Đến nghỉ hè, các học sinh lại chuẩn bị bắt đầu học bù, căn bản không có nhiều ngày nghỉ, kỳ thi cuối kì chấm dứt trường học cho học sinh nghỉ một tuần, rồi sắp lịch học bù.
Sở Dao cũng không mong đi chơi, liền cự tuyệt lời mời của Lý Hiểu Hiểu, cô đến cửa hàng của Châm Chức hỗ trợ, đây là người quen của Vương Ngọc Châu nên khi cô đến là được nhận luôn.
Thời tiết ngày càng nóng, lượng người thường tập chung đi vào buổi sáng hoặc là chạm vạng tối thẳng đến nửa đêm, vào kỳ nghỉ đơn đặt hàng cũng tăng nhiều lên.
Vương Ngọc Châu khéo tay, không làm quần áo, chỉ làm một ít chi tiết nhỏ, chủ yếu là để thích ứng dần dần về sau sẽ chuyển thành thợ chính, ngẫu nhiên cũng có khách muốn đặt may theo mẫu, lúc này cứ căn cứ vào tình huống mà thiết kế theo ý thích của khách.
Cửa hàng khai trương được mấy tháng, lượng khách ra vào cũng tương đối, gần đây cửa hàng mới lắp thêm điều hòa, mấy hôm nay thợ đang lắp ráp.
Vương Ngọc Châu bị thương đến xương cốt tuy rằng cũng không phải nặng, nhưng để khôi phục hoàn toàn ít nhất cũng phải nửa tháng.
Sở Dao uống nước nghĩ lại những đơn hàng gần một tháng vừa rồi, sau đó hỏi: “ Mẹ, mấy ngày nay cha có trở về không?”
Vương Ngọc Châu đi vào trong phòng đang lắp điều hòa, không quay đầu lại trả lời: “ Mẹ cũng không biết, mấy ngày nay đều ở trong tiệm, chưa có về nhà.”
“Vâng.” Sở Dao gật gật đầu, từ trên bàn lấy một viên kẹo ăn, hương vị ngọt ngào.
“Tiểu Dao, trên đường đi tớ nhìn thấy một quán mới, nhưng vẫn chưa thấy mở cửa.” Lý Hiểu Hiểu rất có hứng thú, “ hôm nào chúng mình vào xem đi.”
“Không được a, cửa hàng kia chắc vừa mới mở, còn phải tu sửa, trang trí, đợi đến khai trương ít nhất cũng phải nửa năm.” Sở Dao lật xem mẫu hàng mới.
“Chúng ta cũng không thể đợi đến khai trương, sắp thi cuối cấp, nghe nói nhà trường chỉ cho nghỉ hè một tuần, càng đừng nói là nghỉ tết.” Lý Hiểu Hiểu ảo não, ngó đầu lại xem cùng.
“Vậy đợi thi xong rồi chúng mình đi, cũng không vội.” Sở Dao nhìn chằm chằm vào một tờ hàng mẫu đến xuất thần.
Đây là một cái váy màu lam tuyết, cổ áo đính thêm một cái nơ hình con bướm màu hồng nhạt.
Hàng mẫu của người đến đặt thường là hàng chuẩn đem đến, được sự cho phép mới bắt đầu bỏ ra chụp ảnh trưng bày làm hàng mẫu.
“Cái này rất đáng yêu a.” Lý Hiểu Hiểu cũng để ý tới một bộ, “ nhưng như thế nào chỉ có một bộ quần áo?”
Sở Dao chỉ chỉ ngón tay lên mặt, “ Này cũng rất tốt, làm xong cũng không có khách nào giống nhau.”
“Phải không, hy vọng tớ có vận khí tốt hôm nay có thể nhìn thấy mèo nhỏ mặc nó.” Lý Hiểu Hiểu nói, “ dì thật là khéo tay, nếu có thời gian tớ cũng muốn học tập tay nghề của dì.”
“ Được a, khi nào cháu tới dì cũng đều hoang nghênh.” Vương Ngọc Châu cười cười đi tới, nhìn nhìn: “ Quần áo ở đây toàn được để mấy tháng mới có người đến lấy, khách hàng chủ yếu là học sinh đang bận học hành, nhưng đều đã trả tiền rồi.”
“Phải không…” Sở Dao sờ sờ lên khóe môi nói.
“Tiểu Dao, con đi mua một ít kem về, hôm nay thật nóng, thợ nắp điều hòa cũng rất vất vả.” Vương Ngọc Châu nói.
Sở Dao: “Vâng.”
Đi không xa là có nhà bán đồ ăn vặt, Sở Dao cũng rất quen thuộc, thường xuyên mua đồ ở đây, người bán hàng cũng đều biết cô.
“Dao Dao, mẹ cháu lại muốn mua đồ gì à?” Ông chủ chào hỏi.
“Chú, cháu tới mua một hộp kem.” Sở Dao cười nói, lấy túi sách ra trả tiền liền chuẩn bị trở về.
“Nghe nói các cháu thi xong, liền được nghỉ.” ông chủ nói.
Sở Dao nói: “Cháu sắp phải thi lên lớp 12 cũng không được nghỉ nhiều.” Người không biết thường cảm thấy nghỉ đông và nghỉ hè là học sinh đều giống nhau được đi chơi không nghĩ là sắp sửa thi lên đại học là thời gian khó nhất, phải ôn tập thường xuyên, không được nghỉ ngơi.
“ Cháu ngoại của chú cũng sắp thi vào lớp 12, nhưng mỗi ngày đều chạy loạn khắp nơi, cũng không quản được.” thở dài một hơi, một bộ dáng không lên thân.
“Cháu nào có?”
Thình lình xuất hiện một giọng nam, thanh âm trầm khàn.
Sở Dao nghe tiếng nhìn lại, phía sau quầy là một thiếu niên đang nằm chân gác lên ghế, nghiêng đầu, chiếc quạt thổi làm sợi tóc hắn hỗn độn, cả người đều trong trạng thái thoải mãi thích ý.
Thiếu niên mở mắt ra, nhìn Sở Dao mở miệng cười hỏi, “Chào nha.”
Chu Ngự lười biếng dựa lưng vào ghế, hai con ngươi sáng trong, mang theo bộ dáng giảo hoạt thích ý nhìn cô.
“Anh, cũng ở chỗ này a?” Sở Dao có chút ngoài ý muốn.
Người này kỳ quái, như thế nào đi đầu cũng gặp được.
Buổi tối hôm đó có lẽ cô thực sự say rồi mới có thể tùy ý Chu Ngự dẫn đi ăn cơm, ăn xong lại còn ngang ngược muốn hắn cùng mình đi tản bộ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cũng không biết chính mình đã nói ra những gì, cũng không rõ ràng lắm Chu Ngự nghe xong biết được bao nhiêu.
Hiện giờ cô chỉ thấy Chu Ngự quả thự giống bọn lưu manh ở trường.
“Nha, các cháu quen nhau sao? Cháu trai này của chú thật sự là quá kém, khi cùng mẹ cháu nói chuyện mẹ cháu thường xuyên khen ngợi cháu, đâu giống như Chu Ngự, suốt ngày cà lơ phất phơ không có bộ dáng đàng hoàng.” Ông chủ thấy hai người quen nhau, càng phàn nàn nhiều hơn.
Thường xuyên qua lại của hàng của Châm Chức, Sở Dao cư nhiên lại không biết tiệm tạp hóa này lại là chú của Chu Ngự.
“Bạn học mà thôi.” Sở Dao nhàn nhạt nói, “Thúc thúc, cháu đi về trước.”
“Từ từ.” Chu Ngự đứng dậy, đem trong tay để lên bàn, “ Anh đi cùng em.”
Kỳ thật cũng chỉ có vài bước, cũng không có thời gian nói chuyện, nhưng hiện giờ cô chỉ cảm thấy sau lưng đi theo một nguồn nhiệt, thậm chí còn nóng hơn với mặt trời bên trên.
Rõ ràng hắn luôn là đi đằng sau mình, mà lại thường xuyên có thể xuất hiện trong tầm mắt.
Đi đến trong tiệm, cô mới biết là mình hiểu sai ý của hắn.
Chu Ngự kéo áo bên trong thò ra đầu con