Buổi chiều thứ hai, các thầy cô tổ chức họp định kỳ hàng tháng nên học sinh tự học.
Chu Ngự không biết lấy từ đâu ra quyển đề luyện thi tiếng Anh, miệng cắn bút, mắt không chớp ngồi đọc đề.
Ngậm bút giống hệt cách ngậm điếu thuốc, nhìn là biết con người…
Không có tí khí chất nào mà học sinh nên có.
“Động từ không chừng thức to mặt sau cùng động từ nguyên hình, đúng không?” Chu Ngự hỏi.
Sở Dao cảm thấy tai mình có vấn đề, Chu Ngự… đang học bài à?
“Đúng hay không thế, đối với học sinh cấp ba thời gian chính là vàng là bạc đấy.
” Chu Ngự giục cô.
Sở Dao:?
“Ờ đúng đó.
” Sở Dao đáp một tiếng.
“Ò.
” giải được một câu, Chu Ngự có cảm thấy thành công đang đến gần, “Tôi cũng thông minh quá đi.
”
Tai cô chắc chắc bị hỏng rồi, không hỏng cũng phải hỏng!
Sở Dao giật giật khoé miệng, tiếp tục làm bài.
“Chậc, cậu phải cẩn thận một chút, chứ tôi chỉ cần cố gắng một chút là có thể vượt qua cậu đấy.
” Chu Ngự – người đang cố gắng thu hút sự chú ý – lên tiếng
“Cậu là học sinh à?” Sở Dao khép hờ đôi mắt, không để ý đến lời khiêu khích của Chu Ngự.
“Tôi chính là một học sinh nghiêm túc.
” Được đáp lời, Chu Ngự phấn khởi lấy đồ từ trong túi quần ra.
Thẻ lấy nước, thẻ cơm, thẻ học sinh, cái gì cần có đều có hết.
“Được, thế thì cậu cố lên.
” Sở Dao thuận miệng cổ vũ một câu.
Chỉ một tuần thôi, tuần sau Chu Vọng sẽ trở về, cô có thể chịu đựng, không sao hết.
Bộ đề luyện bị lật thêm vài trang, Chu Ngự gãi đầu, không chọn được đề mình thích.
“Đề này không được, đề này cũng không được,” Chu Ngự lật hết bộ đề, “Tôi mua phải bộ đề khó đúng không nhỉ? Đây là bộ đề cho học bá làm à?”
“Sở Dao, cậu xem hộ tôi đi.
” Chu Ngự đẩy bộ đề sang phía Sở Dao.
Sở Dao liếc mắt sang nhìn, tiếng Anh bắt buộc 2.
“Bắt buộc 2, đây là sách lớp 10, hiện tại là kỳ hai lớp 11.
” Sở Dao giải thích, “Cậu mua sai rồi, nếu cậu muốn đuổi kịp tiến độ thì phải mua bắt buộc 4, nhưng mà cũng vừa hết tuần trước rồi.
”
“Hả? Thế là tôi phí 30 tệ à?” Chu Ngự tỏ vẻ chán đời.
Sở Dao khó hiểu nhìn cậu, không thể nào hiểu nổi trong đầu cậu nghĩ gì.
“Mua đề tiếng Anh thì mua bộ đề luyện hoặc mua đề thi trắc nghiệm mô tả đề thi thật, câu hỏi trùng với sách giáo khoa.
” Sở Dao lấy ra một quyển mô tả đề thi, đổi sách cho Chu Ngự, “Đây, làm cái này.
”
“Được.
” Trước khi mở sách, Chu Ngự nhìn chằm chằm cây bút đen trên tay mình vài giây, “Sở Dao, cậu có bút chì không? Sách của cậu tôi không thể viết bút mực vào được.
”
“Không sao đâu” Sở Dao hừ lạnh một tiếng, khinh thường tên lưu manh giả danh tri thức này, “Quyền này tôi làm xong rồi, chỉ cần cậu không vẽ lung tung vào sách là được.
”
Chu Ngự: …Là cậu suy nghĩ nhiều.
Cũng vì ấn tượng đầu tiên quá sâu, nên từ trước đến nay Sở Dao chưa từng coi cậu là học sinh.
Giống như thật sự chăm chỉ, mãi cho đến khi tan lớp tự học buổi tối, Chu Ngự vẫn ôm quyển đề thi tiếng Anh, không có biểu hiện dừng lại.
Đúng là rất chăm chỉ, nếu không phải nhìn thấy số trang trên bộ đề vẫn còn là trang số 5 thì Sở Dao đã tin là thế rồi.
Quên đi, dù sao cũng không hi vọng quá cao vào việc học được.
Tan học, Chu Ngự không có sách nên không cần dọn dẹp, cũng không vội đi về, ngồi im một chỗ.
Sở Dao cất đồ vào cặp sách xong rồi đi ra khỏi lớp.
“Sở Dao, tôi có xe, để tôi đưa cậu về.
” Chu Ngự tung tăng chạy theo.
“Tôi không cần cậu đưa về.
” Sở Dao đổi hướng, tránh Chu Ngự.
“Không phải, tôi đang đoán có phải lúc tan học Chu Vọng cũng nói như vậy với cậu hay không?”
Không biết có phải Chu Ngự cố ý nhắc tới hay không, nhưng cũng thành công làm bùng lên cơn giận của Sở Dao.
“Cậu cũng xứng so sánh với Chu Vọng à? Cầm mấy tờ giấy, mấy cái bút mà cũng đòi ra dáng học sinh à?”
Chu Ngự liên tục quấy rầy cô, thậm chí ngồi ở chỗ Chu Vọng, cô vẫn có thể chịu được, nhưng nếu Chu Ngự so sánh mình với Chu Vọng thì Sở Dao không thể bình tĩnh được.
“Cậu coi thường tôi?” Chu Ngự chớp mắt, bất đắc dĩ nhìn sang hướng khác.
“Tôi không khinh thường cậu, tôi chỉ cảm thấy không ai có thể so sánh được với Chu Vọng.
” Sở Dao tự tin, không ai có thể so sánh được với Chu Vọng, “Chu Ngự, tôi đối tốt với cậu, là vì cậu là anh của Chu Ngự, chỉ như thế mà thôi.
”
Chu Ngự nhất thời không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng vào mắt cô.
Sở Dao không nhìn ra nổi trong đôi mắt kia mang theo cảm xúc gì.
Mèo Ragdoll đang nằm trên bậc thềm bên cạnh, lúc này đã đi lại đây, cắn ống quần đồng phục của Sở Dao.
Sở Dao cúi đầu, tránh sang bên trái một bước, nhẹ nhàng kéo con mèo ra.
Hành động này giống như giáng một đòn xuống Chu Ngự, ban ngày còn thích mèo con như vậy, hiện tại lại vì cậu mà không thích nữa.
“Được.
” Chu Ngự cong lưng bế mèo của mình lên, nhàn nhạt cất lời, “Về nhà.
”
Chu Ngự nói với chú mèo, sải bước rời đi.
Sở Dao nhìn theo bóng dáng của Chu Ngự, không rõ câu nói kia là nói với mèo hay nói với mình.
Về đến nhà Sở Dao đi thẳng về phòng, hôm nay Vương Ngọc Châu bận việc ở cửa hàng đan móc, đêm nay không về nhà, sau khi đi đến phòng bên cạnh lấy chìa khoá, Sở Dao nhanh chóng đi rửa mặt.
Quyển bài tập tiếng Anh của Chu Ngự được Sở Dao cất ở trong cặp sách mang về nhà, đề luyện tiếng anh này rất mới, phù hợp để ôn thi đại học.
Sở Dao định một vài ngày nữa sẽ lấy ra để ôn tập một chút.
Bộ đề này không nhiều lắm, có thể làm xong rất nhanh, nhưng đêm nay Sở Dao lại có tâm sự, bình thường nửa tiếng có thể làm xong, hôm nay một tiếng trôi qua vẫn chưa hoàn thành.
Làm xong bài tập, Sở Dai lấy điện thoại vào khung