Thẳng đến tiết vật lý, lực chú ý của Chu Vọng cũng chưa nhìn lên bảng.
Một người mỗi ngày chỉ chuyên chú làm đề vật lý, cư nhiên hôm nay đến tiết cũng không chịu nghe?
Sở Dao có chút lo lắng, hỏi, “Cậu làm sao vậy, nếu mệt mỏi liền nghỉ ngơi một lát, đừng tạo cho mình áp lực.”
“Tớ không có việc gì.” Như là cố tình an ủi, Chu Vọng phát giác trong tay trống trơn, cầm lại bút.
“Tớ không phải đã nói sao, cậu có chuyện gì không vui có thể nói chuyện cùng tớ, đừng nghẹn ở trong lòng…..”
Sở Dao còn chưa nói xong, sau lưng vang lên tiếng bút rơi đánh gãy lời nói tiếp theo của cô, cô quay đầu nhìn thì thấy chính là Chu Ngự khom lưng xuống nhặt lên, thấy Sở Dao nhìn hắn liền dùng ánh mắt bảo cô không cần để ý tới, cứ tiếp tục nói chuyện đi.
Cô quay đầu lại, “ Cậu cứ như vậy thực sự làm tớ có chút không vui.”
“Dao Dao, cậu không cần nói.” Chu Vọng chỉ là nhàn nhạt nói một câu.
“Cậu…..
Tính.” Sở Dao không nghĩ Chu Vọng lại nói thế.
Người bên cạnh tựa hồ ngày càng xa lạ, giống như một người máy, mỗi ngày chỉ có một nhiệm vụ là làm bài, không có một chút cảm giác gì.
Chu Vọng như vậy thật xa lạ, thậm chí làm cô có chút sợ hãi.
Buổi chiều, Sở Dao nhận được tin nhắn của Sở Chu Sơn.
【 Sở Chu Sơn: Dao Dao, cha thật sự có chút hối hận.
】
Sở Dao trong lòng nghẹn lại, không biết cha cô lại làm sao mà nhắn một câu như vậy.
Sớm biết như thế, hà tất lúc trước…, hiện tại hối hận thì có ích lợi gì?
【 Sở Dao: Chuyện này cha tìm mẹ nói chuyện đi, nói với con cũng không có tác dụng gì.】
Bên kia không hồi âm lại, Sở Dao nghĩ Sở Chu Sơn uống nhiều quá không biết lại phát điên cái gì, liền không để ở trong lòng.
Bắt đầu tiết tự học buổi tối, Sở Dao đã bị thầy chủ nhiệm gọi ra ngoài.
“Sở Dao, trong nhà trò có việc gấp, thầy đã làm đơn xin nghỉ cho trò rồi, chắc là rất nghiêm trọng bằng không sẽ không gọi xin nghỉ.” Thầy chủ nhiệm đưa tờ giấy xin nghỉ cho cô, “ Em trở về luôn đi.”
Sở Dao nhận lấy giấy, mơ mơ màng màng thu thập đồ vật.
“Xin nghỉ?” Chu Vọng hỏi.
“Ừ, trong nhà có việc gấp.” Sở Dao cất xong đồ, đem điện thoại để vào trong cặp thì thấy một tin nhắn đến từ Vương Ngọc Châu.
【 Vương Ngọc Châu: Dao Dao, con về trực tiếp tới bệnh viện, không cần về nhà.
】
Trong lòng Sở Dao căng thẳng, khoác cặp sách chạy đi ra ngoài.
Chu Ngự vốn dĩ đang chơi di động, thấy cô sốt ruột cuống quýt, liền cầm theo chìa khóa đi theo.
Tới rồi cổng trường, Sở Dao nôn nóng gọi điện thoại, đầu bên kia không có người bắt máy.
Chu Ngự dừng xe lại bên cạnh cô, nói” “Lên xe.”
Sở Dao mặc kệ trực tiếp lên xe, “Đi đến bệnh viện.”
Trên đường.
Chu Ngự đang suy đoán sảy ra chuyện gì, hắn liền cảm giác được trên eo có một đôi tay ôm lại, trong lúc nhất thời cũng không biết phản ứng như thế nào.
Cô trước kia đi xe cùng hắn đôi tay chỉ nắm chặt yên xe, cũng chưa bao giờ chạm vào người hắn.
Lần này hắn nghĩ chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng trong lòng vẫn có chút hy vọng.
Sở Dao lo lắng, cô không dám tưởng tượng đến Vương Ngọc Châu lại nằm viện, không dám suy nghĩ gì thêm, thân thể liền mất khống chế theo lúc phanh xe liền tự giác tìm đến chỗ an toàn.
Phía trước xuất hiện một con mèo chạy ngang qua đường, Chu Ngự thấp giọng mắng một câu, rồi tiếp tục đi.
Bởi vì lần phanh này, Sở Dao mới phản ứng mình đang gắt gao ôm chặn lấy eo Chu Ngự, mà đầu cũng dựa trên vai hắn.
Trong lúc nhất thời vì hành động này mà cảm thấy thẹn thùng, Chu Ngự cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Sở Dao cắn cắn môi dưới, không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn.
Chu Ngự cảm giác được sau lưng càng thêm kề sát cùng ấm áp, hô hấp càng thêm dồn đập.
Chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, cũng không thể mắng chửi người, không nghĩ tới cô lại ôm hắn.
Như thế này ai mà nhịn được a.
Tới bệnh viện, gọi điện thoại một hồi lâu đầu dây bên kia mới có người bắt máy, Sở Dao vội vã chạy đến phòng phẫu thuật.
Vương Ngọc Châu đang ngồi ghế ngoài hành lang.
“Mẹ!” Sở Dao chạy đến ngồi ở bên cạnh, “ Thế nào rồi? Cha con sảy ra chuyện gì?”
Chu Ngự đi theo cũng không đến gần, ngồi ở ghế cách một đoạn, cong eo, rũ đôi tay, thời khắc nhìn chăm chú vào bên kia.
“Đã xảy ra chuyện gì? Cha con…” Sở Dao hỏi.
“Bệnh cạnh của hàng Châm Chức có nhà đang phá, trong lúc thi công, trong công trường liền xảy ra chuyện, lúc mẹ nhận được điện thoại nói là do uống quá nhiều trượt chân ngã xuống….” Vương Ngọc Châu che mặt, vừa nói nước mắt vừa rơi.
Sở Dao có chút chết lặng, chuyện như vậy cô cũng không biết làm sao, chỉ có thể an ủi, “Mẹ, yên tâm đi, không có việc gì, cha con khẳng định không có việc gì.”
Ngồi đợi đến thẳng đêm khuya mới cấp cứu xong, bệnh viện tuyên bố các bác sĩ đã cố gắng hết sức, Vương Ngọc Châu suýt nữa té xỉu, rốt cuộc gần hai mươi năm sống chung, dù có cãi nhau thế nào thì vẫn còn tình cảm.
Sở Dao ôm mẹ đứng trước giường bệnh, chính mình lại không có biểu tình gì.
Từ nhỏ Sở Chu Sơn thường xuyên làm công bên ngoài không mấy khi ở nhà, rất ít khi chơi nói chuyện cùng cô, về sau lại đi đến thành phố khác làm công, để tránh không bị hỏi đến tiền, chậm rãi tính nết cũng trở lên kém cỏi, còn thường xuyên dựa vào rượu để quên đi chính mình.
Vương Ngọc Châu vuốt tay cô, sợ lại có chuyện gì ngoài ý muốn.
Vương Ngọc Châu nhìn cô nói: “ Dao Dao, mẹ chỉ có con thôi.”
–
Tuy rằng ly hôn, nhưng tang sự của Sở Chu Sơn vẫn là do Vương Ngọc Châu tự mình làm.
An bài xong công việc, Sở Dao ngồi trong cửa hàng Châm Chức, trong tiệm cũng không có khách.
Vương Ngọc Châu bưng cho cô một ly sữa bò, “Dao Dao, mẹ lại làm chậm trễ học tập của con rồi.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy.” Sở Dao