạ Lăng lại đột nhiên ở trước mặt ông ngồi xổm xuống, không nói một lời nhặt từng tờ bài thi trên đất lên.
"Ngài có thể nhấc chân lên một chút không?" Hạ Lăng ngẩng đầu, nhìn Hạ Trác Quần, đôi mắt ngoại trừ đầy tơ máu thì không chứa bất kì cảm xúc nào, "Ngài dẫm lên bài thi của tôi rồi."
Giọng nói của cô rất trầm.
Hạ Trác Quần cúi đầu, dưới chân ông quả thực có một tờ bài thi, bị đôi dép đi trong nhà dẫm lên một góc, ông tập trung nhìn, là bài thi toán học, ở đầu trang giấy là con số to đùng màu đỏ, điểm là......139?
Ông ngẩn người, ngỡ mình hoa mắt, đúng rồi, vừa nãy hình như cô nói mình đứng hạng nhất trong lớp, chẳng lẽ là thật?
Hạ Trác Quần theo bản năng lấy chân ra, định nhặt bài thi lên nhìn cho rõ, Hạ Lăng lại nhanh hơn ông một bước, đoạt lại bài thi, phủi đi lớp bụi, rồi vuốt lại cho phẳng.
Cô đem tất cả sấp bài thi sắp xếp lại cho chỉnh tề rồi ôm vào trong ngực, đứng lên, bình tĩnh nhìn ông, hơi khom người, lễ phép nói: "Cảm ơn ngài hai tháng nay đã đối xử tốt với tôi, hiện tại có thể phiền ngài cùng dì Đường ra ngoài một chút không? Tôi muốn sửa sang lại hành lý."
Thái độ của cô đối với ông, dường như lại trở về thời điểm ban đầu lúc ông mới đón cô về, không nóng không lạnh, không kiêu ngạo không xu nịnh, chỉ đơn thuần coi ông là người lạ nhưng có chung huyết thống, trừ cái đó ra, không có bất kì mối liên hệ nào khác.
Hành vi của Hạ Lăng rõ ràng không thể bắt bẻ, nhưng Hạ Trác Quần nhìn thấy cô tỏ ra lãnh đạm, trong ngực không biết vì sao có chút buồn, cảm thấy có thứ gì đó nghẹn ở trong lòng, có chút hụt hẫng.
Đường Nhạn Mai không nghĩ tới Hạ Lăng thế nhưng lại nhịn xuống, mày đẹp hơi nhíu, đang suy nghĩ xem có nên thêm dầu vào lửa hay không, một thanh âm trong trẻo từ phía sau truyền đến.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Ba, mẹ, hai người ở trong phòng Hạ Lăng làm gì vậy?"
Đường Nhạn Mai cùng Hạ Trác Quần giật mình, quay đầu thấy Hạ Nhiễm Nhiễm khoác trên lưng cặp sách màu hồng nhạt, nghi hoặc khó hiểu nhìn bọn họ.
"Con đi đâu mà giờ mới về?" Hạ Trác Quần phản ứng lại, cả giận nói: "Nhìn xem hiện tại là mấy giờ, sao giờ mới thèm về?"
"Con qua nhà Từ Hàn học." Hạ Nhiễm Nhiễm bĩu môi, "Con nói với mẹ rồi mà."
"Không sai, từ sáng con bé đã nói với tôi rồi, nó đi học, ông hung dữ như vậy làm gì."
Đường Nhạn Mai bất mãn nhìn Hạ Trác Quần liếc mắt một cái, vui mừng xoa đầu Hạ Nhiễm Nhiễm, cười nói: "Kì thi lần này xếp hạng năm mươi toàn khối, so với trước kia ước chừng tiến bộ năm bậc, con gái, nghĩ xem muốn thưởng cái gì, ngày mai mẹ dẫn con đi mua."
"Không cần đâu ạ." Hạ Nhiễm Nhiễm chu miệng có chút không phục nói: "Hạ Lăng còn làm tốt hơn con."
"Mà hai người ở trong phòng Hạ Lăng làm gì vậy?"
Hạ Nhiễm Nhiễm vẫn rất để ý, đi vòng qua Đường Nhạn Mai tiến vào phòng, thấy được Hạ Lăng đứng ở giữa phòng, trong mắt tràn đầy tơ máu, cả kinh nói: "Hạ Lăng, sao mắt cậu lại đỏ thế kia?"
"Được rồi, con mau về phòng ngủ đi." Hạ Trác Quần mặt trầm xuống đẩy cô ra ngoài, quay đầu nói với Hạ Lăng: "Đêm nay ngươi thu dọn một chút, ngày mai ta sẽ gọi người đưa ngươi đi."
Nói xong liền hướng phía cửa, nhanh chóng rời đi.
"Thu dọn cái gì vậy ạ?"
Ngoài cửa, Hạ Nhiễm Nhiễm vẫn không buông tha hỏi: "Ba muốn đưa Hạ Lăng đi đâu?"
Hạ Trác Quần: "Chuyện người lớn con nít hỏi làm gì."
"Nhưng mà......"
"Rồi rồi, ngày mai mẹ đưa con đi ăn hải sản có được không?" Đường Nhạn Mai ôn nhu chen vào nói.
......
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Rốt cuộc cũng đi rồi.
Hạ Lăng cúi đầu nghĩ thầm, mặt mày có chút mỏi mệt, cô tắt đèn phòng đi chỉ để lại duy nhất ánh sáng phát ra từ chiếc đèn bàn, tuy nhỏ bé nhưng ấm áp, ngồi vào trước bàn học, mở ngăn kéo ra, lấy một lọ thuốc màu trắng, dốc ra mấy viên bỏ vào trong miệng, đến nước cũng chưa uống, liền trực tiếp nuốt xuống, sau đó gối đầu lên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ đến khi tâm trạng dần bình ổn lại, mới chậm rì rì đi đến trước giường, đem rương hành lý được cất phía dưới kéo ra.
Chiếc vali màu đỏ hơi cũ, nó được tính là đồ vật có giá trị nhất của cô khi còn ở nhà cũ.
Thật ra cũng không có gì phải thu dọn.
Hạ Lăng nhìn khắp phòng một lượt, tủ quần áo chứa đầy những bộ cánh xinh đẹp, đồ dùng học tập trên bàn sách, chăn bông đệm nhung...... Không có thứ gì là thuộc về cô.
Đồ đạc của cô, từ khi chuyển đến đây, tất cả vẫn nguyên vẹn ở trong cái vali nhỏ bé này, chưa từng lấy ra, giống như bất cứ lúc nào cô cũng có thể rời đi.
Không, nơi này vẫn còn hai thứ là của cô.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng nhớ tới cái gì, đứng dậy, trở lại bàn học mở ngăn kéo, lấy ra ba lọ thuốc cùng cuốn sổ nhật ký được dấu dưới đáy.
Sổ nhật ký vẫn như cũ, bìa màu đen dày cộp, giống như nhuốm màu thời gian, điều khác biệt duy nhất chính là nó được viết thêm mấy chục trang nữa, Hạ Lăng tùy ý lật dở, cơ hồ mỗi một tờ, đều có thể nhìn thấy hai chữ "Tiết Húc".
Cũng nên đổi cuốn khác rồi.
Cảm xúc nhạt nhoà, đôi mắt yên lặng u ám.
Hạ Lăng trầm mặc cầm lấy cuốn sổ nhật ký cùng mấy lọ thuốc, đi tới phía vali, mở khóa kéo đem chúng bỏ vào trong, lại vô tình nhìn thấy chiếc áo khoác màu xanh dáng cao bồi cùng chiếc quần da bó sát người được nhét ở một góc.
Lúc trước Tiết Húc chỉ ra chứng cứ và xác nhận cô là hung thủ.
Khi đó cô sợ bị Tiết Húc phát hiện, tính ném đi nhưng lại quên mất.
Bất quá hiện tại cũng không có gì đáng ngại.
Bởi vì hắn sẽ không bao giờ phát hiện ra.
Không bao giờ.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Nội tâm Hạ Lăng sinh ra một cỗ bi thương, cảm xúc tiêu cực tích trữ bấy lâu bùng nổ, cô gắt gao ôm lấy áo da, cúi đầu thật sâu, gương mặt khổ sở, cổ họng khó khăn không nói nên lời, áp lực, thống khổ, bế tắc, cũng chỉ có thể phát ra một vài tiếng kêu vô ý nghĩa.
Đau muốn chết.
Nhưng vô luận cô khó chịu thế nào, khóe mắt vẫn khô khốc, một giọt nước mắt cũng không có.
Cô dường như sớm đã quên khóc là như thế nào, tùy ý phát tiết, cam chịu, đem cô bao phủ, không thấy ánh mặt trời.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Có thể là bị bộ dạng của Hạ Lăng dọa sợ, tuy rằng cô không làm bất cứ hành động gì gây thương tổn người khác, nhưng Hạ Trác Quần lại thay đổi chủ ý, không tìm trường khác cho cô mà trực tiếp đưa cô đến cô nhi viện.
Ông không muốn tiếp tục nuôi nấng cô, bởi vì sợ dưỡng ra một Bạch