Sở Dao đi học sớm như thường lệ.
Chu Vọng ngồi bên cạnh cũng vậy, ánh nắng ban mai chiếu lên chàng thiếu niên, bóng lưng in lên mặt bàn, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Điều này khiến Sở Dao nhớ đến cậu bé thiên tài trong phim, xung quanh cậu mọi thứ dường như đều vô hình, một mình cậu chìm vào thế giới cô đơn của riêng mình.
Sở Dao nghĩ thầm, cậu ấy đến sớm hơn mình.
Thật ra Chu Vọng có được những thành tích ưu tú ấy không chỉ nhờ vào tài năng mà có cả nỗ lực nữa.
Cấp 3 là lứa tuổi vẫn còn ham chơi, nhưng từ trước đến nay Sở Dao chưa từng thấy Chu Vọng chơi bời, cậu không chơi game, cũng không chơi đùa cùng các bạn trong lớp, chỉ yên lặng ngồi làm đề, như thể xung quanh cậu chẳng có ai.
Thế nên Sở Dao hâm mộ Chu Vọng, mỗi khi cô lười biếng lại nhìn cậu, ý nghĩ chán chường lập tức bị dập tắt.
Sở Dao bước đến, lặng lẽ đặt chiếc ô lên bàn Chu Vọng.
Chu Vọng nhìn qua, thấy chiếc ô trên bàn, cậu khẽ cười, “Cậu đến sớm thế.”
“Cậu còn đến sớm hơn đấy, này, sữa chua.” Sở Dao lấy ra chai sữa chua giống hãng hôm qua.
Sở Dao không quen nhận đồ của người khác, nhưng trong lòng cô, chai sữa chua này không chỉ là báo đáp mà còn là bí mật giữa cô và Chu Vọng.
“Này, cậu đừng nghĩ linh tinh, tớ vừa mua sáng nay đấy, chai hôm qua cậu đưa…” Sở Dao dừng một chút rồi nói tiếp.
“Uống ngon lắm.”
“Cảm ơn cậu nhé.” Chu Vọng nói rồi lại tiếp tục làm đề.
Trong tiết Ngữ văn, giáo viên dạy môn này là cô giáo trung niên rất hài hước, cô thích để học sinh thảo luận trong tiết học, cô nói để mở rộng hiểu biết.
Các bạn trong lớp đều là học sinh, tầm nhìn và suy nghĩ giống nhau, coi như là … trao đổi học thuật.
Tuy cô giáo không phải là giáo viên chủ nhiệm của lớp 11-1 nhưng lại làm tất cả những điều mà giáo viên chủ nhiệm nên làm.
Các nhóm nhỏ thảo luận về kế hoạch tương lai, Sở Dao và Chu Vọng ngồi bàn trước, quay xuống nói chuyện.
Đường Phi cầm quyển sách ngữ văn che nửa mặt, buôn chuyện: “Hai người các cậu đứng nhất nhì ban tự nhiên, chắc ba mẹ hai cậu tự hào lắm ha?”
“Cậu học hành chăm chỉ thì có thể vào top 10 đấy, lần nào cũng bị điểm môn Văn kéo xuống, trong lớp còn nói chuyện riêng.” Sở Dao nói đùa.
Lớp 11-1 là lớp chọn ban tự nhiên, nhà trường phân lớp dựa trên điểm số, 50 bạn đầu tiên sẽ được vào lớp chọn, vì thế nên bạn nào cũng học giỏi cả.
Các môn khác của Đường Phi điểm khá tốt, chỉ có Ngữ văn và Tiếng Anh là kém hẳn, bị tụt lại phía sau.
“Vậy lần sau tôi hỏi bài cậu thì đừng từ chối nhé.” Đường Phi ngỏ ý.
Sở Dao còn chưa kịp đồng ý thì cậu bạn thân nói trước: “Môn Văn và Tiếng Anh phải học nhiều thì mới nhớ lâu được, chỉ hỏi thôi thì có ích gì?”
“Nè Chu Vọng, tôi không hỏi cậu.” Đường Phi cố ý nhìn Sở Dao, trên mặt mang theo ý cười không rõ, ai cũng biết cậu ta có ẩn ý.
“Có gì thì cậu cứ hỏi tôi nhé.” Sở Dao hào phóng đáp, cô huých tay vào người Chu Vọng, sắc mặt cậu lạnh nhạt, chỉ nhìn cô một cái.
Hết giờ thảo luận, giáo viên gọi thành viên của các nhóm xem thảo luận được những gì.
Chu Vọng xoay bút, cậu xem đáp án câu cuối phần đọc hiểu ngữ văn, nghe thấy cô giáo gọi mình, cậu đứng dậy.
“Em? Em không có khát vọng gì lớn lao,” Chu Vọng cười nhẹ, ánh mắt trầm xuống, hình bóng cô gái bên cạnh hiện lên ở khóe mắt, giọng nói như ly soda mùa hè, “Em chỉ mong mình sẽ đỗ vào một trường đại học tốt, sống ở thành phố mà em thích, được ở với người em yêu đến hết đời.”
Câu trả lời của Chu Vọng rất táo bạo, bọn học học cấp 3, chủ đề yêu đương rất nhạy cảm, cậu lại nói như vạch trần bí mật bị giấu kín, thể hiện tình yêu thầm kín cuồng nhiệt ở tuổi thanh xuân.
Sở Dao nghe Chu Vọng nói, cô nhìn cậu.
Cô cũng vậy.
“Cô cảm thấy ý tưởng của bạn Chu Vọng rất đặc biệt, hiện tại người trẻ tuổi nào mà chẳng muốn kiếm tiền làm giàu, nhưng Chu Vọng lại chỉ muốn dành phần đời còn lại ở bên cạnh người mình yêu, y ông cụ non ấy.”
Cô giáo Ngữ Văn tuy không còn trẻ nhưng rất lại cởi mở, đồng tình với câu trả lời của Chu Vọng.
Trong lớp vang lên tiếng cười rộn rã.
Chu Vọng không cười nữa, sắc mặt cậu nghiêm túc, ngồi xuống.
Lúc nào Chu Vọng cũng thế, cậu không giống những người khác, cố tình tách bản thân ra khỏi đám đông.
Sở Dao không hiểu nổi, nhưng chỉ cần cô và cậu có suy nghĩ giống nhau, vậy là đủ rồi.
Ánh mắt hai người chạm nhau, như có luồng điện chạy qua, Sở Dao vô thức tránh đi, nhưng cô lại nhìn cậu lần nữa.
Chỉ cô và cậu mới hiểu ánh mắt đó nghĩa là gì.
Hết tiết Ngữ Văn, Đường Phi cầm sách Tiếng Anh đi hỏi bài Sở Dao, cô không chơi nữa, nghiêm túc giảng bài cho cậu ta.
Không giống như môn Vật Lý, Sở Dao giỏi tiếng Anh nhất.
Thấy kiến thức quen thuộc và dễ hiểu, cô càng giảng càng hăng, chỉ hận không thể nhét cả quyển sách vào đầu Đường Phi.
“Câu hỏi này không phải nên chọn C à?” Đường Phi ủ rũ nói, “Dùng thì quá khứ với mệnh đề chính, sao lại là thì hiện tại?”.
“Không phải, cậu …” Sở Dao định nói.
“Nhìn trạng ngữ ở mệnh đề chính là ra.”
Chu Vọng nói, không biết cậu đứng đấy từ khi nào, Sở Dao và Đường Phi chăm chú nhìn sách nên không để ý.
Ánh mắt Chu Vọng xen lẫn khinh thường, cậu gấp sách lại, “Vào lớp rồi đấy.”
Nói xong, cậu hất tay, vứt quyển sách lên bàn.
“Nhìn bộ dạng chua ngoa của cậu ta kìa, chậc chậc, Chu Vọng, cậu sợ người khác không nhìn ra quan hệ giữa hai người là như thế nào à?” Đường Phi không sợ chết, cậu ta nói, thấy