——Nếu cậu không chịu giúp, mình sẽ hét lên "L là Lục Lộc".
Phải hét lên mọi người mới biết được.
Nhìn cô vẻ mặt tươi cười, giọng nói ôn nhu, nụ cười nhẹ nhàng, nhìn không ra dáng vẻ hung hăng chút nào.
Lần này uy hiếp thành công rồi.
Ký túc xá của Lục Lộc ở gần đây.
Ngay khi cửa được mở ra, Lục Lộc ném cho Hoàn Nhĩ một đôi dép, để lại lời nhắn "Đừng có động đậy", rồi bước vào phòng bên trong.
Hoàn Nhĩ đứng ở cửa, sững sờ.
Quả nhiên đãi ngộ của thực tập sinh bí mật cùng các cô không giống nhau.
Chưa kể ba người ở riêng, còn có phòng luyện tập riêng.
Có tiếng nước chảy ào ào trong phòng.
Chắc là Lục Lộc đang tắm.
Hoàn Nhĩ ngồi trên ghế sô pha một lúc, cô mệt mỏi vì chờ đợi nhưng người vẫn chưa chịu ra.
Sao tắm lâu thế...!
Hoàn Nhĩ đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Phòng tắm nằm trong phòng.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm đồng thời mở ra –
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hoàn Nhĩ lập tức sững sờ.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Lục Lộc rõ ràng như vậy, không đeo kính, không trang điểm.
Mái tóc đen buông xõa mềm mại, những giọt nước trượt dài trên tóc, vầng trán và gò má, làn da trắng mịn không một chút tì vết, đôi mắt thanh mảnh nhanh nhẹn, đôi môi mỏng hồng hào, thật đẹp, như một bức tranh.
Những người được lựa chọn theo tiêu chuẩn tuyển chọn khắt khe nhất của công ty thực sự rất hoàn hảo.
Chỉ cần mặt mũi thôi là đủ để hạ gục tất cả mọi người.
"Làm sao?" Giọng nói của Lục Lộc trong trẻo mà lạnh lùng, Hoàn Nhĩ phục hồi lại tinh thần.
"Tôi không phải nói cậu đừng náo sao? Đi ra ngoài!" Lục Lộc xoay người nói.
Cậu không thích bị nhìn như thế này, một chút cũng không.
"Chị Thư Tâm nói mình trắng, nhưng khả năng cậu còn trắng hơn." Một giọng nói trong trẻo và tươi cười vang lên trong phòng.
Tựa hồ còn có chút hân hoan.
"Vậy nên cậu đẹp nhất, mình chưa thấy ai đẹp hơn cậu."
Hoàn Nhĩ khen một cách chân thành, điều này thực sự xuất phát từ trái tim cô.
"Mình có thể mượn phòng tập của cậu được không?" Cô hỏi.
Lục Lộc vẫn quay lưng về phía cô không lên tiếng.
"Một, hai, ba." Hoàn Nhĩ duỗi ngón tay ra và đếm ba.
Lục Lộc vẫn không trả lời.
Hoàn Nhĩ không chút do dự xoay người bước vào phòng tập.
"Được rồi, coi như cậu đồng ý."
Lục Lộc nắm lấy khăn tắm bên người, tùy tiện vắt lên đầu, lau hai lần.
Bất giác, cậu nhìn vào trong gương.
Đó là một gương mặt mà cậu không thường xuyên nhìn thấy, vừa quen vừa lạ.
Âm thanh mềm mại lại vang lên bên tai cậu: "Không ai đẹp hơn cậu."
"Đại nam nhân, đẹp trai thì có ích gì chứ."
Lục Lộc khinh thường lẩm bẩm.
Màn hình điện thoại đang bật, ngón tay Hoàn Nhĩ trượt lên trượt xuống.
Thật sự không biết phải làm gì.
Hoàn Nhĩ đứng dậy, nhìn bóng lưng Lục Lộ đang ngồi trên sô pha, khóe môi cong lên, cô nhanh chóng chạy tới.
"Lục Lộc, lại giúp mình một chút."
"Không có cửa đâu." Lục Lộc trực tiếp từ chối.
Vừa ở bên ngoài uy hiếp cậu còn chưa tính, hiện tại cậu không có tâm tư cùng cô so đo, bây giờ ở chỗ của cậu, cậu chính là trời.
"Mình sẽ tham gia kỳ thi thực tập sinh vào tháng tới, nhưng mình không biết nên chọn cái nào.
Cậu có thể giúp mình được không?" Hoàn Nhĩ tiến đến trước mặt cậu.
Cô tự động bỏ qua những gì cậu nói vừa rồi sao?
"Dù sao cậu cũng vừa lúc nhàn rỗi." Cô cười kéo cánh tay của cậu, khó khăn kéo Cậu đi vào phòng luyện tập.
"Chỉ cần một lúc thôi, sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của cậu."
Hoàn Nhĩ nói xong liền kéo cánh tay của cậu vào phòng luyện tập.
Trước khi vào công ty, Hoàn Nhĩ đã chọn một vài bài hát, nhưng cô vẫn luôn do dự.
Mỗi người một cảm giác, không ai giống ai.
Chỉ trong nửa giờ, cô nhảy xong từng bài một.
Mồ hôi nhễ nhại.
Lục Lộc vẫn lắc đầu.
Trên làn da trắng như sữa có mồ hôi trong vắt, bết tóc trên trán chảy xuống hai bên má.
Hoàn Nhĩ thở hổn hển, cô hỏi: "Cậu thấy bài nào hay?"
"Nếu làm như vậy thì cậu sẽ không bao