Sau nửa tiếng đồng hồ Đàm Mạt chỉ đường lung tung loạn xạ, Lạc Hàm dừng xe ở ven đường.
“Em! Xuống xe!”
“…”
Hai tay Đàm Mạt nắm chặt dây an toàn, cô kiên trì …. Không xuống.
Lạc Hàm ép sát người cô, ngữ khí bức người: “Rốt cục em ở đâu? Tiểu khu nào? Hoặc chí ít em cũng phải nói cho tôi biết tên đường. Chứ em đừng bảo tôi phải quẹo phải, quẹo trái …. Ok? Hay là em ở đâu em cũng không biết?”
Không gian xe chật chôi, Đàm Mạt ngồi suy nghĩ, cô muốn được bình tĩnh, ngàn vạn lần không để lộ ra chuyện cô sống ở đại viện.
Về trễ, việc này không tốt.
Ngoài ra, cô hiểu thân phận con ông cháu cha không nên để nhiều người biết. Thế nhưng, ngoại trừ nơi cô ở gọi là Đại viện Quân khu, thì cô thật sự không thể biết được còn cái tên nào khác chỉ nơi ở của Tư lệnh và Chính ủy.
Có con đường nào gần gần khu cô ở không?
Ngồi do dự cả buổi trời, cô đành lên tiếng: “Xuống xe cũng được … nhưng anh có thể gọi giúp tôi chiếc taxi!”
Lạc Hàm nheo mắt, một luồng khí nguy hiểm ập đến.
“Đàm Mạt! Bây giờ em có hai lựa chọn: một là xuống xe”, anh nhìn về phía cô, nhìn sâu vào đáy mắt Đàm Mạt không thể phán đoán được tâm tình của anh, “Hai, tôi xách em xuống xe.”
Đàm Mạt thận trọng cân nhắc thiệt hơn, từ từ tháo dây an toàn: “Ừm! Lạc Hàm, anh bảo trọng …” Bây giờ bỗng nhiên cô ngộ ra một điều, khi Mộ Hà nói với cô hai từ ‘bảo trọng’ thì tâm trạng khi ấy của cô ta là gì: đó là một câu chúc - Chúc cậu đừng phạm lỗi trước mặt tớ!
Đến khi bị muỗi gần sắp khiêng đi mất, Đàm Mạt mới bắt được xe.
“Sư phụ, Đại viện Quân khu!”
Sư phụ lái xe liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp, líu lưỡi: Con ông cháu cha chính gốc đây!
Lạc Hàm thật ra chưa lái đi xa, đợi đến khi Đàm Mạt lên taxi, anh mới bám theo đằng sau. Chờ đến khi cô bước xuống, đi về phía anh lính gác cửa nói gì đó, rồi tiến vào đại viện … Lạc Hàm mới rõ ràng … Vì sao cô sống chết cũng không nói rõ mình ở đâu.
Đàm Mạt … Đàm …
Trong não ngay lập tức vơ vét toàn bộ những ‘vị quan lớn’ họ Đàm … Thì ra, là cháu của Đàm Tư lệnh.
Lạc Hàm gõ gõ nhẹ tay lên bánh lái: nhiệm vụ lần này giao cho Đàm Mạt là chuẩn không cần chỉnh.
Mấy ngày liên tiếp được rèn luyện ở cường độ cao, rốt cục Đàm Mạt đã rèn được khá ổn trò blackjack. Ngày mai sẽ khởi hành đi Macao. Đàm Mạt ngồi trong phòng thu dọn đồ đạc, một vài bộ lễ phục ba mẹ vừa mua cho cô, nhu yếu phẩm …
Đàm Mạt suy nghĩ một chút, quyết định gọi cho Lạc Hàm. Mấy ngày trước, Lạc Hàm rất tự nhiên lấy điện thoại của cô, lưu số của anh ở phím tắt số 1, với lý do rất chính đáng: chúng ta phải duy trì liên lạc chặt chẽ.
“Alo!” Thanh âm trước sau vẫn trong suốt, man mát.
“À! Tôi là Đàm Mạt!”
“Tôi biết!” Trên màn hình có hiển thị tên, “Chuyện gì?”
“Tôi muốn hỏi một chút, đi Macao cần thiết mang theo đồ gì không?”
Muộn như vậy đánh thức anh vì vấn đề cỏn con này, Lạc Hàm vuốt trán, giọng lạnh lùng: “Mang theo sự thông minh của em. Còn nữa, nhớ tám giờ sáng ngày mai tập trung ở cao ốc CC, không được trễ. Ngắt máy!”
Đây chính là cuộc trò chuyện qua điện thoại lần đầu tiên của Lạc Hàm và Đàm Mạt, đơn giản vài câu, chưa đầy một phút đã kết thúc.
Đàm Mạt rất đúng giờ, tám giờ sáng đã có mặt tại cao ốc CC.
Lạc Hàm đã đến, anh nghiêng người tựa vào chiếc Bentley màu bạc, một thân âu phục đen, khí chất lãnh đạm, cao ngạo, thỉnh thoảng trượt trượt màn hình điện thoại, xem ra anh rất thích đọc tin tức trên điện thoại di động.
Đàm Mạt kéo chiếc vali nhỏ tiến tới, ngày hôm nay cô mặc một chiếc váy đen, từng đường may rất tinh tế, nhìn sơ là biết hàng hiệu của Ý. Da cô trắng như sứ, mái tóc dài được bện lại phía sau, xương quai xanh hoàn mỹ khiến cô trông đẹp như một đóa phù dung, xinh đẹp không thể chạm đến, cao quý, khí chất tao nhã.
Lạc Hàm quét mắt nhìn cô một cái: “Lên xe!”
Người lái xe không phải Lạc Hàm mà là Tiêu Triết, cô và Lạc Hàm ngồi ghế sau.
Đàm Mạt tối qua ngủ chập chờn nên trên đường ra sân bay cô hơi buồn ngủ, đưa mắt nhìn cảnh vật trôi qua trước mắt, hai mắt nhíu lại. Cũng may trước khi ngủ gật bọn họ đã đến sân bay.
Trong lúc lái xe, Tiêu Triết đã chú ý đến dáng vẻ mơ mơ màng màng của Đàm Mạt. Ở Đàm Mạt toát lên một luồng khí chất không ai dám đến gần; thế nhưng, dáng vẻ lại thu hút đáng yêu, trái tim của anh ta ở một nơi sâu thẳm nào đó nhẹ nhàng hé mở.
Lạc Hàm kéo vali đi phía trước, Đàm Mạt lơ mơ đi theo sau, dưới làn váy đen đôi chân thon dài trắng hồng càng thêm chói mắt.
Tiêu Triết nhìn hai người bọn họ đi qua khu kiểm tra an ninh, trong lòng anh ta ngầm hạ quyết tâm: tuy anh ta biết một người con gái như Đàm Mạt rất khó theo đuổi, nhưng có Lạc Hàm hỗ trợ, anh ta nhất định sẽ có ưu thế hơn mấy tên tiểu tử trong Cục cảnh sát.
Đàm Mạt không ngờ lại được ngồi ở khoang hạng nhất, đội hình sự thật sự có tiền.
Đàm Mạt rất hài lòng: “Anh nói xem có phải chúng ta được đãi ngộ hơi cao không?”
Lạc Hàm liếc nhìn cô hờ hững, từ ‘hơi’ của cô dùng cũng thật thỏa đáng: “Là chính tôi đổi thành khoang hạng nhất”, sau đó ném cho Đàm Mạt một ánh mắt mang hàm ý ‘Tôi mà lại ngồi khoang phổ thông hoặc khoang thương vụ à’, rồi đeo tai nghe, nhắm mắt định thần.
Cô tiếp viên hàng không đầy chuyên nghiệp nhìn Lạc Hàm một chút, rõ ràng gương mặt cô ta ửng đỏ. Cô ta đưa chăn cho Đàm Mạt, nhỏ giọng nói bên tai Đàm Mạt: “Chị ơi, bạn trai của chị rất đẹp trai, hai người thật xứng đôi!”
Đàm Mạt khẽ cau mày, chính nghĩa lên tiếng: “Ngại quá, anh ấy là Boss của tôi!” Cô tiếp viên hàng không ngơ ngác bỏ đi. Đàm Mạt cho rằng thân là thuộc hà cần phải có nghĩa vụ chăm sóc tốt cho Lạc Hàm, cô đắp chăn cho anh.
Nhìn anh an tĩnh nhắm mắt, cô ngẫm nghĩ nếu như Lạc Hàm không xấu miệng thì phải chăng anh sẽ đáng yêu hơn một chút xíu. Tuy nhiên, quên đi, Lạc Hàm ngoại trừ thông minh, cô chẳng thấy ‘soái’ ở chỗ nào cả. Soái ca, định nghĩa này với Đàm Mạt thật sự còn rất mơ hồ, hơn nữa cũng chẳng liên quan gì đến cô. Suy nghĩ một chút, cô cũng mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Lạc Hàm chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ đến việc phải xử lý anh choàng tỉnh, mở laptop, trên vả vai đột nhiên trễ xuống. Nghiêng đầu phát hiện Đàm Mạt tựa trên vai anh ngủ rất say.
Cô ngủ say đến mức nào đây …
Lạc Hàm nhẹ nhàng nâng thẳng đầu Đàm Mạt, ngón tay anh tiếp xúc làn da cô, lành lạnh, mềm mềm. Nhìn Đàm Mạt ngoan ngoãn ở yên vị trí, Lạc Hàm khẽ cười.
Rất ngoan, rất nghe lời.
Trước mặt anh là tư liệu của FBI trong vụ án trước đó và tư liệu liên quan đến vụ án lần này, anh vừa mở ra, lần thứ hai, bả vai lại xịu xuống.
Mái tóc dài của Đàm Mạt chạm vào bàn tay anh. Khuôn mặt trắng nõn, nhỏ