Không khí yên lặng quỷ dị.
Đùng ——
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ba người bọn họ, trong nháy mắt bùng nổ.
"Wow! Một cuộc tình tay ba đang diễn ra, tiếp đi! Tiếp đi!" Một cậu nam sinh chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn lên tiếng ồn ào.
"Tiết Húc và Quý Tu Uyên vì một người con gái mà xảy ra mâu thuẫn, đây chính là tình tiết trong phim thần tượng!"
"Hạ Lăng tốt số thật đấy."
"Này này, không phải cậu nói Tiết Húc chỉ coi cô ấy là em gái sao, sao giờ lại thành thế này?"
"Sao tớ biết được, tớ cũng chỉ nghe Chu Gia Giang nói vậy, mới chỉ thế này thôi thì chưa nói trước được, cô gái này vừa nhìn chính là đóa bạch liên hoa, thích tỏ vẻ đáng thương để tranh thủ sự đồng cảm của đàn ông, Tiết Húc chỉ là nhất thời bị mê hoặc, sao có thể thích cô ấy được."
Mấy nữ sinh nhỏ giọng bàn luận, biểu cảm khinh thường lại ghen ghét, trong giọng nói lộ ra vị giấm chua nồng nặc.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Chủ nhiệm lớp phản ứng kịp, sắc mặt xanh mét, chỉ vào bọn họ lạnh lùng nói: "Tiết Húc, Quý Tu Uyên, các em đang làm cái gì vậy? Không nhìn xem nơi này là chỗ nào! Còn không mau buông bạn học nữ kia ra, thật là quá kỳ cục!"
"Quý Tu Uyên, cậu buông tay ra!"
Tiếng bàn luận của bạn học cùng lời cảnh cáo của giáo viên tất cả đều truyền tới tai Hạ Lăng, cô sắc mặt trắng bệch, trợn mắt nhìn Quý Tu Uyên, đôi mắt trong veo thoáng chốc nổi lên ánh lửa, cô thật sự tức giận.
"Cậu ta buông thì tôi sẽ buông."
Quý Tu Uyên thản nhiên không sợ, vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ như cũ, nắm lấy tay cô không chút nới lỏng, ngược lại càng ngày càng chặt, cậu nhìn Tiết Húc, ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo cùng khiêu khích, "Dựa vào cái gì tôi phải buông trước?"
"Cậu... con mẹ nó......"
Tiết Húc lạnh mặt, đứng lên, đôi mắt đen nhánh lạnh thấu xương, bàn tay đang nắm lấy Hạ Lăng vô thức tăng lực đạo, tính kéo cô lại gần mình, nhưng liếc mắt thấy gương mặt tái nhợt nhăn nhó có vẻ đau đớn của cô, hắn trong lòng thấp thỏm, liền buông ra tay.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Cảm giác được đối phương buông tay, Quý Tu Uyên cong cong khóe miệng, còn chưa kịp đắc ý cười đã bị một cơn đau đến thấu tim ập đến, Tiết Húc thế nhưng lại quay ngược lại chế trụ cổ tay của cậu, tàn nhẫn xiết chặt xương cốt, Quý Tu Uyên đau đớn, bất đắc dĩ buông Hạ Lăng ra.
Bàn về sức lực, hắn còn kém Tiết Húc một bậc.
"Thưa cô, bạn học này đột nhiên đầu óc không được tỉnh táo, xin phép cô cho em dẫn cậu ấy ra ngoài hít thở không khí."
Tiết Húc thấy Quý Tu Uyên buông tay Hạ Lăng ra, cũng không lập tức buông cậu ta ra, mà hướng chủ nhiệm lớp nói.
Sau đó, hắn kéo Quý Tu Uyên ra khỏi lớp, tư thái giống như đem rác ném ra ngoài vậy.
"Không phải A Húc định đánh Tu Uyên đấy chứ?" Chu Gia Giang ngồi ở dãy ba, lo lắng sốt ruột, quay đầu hỏi Từ Hàn ngồi ở phía sau.
Đều là anh em cùng nhau lớn lên, cậu không hy vọng bọn họ vì một người con gái mà trở mặt nhau.
Từ Hàn làm như không liên quan tới mình, nhàn nhạt nói: "Sớm hay muộn cũng xảy ra thôi."
Quý Tu Uyên có ý với Hạ Lăng, cũng không phải một ngày hai ngày.
Hạ Nhiễm Nhiễm hâm mộ hai tay chống cằm nâng mặt, "Được hai soái ca vì mình mà vung nắm đấm, Hạ Lăng có thể tự hào cả đời, vì sao mình không gặp được chuyện tốt như vậy."
Từ Hàn lạnh lùng liếc nhìn, chỉ một câu đã khiến cô phải câm nín, "Bởi vì họ không thích cậu."
Hạ Nhiễm Nhiễm: "......" Một phát trúng tâm.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Tiết Húc kéo Quý Tu Uyên tới chỗ khuất cầu thang, hiện tại đang là giờ học, bốn bề vắng lặng.
"Cậu mẹ nó có phải có bệnh rồi không, ngay trước mặt tôi dám khi dễ muội muội tôi, muốn tìm chết sao?"
Tiết Húc giận đến muốn nổ phổi, cau mày, ném cậu ta thật mạnh lên tường, nắm chặt nắm tay, hung hăng tính tặng cho cậu một đấm.
Quý Tu Uyên thế nhưng lại không phản kháng, khi cú đấm sắp chạm tới, cậu mới nhẹ nhàng nói một câu: "Tớ thích cô ấy."
Thanh âm có chút mơ hồ.
Nắm tay đột nhiên dừng lại ngay trước mũi cậu, yên lặng bất động.
Tiết Húc thấp giọng đồng tử hơi co lại, "Cậu nói ai?"
"Đương nhiên là Hạ Lăng rồi, còn có thể là ai." Quý Tu Uyên cười, mắt đào hoa nhìn hắn, mặt dày hỏi: "Cho nên cậu có thể nhường cô ấy cho tớ không? Nhà tớ cũng rất hoan nghênh cô ấy tới ở."
Tiết Húc trầm mặc, nắm đấm đang ngưng ở giữa không trung không chút do dự, hung hăng nện xuống bên má phải cậu ta.
Hắn lạnh lùng nhìn người đang ngã trên mặt đất, thu lại nắm đấm: "Cậu quả nhiên có bệnh."
Quý Tu Uyên không có tức giận, cũng không đứng dậy, không thèm để ý đến vết máu trên khóe môi, ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn hắn cười, liếm môi nói: "Cậu sao phải tức giận đến vậy, lúc trước tớ nói muốn theo đuổi cô ấy, cậu đã nói không quan hệ gì tới cậu."
"Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, hồi nhỏ cậu cả ngày đi theo sau tớ gọi tớ là ca ca, sao giờ không gọi nữa?"
Tiết Húc cười lạnh, ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ áo đem cậu ấn ở trên tường, khớp xương ngón tay nổi rõ đầy gân xanh, "Cậu không nhìn lại xem bản thân mình thế nào? Đừng có nổi lên mấy suy nghĩ bậy bạ với cô ấy, nếu không tớ đánh chết cậu!"
"Tớ thật sự thích cô ấy." Quý Tu Uyên ngữ khí rất nhẹ, lại kiên định, "Tớ chưa từng có cảm tình với ai như vậy, tớ thề sẽ đối tốt với cô ấy."
Cậu dừng một chút, nhìn Tiết Húc, chân thành nói: "Ca, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, coi nhau như huynh đệ, trước giờ vẫn luôn coi ca là ca ca, lúc trước ca có thể vì Từ Hàn mà cách xa Nhiễm Nhiễm, vậy sao không thể nhường Hạ Lăng lại cho đệ?"
Tiết Húc mặt trắng bệch.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Không sai, đúng là như vậy, hồi nhỏ, bởi vì hắn sinh trước mấy tháng, liền tự cho mình là anh cả của nhóm, có cái gì ngon cái gì hay đều sẽ nhường cho bọn họ.
Chính là chỉ có mình Tiết Húc biết, hắn khi đó, do quá cô đơn, không thể không dùng đến vật chất để lôi kéo sự chú ý của bọn họ.
"Không có khả năng."
Dù vậy, Tiết Húc vẫn một mực cự tuyệt, không có chút do dự.
"Tớ không thể đưa cô ấy cho cậu, cậu chết tâm đi."
Quý Tu Uyên trào phúng, "Vì cái gì, không phải cậu chỉ coi cô ấy là em gái thôi sao?"
"Đương nhiên không phải chỉ là em gái." Tiết Húc nhàn nhạt nói: "Hiện tại tớ vừa là ba, vừa là người giám hộ của cô ấy."
Hắn buông lỏng tay, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, ánh mắt ghét bỏ, "Cậu như vậy, đừng nghĩ chạm được vào một sợi tóc của con gái tôi."
Quý Tu Uyên trầm mặc, cứ như vậy ngồi im một lúc, hắn còn tưởng rằng đối phương đã thông suốt, còn sợ là bản thân nghĩ nhiều.
"Được thôi, vậy thì dựa vào bản lĩnh đi."
Cậu nhún vai, vịn tường đứng lên, phủi bụi trên người, cười nói: "Cậu có đồng ý