Lớp trưởng thấy cô đi thong thả, liền thúc giục nói: “ Sở Dao nhanh lên, lớp chúng ta cũng không thể tiếp ứng so với lớp khác cũng chậm hơn!”
Sách, vì cái gì cũng muốn phân cao thấp ở phương diện này.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lý Hiểu Hiểu đứng ở trong đội ngũ, hai tay đang làm động tác cổ vũ, trong đội phải phảng phất ở trận sau phải cố gắng thắng.
“Nha, uống nước đi.” Sở Dao đưa qua chai nước.
Bên cạnh không có ghế, Chu Ngự ngược lại ngồi bệt dưới đất, duỗi thẳng bàn chân, ngẩng đầu nhìn Sở Dao.
Vài giây lúc sau, nhận lấy chai nước, dùng sức thở dài.
Sở Dao không nhịn cười ra tiếng, “ anh cũng đừng quá thương tâm nha, chỉ cần tận lực là được rồi.” Cô còn chưa gặp qua tình trạng Chu Ngự u buồn như vậy, nhìn trông khá là buồn cười.
“Có một câu nói như thế nhỉ, thượng đế đóng cửa này của ngươi sẽ mở cho ngươi một con đường khác.” Chu Ngự vặn chai nước, một hụng uống hết nửa chai.
“Thượng đế cho ngươi đóng cửa lại, nhất định sẽ vì ngươi mở ra một phiến cửa sổ.” Sở Dao nói.
“Các ngươi là học sinh tốt, cửa sổ chắc là đầu óc đi, cửa kia ý là tứ chi?”
Sở Dao sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được, lại càng thêm buồn cười: “ Không có việc gì, nhất định có thể thắng, yên tâm đi!”
“Đây là em nghiêm túc sao?” Chu Ngự hỏi.
Sở Dao bị hỏi ngược lại, “Ân, đây là xem trọng chính anh.” Tin hay không thì thùy, dù sao chính cô cũng không tin được, chỉ vì cổ vũ nên nói vậy thôi.
“Em thử đoán xem, nếu trận sau cố gắng hết sức thì khả năng thắng có cao không?” Chu Ngự lại hỏi.
“Tôi cảm thấy……”
Sở Dao cố tình dừng lại một chút, Chu Ngự bị hấp dẫn mà nghiêm túc chờ đợi đáp án.
“Đều không thế thắng.” Sở Dao nói.
Chu Ngự trợn trắng mắt, vừa lúc trọng tài thổi còi, liền chạy thẳng ra sân, đầu cũng chưa từng quay lại nhìn.
Trận bóng rổ chia làm hai trận vòng đấu loại và trận chung kết, ngày hôm nay chơi hai trận, nếu trận này thua thì cả lớp có thể yên tâm trở về học tập.
Lý Hiểu Hiểu đã chuyển sang đồ ăn vặt khác, kéo Sở Dao một lần nữa ngồi cùng nhau.
“Dao Dao, vừa rồi tớ đã cổ vũ, nói chuyện cậu đoán được nói gì không?”
“Bọn họ dự tính nửa trận sau có thể kéo về điểm số?” Sở Dao đoán.
“Sai!” Lý Hiểu Hiểu phản bác những lời này, “Bọn họ cùng tớ nói, trên hàng ghế bên ngoài có một em gái khóa dưới rất là xinh đẹp.”
Nói cái gì thế nhỉ?
“Hơn nữa ngày càng có nhiều em gái đến xem.”
Theo những lời này, Sở Dao nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy mấy học sinh nữ khóa dưới đang đi vào xem thi đấu.
“Này thực lực chênh lệch rõ ràng như vậy, thật không có gì để xem a.” Sở Dao nói.
“Đương nhiên là không phải, bằng không nam sinh cũng không chạy đến sân thi đấu bên canh, ở sân bên cạnh điểm số bám chặn nhau, từng trận đều là tiếng hoan hô, thật kích thích.”
Thật là không tồi, người đến sân bên này xem cơ hồ đều là nữ sinh, những nam sinh lúc trước ngồi bên ngoài đều chuyển thành những nữ sinh không quen biết.
“Tới xem Chu Ngự.” Sở Dao đến ra kết luận.
“Bằng không đâu?” Một viên đường theo bậc thang lăn xuống, Lý Hiểu Hiểu kêu một tiếng bắt đầu tìm.
“Nghe nói đội mặc áo màu lam toàn là học bá, giá trị nhan sắc cũng thật không ra làm sao…..”
“Ngươi còn ghét bỏ cả giá trị nhan sắc, ngươi đi học cũng không có đến bảng thông báo nhìn xem, tùy tiền một người đều có ảnh chụp trên bảng.”
“Nếu không phải nghe nói đội mặc áo màu lam có một nam sinh rất soái, thì chắc chẳng có ai đến xem thi đấu.”
“Dù sao cũng xem không hiểu, đến xem trai đẹp cũng được.”
Sở Dao yên lặng ngồi nghe nữ sinh bên cạnh nói.
Chắc ở đây cũng chỉ có mình cô quan tâm đến điểm số sao?
Đột nhiên một nữ sinh hét chói tai, Sở Dao nhịn không được mà bị dọa một hồi.
“Dao Dao cậu nhìn không? Chu Ngự vừa rồi ném vào một quả! Ngọa tào tuyệt đẹp!” Lý Hiểu Hiểu kinh hô ra tiếng, “Nếu không phải nơi này có thầy cô cũng xem, tớ ước gì được cầm di động vào chụp.”
Bên cạnh đã có lớn mật nữ sinh bắt đầu chụp ảnh.
“Phải không?” Sở Dao vừa rồi đang ngẩn người, tự nhiên là không thấy được.
Lại là một trận tiếng hoan hô, Chu Ngự từ trong trận vây của đội hồng chạy ra, ném rổ thành công.
Đội Hồng: đội Lam =25: 18.
Cư nhiên có thể rút ngắn tỉ số đến vậy.
Có vài đội viên trong đội Lam có chút không đúng, lực chút ý bắt đầu chuyển sang chỗ khác, đội viên trong đội Hồng tiến đến ép sát Chu Ngự.
Kỳ quái, điểm số lại bắt đầu kéo xa nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy đội Lam ngày càng không có sức.
“Dao Dao tớ thật sự nhìn không được,” Lý Hiểu Hiểu cũng nhìn ra không đúng, “Cậu nói gì vì Chu Ngự đi, một mình hắn có thế đem điểm số lên cao như vậy, mà thành viên trong đội chỉ nghĩ làm thế nào để thua nhanh một chút là có thể trở về học tập sao.”
Suy nghĩ của Sở Dao và Lý Hiểu Hiểu không hẹn mà cùng, nếu nói vừa rồi còn vì Chu Ngự buồn rầu mà cảm thấy khôi hài.
Thì hiện tại, cô thật sự có điểm đồng tình với Chu Ngự.
Hắn là người hiếu thắng như vây, sao chỉ vì đến trường mà chịu loại ủy khuất như này.
Cô cũng không có vui sướng gì, nhìn sắc mặt Chu Ngự trong lòng chỉ có đồng tình.
“Quá thảm quá thảm.” Lý Hiểu Hiểu nói nhỏ, “Không xem nữa, tớ chơi điện thoại một chút, cậu giúp tớ để ý giáo viên.”
Sở Dao nghiêm túc mà xem thi đấu, chỉ có thể trơ mắt nhìn rõ ràng đội Lam có cơ hội ném vào rổ mà lại cố tình hết lần này đến lần khác ném trượt, Chu Ngự bị tình trạng này mà cũng không muốn cố gắng thêm, bóng lần lượt rơi vào trong tay đội Hồng.
Đội Hồng ném vào rổ, đội Lam bên này chỉ chuyên môn ngăn cản người.
Biểu tình của Chu Ngự từ đầu đến cuối đều giống nhau, cũng không nhìn ra vui sướng hay thất vọng.
Không sao cả, ban nhất đều không coi trọng trận thi đấu này, hắn cũng không hà tất phải để trong lòng.
Suy nghĩ của hắn ngay từ đầu đã sai rồi, không nghĩ rằng ban nhất sẽ như thế, nhưng học sinh tới lớp 12 rồi thật sự không có tâm tư gì khác ngoài học tập.
Đội Hồng: đội Lam: =45: 25 Điểm số lại bị kéo ra lần nữa.
Giữa trận được nghỉ giải lao một lúc, chỉ còn một cơ hội cuối này.
Sở Dao lại một lần nữa đem nước đến cho Chu Ngự, lần này cô chủ động an ủi hắn: “ Cũng không liên quan đến anh, thắng thua không quan trọng.”
“ Chuyện này chưa bao giờ anh để ý.” Chu Ngự làm như không