Đang mải cắm đầu viết liền dừng lại, Sở Dao có chút kinh ngạc.
Chu Vọng thế mà lại chọn giải bài 10?
Trong lớp cũng không có người nghi vấn, ngược lại vẫn đang nghiêm túc nghe giảng.
Chỉ có Đường Phi quay đầu lại nhìn cô, tiện thể phun ra một chữ, a ——
Âm cuối kéo dài, để Sở Dao nhịn không được ở sau lưng cho cậu ta một nắm đấm.
Đây là bài cuối cùng giảng trong tiết này, trên bảng đã được viết kín lời giải, Chu Vọng đem bảng lau sạch, sau đó tại một góc bảng giảng tiếp bài 10.
Hai con hươu nhỏ lại một lần nữa cảm giác thấy, động tác của Chu Vọng tựa hồ đều dẫn dụ cô suy nghĩ tiến về phía trước, làm cô mê mẩn không tự chủ mà rơi vào, đến khi lấy lại tinh thần thì phát hiện Chu vong đang nghiêm mặt nhìn.
Mải suy nghĩ mà không để ý, Chu Vọng đang nhìn đánh giá cô.
Giống như là cảm ứng được, Chu vọng uốn ngón trỏ gõ lên bảng đen vài cái, ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục giảng bài.
Sở Dao liếm liếm bờ môi, gạt đi ý nghĩ trong lòng chú tâm nhìn lên bảng nghe giảng.
Chu Vọng giảng bài này đặc biệt chi tiết, không bỏ qua từng bước nào thậm chí còn nói định nghĩa với khái niệm bên cạnh.
“ Chu Vọng cậu giảng bài này chi tiết vậy, mấy bài trước khó như vậy cũng không thấy cậu giảng chi tiết như thế.” Rốt cục cũng có một bạn học đứng lên hỏi.
Chu Vọng mặt không đổi sắc, chỉ vào đồng hồ trên tường nói, từ giờ đến lúc tan học vẫn còn sớm, tớ liền chọn một bài tương đương với trình độ thi của những năm về trước giảng chậm một chút cũng như là khảo nghiệm kiến thức cơ bản.
“ Những vấn đề khác nếu cậu còn chưa hiểu thì cứ hỏi, tớ có thể giải thích lại.” Câu nói cuối cùng của Chu Vọng rất hoàn hảo, làm mọi người không thể nhìn ra cái gì, dù chỉ là một sơ hở nhỏ nhất.
“Oa……” Sở Dao nhịn không được mà kinh ngạc.
Chỉ có Đường Phi quay đầu lại nhìn cô: “Chậc chậc chậc ——” lại bị Sở Dao không lưu tình đấm một cái.
Các bạn phía dưới không còn vấn đề gì nữa.
Chu vọng nhìn quanh lớp một vòng, nói: “còn mấy phút nữa là tan học, mọi người sửa lại những bài đã làm sai, tìm thêm những bài không hiểu đến chiều thứ sáu tuần này chúng ta lại tiếp tục giải.”
Cả lớp không ai nghi ngờ gì Chu Vọng hết, sau khi thông báo cho mọi người xong liền đi xuống bục giảng.
Sở Dao lật lại những bài cô làm sai, lần trước cô cũng không xem lại, gần đây đầu óc cô có hơi lơ đãng trong việc học tập, Sở Dao có chút phiền muộn.
Vui vẻ qua đi chỉ còn lại trống rỗng vô tận, Chu Vọng vẫn không thay đổi gì, thế nhưng người thay đổi nhiều nhất lại là cô, trong lòng nhịn không được cảm thấy trống rỗng, làm sao cũng không hết được.
Bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác đến khi tan học đi ra khỏi cổng trường mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu nhìn về phía trường học, cổng trường mở rộng, đám người đi ra đi vào, Sở Dao bỗng nhiên cảm thấy mê muội.
Cô đi đến phía dưới cây đại thụ, nhịn không được mà lắc lắc đầu.
“ Tiểu Dao, để anh đưa em về nhà?” Chu Ngự đã thay đồng phục, trên người mặc bộ quần áo màu đen, hòa lẫn với bóng cây dưới đất.
Sở Dao có chút không rõ, nói: “không cần.”
“ Chu Vọng đâu? sao không đi cùng em.” Chu Ngự đi phía sau cô, nghiêng đầu nhìn.
“Không cần anh quản.” Sở Dao bước nhanh đi lên phía trước.
“Không phải bạn học sao, sao lại không thể đi cùng.” Chu Ngự lầm bầm nói.
“Lo tốt chuyện của anh đi đã.” Sở Dao dừng chân, “tôi thật không hi vọng từ trong miệng của anh gọi tên Chu Vọng.”
“ Em hiểu rõ Chu Vọng, hay là người anh này của hắn hiểu rõ hắn hơn.” Chu Ngự đứng đối diện nhìn chằm chằm Sở Dao, tim cô đập có chút nhanh.
“ Tôi tự có suy nghĩ của mình.” Sở Dao bước nhanh đi lên phía trước, “ đừng có đi theo tôi, đồ lưu manh.”
Lời Chu Ngự nói hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Sở Dao, cô vẫn đối sử với Chu Vọng giống như trước kia, nhưng chỉ là ở sâu bên trong có một thứ gì đó thay đổi mà chính cô cũng không nhận ra.
Về đến nhà, trong nhà không có người, lần trước cô về nhà bắt gặp cha mẹ cãi nhau đã cách đây vài ngày, cô dường như đã quá quen thuộc với tình trạng về nhà không có người, lên lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vào nhà ngồi tựa trên ghế salon, toàn bộ thân thể cuối cùng cũng có thể buông lỏng, trong nhà không có ai cãi lộn, toàn bộ phòng khách chỉ có một mình cô.
Gần tới kì nghỉ hè, đơn đặt hàng đồ len bắt đầu tăng mạnh, công việc trở lên bận rộn hẳn, cha mẹ cũng không có thời gian lo lắng cho cuộc sống thường ngày của Sở Dao.
Như vậy cũng tốt, Sở Dao lại cảm thấy không tệ chút nào, chí ít trong nhà hiện tại thật yên tĩnh.
Mê mê man man ngủ thiếp đi, toàn thân Sở Dao nhũn ra, đến giờ ăn cơm cũng lười, trực tiếp tiến vào giấc ngủ.
Trong mộng tựa hồ xuất hiện cảnh cha mẹ đang cãi nhau, nhưng cô ở bên cạnh lại đang điên cuồng bật cười.
Đang chìm trong cảm giác vui sướng, có một bàn tay cầm chặt tay cô kéo cô chạy về phía ánh sáng, trong lòng cô tràn đầy vui sướng, khi nhận ra chủ chân của bàn tay kia là Chu Ngự, Sở Dao vội vàng giãy giụa, một giây sau lại xuất hiện hình ảnh của Chu Vọng.
Hắn điên cuồng xé rách sách vật lý của mình, nhìn cô hét to: “ Sở Dao, chúng ta không có tương lai, chúng ta cái gì cũng không có.”
Sở Dao cố gắng chạy theo hướng Chu vọng, muốn ôm hắn, an ủi hắn, nhưng từ đầu đến cuối đều dậm chân tại chỗ, Chu Ngự ở phía sau mặt không đổi sắc mà kéo áo cô lại, nói: “ Sở Dao, em muốn đi đâu?”
“Lên xe đi.” Chu Ngự khởi động xe, thúc giục Sở Dao.
“ Tôi không lên! Chu Vọng!!”
Sở Dao bỗng nhiên bừng tỉnh, trên trán đều là đổ mồ hôi, sau đó cô hắt hơi một cái, lau lau cái mũi, tìm khối khăn tay xoa xoa.
Thật kỳ quái, cô sao lại có giấc mơ như thế? Chắc gần tới kỳ thi cuối kỳ, nhất định là áp lực học tập quá lớn.
Mở tủ lạnh ra chắc vẫn còn đồ ăn Vương Ngọc Châu