Nữ sinh ngồi bên cạnh thật ra cũng không khó gần lắm, có lẽ tính cách của Hạ Lăng và Khương Tư Nhu khá hợp nhau, hai người rất nhanh liền trở thành bạn bè.
Mới đầu Hạ Lăng nói chuyện, cô ấy sẽ có chút khẩn trương, nói chuyện lắp bắp, từ tốn, sau này phát hiện Hạ Lăng thật sự không ghét mình, mới dần dần mở lòng, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, thấy Hạ Lăng chưa có sách giáo khoa, liền chủ động kéo đến cho cô xem cùng.
"Cám ơn." Hạ Lăng cười nói.
"Không có gì, tớ là người phải nói lời cảm ơn mới đúng, cũng rất lâu rồi không có ai nói chuyện với tớ." Khương Tư Nhu vội vàng xua tay, mặt có chút ửng hồng.
Cô thật sự cảm kích Hạ Lăng.
Trước kia không phải là không có ai ngồi cùng bàn, chỉ là mỗi khi các bạn ấy nhìn đến những dòng chữ trên bàn kia, tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng nhất định không dễ chịu, đến ngày hôm sau sẽ trực tiếp nói với chủ nhiệm xin đổi chỗ ngồi, dần dà, cô trở thành học sinh bị cô lập trong lớp.
Sau khi trải qua tiết học đầu tiên, Hạ Lăng cuối cùng cũng hiểu vì sao thầy Thôi lại nói bầu không khí học tập của lớp này không tốt, chỉ là không tốt thôi sao? Phải nói là kém vô cùng.
Kiếm một học sinh nghiêm túc nghe giảng cơ hồ không có, nào là nằm ra bàn ngủ, nào là chơi điện thoại, nào là đọc tiểu thuyết, còn có người cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Mà giáo viên đứng trên bục giảng như người mù, đối với bầu không khí bên dưới coi như không thấy, tự mình nói qua một lượt bài học, sau đó phủi mông một cái liền rời đi.
Hạ Lăng cảm thấy, muốn ở trong lớp này kiếm thành tích, sợ là so với lên trời còn khó hơn.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Trừ điều đó ra, cô còn chú ý tới, mỗi khi mình cùng Khương Tư Nhu giúp đỡ nhau chuyện gì thì xung quanh sẽ có người nhìn qua, ánh mắt sắc như dao phi đến đâm vào mặt cô, khiến trong người cảm thấy không thoải mái.
Hạ Lăng bình tĩnh không thèm để ý, bất luận trước kia Khương Tư Nhu ở trong lớp là người như thế nào, hiện tại cô ấy chính là bạn cùng bàn, cũng là người bạn đầu tiên của mình ở trường.
Hết tiết một, Thôi Đỗ Thần gọi Hạ Lăng đến phòng làm việc nhận đồng phục và sách giáo khoa, cười cổ vũ cô: "Học hành cho tốt, thầy rất xem trọng em, tin tưởng em nhất định có thể bước ra khỏi lớp này."
Hạ Lăng dở khóc dở cười gật đầu, "Em chỉ có thể cố hết sức mà thôi."
Không biết vì sao thầy ấy lại tin tưởng mình đến vậy.
Bất quá không cần thầy nhắc nhở, cô cũng sẽ cố gắng học tập, cơ hội được đến trường không dễ, cô cảm thấy rất trân quý.
Tóm lại, đây là con đường duy nhất giúp cô thay đổi bản thân.
***
Giờ học buổi sáng kết thúc rất nhanh, Khương Tư Nhu dẫn Hạ Lăng đến nhà ăn ăn cơm.
Là trường tư, kinh tế của Hoa Đức rất dồi dào, xây hẳn ba nhà ăn, mỗi nhà ăn đều có những món ngon khác nhau, nơi họ muốn đến chính là nhà ăn số 2 cách tòa nhà dạy học gần nhất.
Nhà ăn số 2 là nơi có diện tích lớn nhất, tuy chỉ có một tầng nhưng nóc nhà được thiết kế theo kiểu mái vòm khiến không gian trở nên rộng rãi hơn, trang hoàng lộng lẫy, bên trong đồ ăn cũng rất phong phú.
"Nghe nói nhà ăn số 2 đầu bếp đều là tinh anh trong giới ẩm thực được nhà trường đặc biệt mời từ bên ngoài đến, hương vị ngon vô cùng, chỉ là hơi đắt." Khương Tư Nhu ở trên đường giới thiệu nhà ăn cho Hạ Lăng.
"Đắt?" Hạ Lăng tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy như mất miếng thịt, "Đắt là bao nhiêu?"
"Uhm... Để tớ tính thử xem, nếu gọi một món mặn một món chay, ít nhất cũng phải mất hai mươi tệ." Khương Tư Nhu suy nghĩ một chút nói.
"..." Hạ Lăng yên lặng nhìn cô không nói lời nào.
Không nghĩ đến cô ấy nhìn bên ngoài rất giản dị, vậy mà lại là người có tiền.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Cậu hiểu lầm rồi." Khương Tư Nhu nhìn nét mặt của cô liền biết cô đang nghĩ gì, ngại ngùng giải thích: "Tớ quê ở nông thôn, trong nhà cũng không có nhiều tiền, chỉ là thành tích đầu vào của mình không tồi nên được nhà trường đặc cách, không chỉ miễn phí hoàn toàn học phí, còn bao ăn ở, trường học mỗi tháng đều cấp cho mình một thẻ ăn 2000 tệ."
"Thật tốt." Hạ Lăng từ trong nội tâm tỏ ra hâm mộ.
"Cái này có gì tốt."
Khương Tư Nhu kỳ quái nhìn cô một chút, người có thể vào Hoa Đức học, phần lớn đều là người có tiền, huống chi Hạ Lăng là được chuyển đến, có thể thấy bối cảnh gia đình không đơn giản, trong lòng cô sớm đã coi Hạ Lăng là tiểu thư nhà giàu.
"Bây giờ cậu có muốn đi làm thẻ cơm không? Đóng 100 tệ được chọn 30 món, sau này chỉ cần hàng tháng nộp tiền vào là được, rất tiện lợi."
Hạ Lăng trầm mặc một hồi, hỏi: "Nhất định phải đóng 100 tệ mới được làm thẻ sao?"
"Đúng vậy." Khương Tư Nhu nói: "Phí làm thẻ cũng phải mất 20 tệ, ngoài ra còn có tiền cơm."
"Vậy là vẫn tính."
Hạ Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, bất giác nắm chặt ví tiền trong túi quần, tính toán một hồi, thêm vài xu lẻ, tổng cộng chỉ có 56 tệ.
Đây là toàn bộ số tiền cô có trong người.
Hạ Trác Quần từ lúc mang cô về Hạ gia, cũng không có đưa phí sinh hoạt, cô cũng không có mặt mũi mở miệng xin tiền.
Xem ra sau này phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Khương Tư Nhu cũng không hỏi nhiều, dẫn Hạ Lăng tiến vào nhà ăn số 2, hiện tại chính là giờ cao điểm, Hạ Lăng ngước mắt trông qua, xung quanh đều là người, chật ních từ cửa vào.
"Tiết Húc! Tớ nhìn thấy Tiết Húc!"
Một người trong đám đông hưng phấn hô lên.
"Cậu ấy thật sự về trường học rồi sao, tớ còn tưởng là tin giả."
"Chân phải của cậu ấy hình như chưa khỏi hẳn, vậy mà còn đến trường lên lớp, khó trách thành tích học tập tốt như vậy."
"A! Cậu ấy đang đi về hướng chúng ta kìa!"
Bên cạnh có mấy nữ sinh kích động trò chuyện bàn luận không dứt.
Hạ Lăng theo ánh mắt của các cô nhìn qua, liền thấy được Tiết Húc.
Hắn không mặc áo khoác đồng phục, chỉ mặc một cái áo sơmi trắng, cao gầy đứng trong đám người, những nam sinh bên cạnh chỉ càng làm tôn lên vẻ đẹp trai của hắn.
Thiếu niên cao lớn vững chãi, dung mạo trắng như tuyết, vẻ đẹp không gì sánh nổi, chỉ là thần thái có chút lãnh đạm.
Nếu như trước kia cô thấy hắn như một ngọn lửa, thì bây giờ tựa như một khối hàn băng, động tác biếng nhác, cao ngạo tự phụ, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có một biểu cảm dư thừa nào, tay giấu trong túi quần, khí chất nam thần tăng lên gấp bội.
Hừm, nếu cái chân phải kia lúc đi không bị khập khiễng, có khi sẽ còn tiêu soái hơn.
Hạ Lăng có chút buồn cười.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Quả thật là Tiết Húc, tớ đến nhà ăn nhiều lần như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được cậu ấy ở đây." Khương Tư Nhu cũng sợ hãi than một câu.
"Cậu cũng biết hắn?" Hạ Lăng ngạc nhiên hỏi.
"Dĩ nhiên, cậu ấy rất nổi tiếng." Khương Tư