Trừ bỏ vài diễn viên quần chúng, Lâm Táo chính là người nhỏ tuổi nhất trong đoàn phim "Thủy tiên", cũng là người duy nhất không qua đào tạo.
Ngay khi cô bày ra thiên phú diễn suất của mình, vừa chịu khổ lại chịu khó, toàn bộ đoàn phim đều bị cô làm cho ngạc nhiên.
Phùng Siêu là người từng cho rằng Lâm Táo chỉ là cái bình hoa di động, một người mới chỉ từng đóng vai phụ đều có thể diễn tốt như vậy, hắn cũng được coi là diễn viên lâu năm, nếu không giáo huấn Lâm Táo, chẳng phải ngày nào cũng sẽ mất mặt trước mọi người? Phùng Tiêu tuy rằng nhan sắc không bằng những tiểu thịt tươi, nhưng từ nhỏ đã kiêu ngạo, kiêu ngạo đến nỗi không chịu nhận mình đã thua.
Vì thế, khi biết đoàn làm phim nghèo này có lẽ sẽ không thể nổi tiếng, hắn liền tính toán chỉ tùy tiện diễn một chút để kiếm tiền thù lao, bây giờ cũng bắt đầu nghiêm túc nghe đạo diễn chỉ đạo, buổi tối cũng luyện diễn đến hơn 12 giờ.
Nữ phụ số 2 Đường Tú Vân vì hiểu lầm Lâm Táo dựa vào thân thể để được Đặng đạo, Tôn Khánh Văn ưu ái, tự giác mình với người ta không phải cùng một loại người, nhanh chóng làm quen với mấy người nữ phụ khác.
Hiện giờ hiểu lầm được gỡ bỏ, Đường Tú Vân lúc Lâm Táo có cảnh quay đều nhiệt tình cổ vũ, lập tức chuyển đến trận doanh của Lâm Táo cùng Tần Lộ, một bên cùng Lâm Táo làm bằng hữu, một bên cũng bày ra thực lực tốt nhất của bàn thân.
Diễn viên lớn tuổi hơn, Tôn Khánh Văn diễn suất vẫn phát huy phi thường ổn định, những lão diễn viên khác thấy những người trẻ tuổi kia một người so với một người đều cùng nhau tranh đua, bất tri bất giác cũng bị cảm nhiễm, diễn gian xảo giống gian xảo đến nỗi người người muốn mắng, diễn bà lão nhà bên hiền hòa, từ ái ánh mắt cũng tràn ngập yêu thương nhìn Lâm Táo.
Ngay cả người cầm máy quay muốn nghỉ ngơi một lát, nhìn thấy Lâm Táo xách theo một thùng nước ra sức chạy nhanh, hai cánh tay đều dùng sức đến trắng bệch, hắn liền cố gắng kiên trì tiếp tục.
Vì khẩu hiệu "Mọi người trong đoàn phim chính là người một nhà, vì một bộ phim tốt cùng nhau nỗ lực!", ai cũng nghĩ nhất cử nhất động của mình đều bị mọi người xem trong mắt, ai còn không biết xấu hổ mà lười biếng?
Vì mang đến không khí như vậy mà Lâm Táo chẳng những được Đặng đạo cùng Tôn Khánh Văn yêu thích mà mỗi người trong đoàn làm phim cũng vô cùng thân thiết gọi cô là Thủy tiên.
Chỉ có duy nhất nữ phụ số 1 Phương Mân vẫn như cũ chán ghét Lâm Táo, cũng may, cô ta đóng vai nữ phụ ác độc cũng ghen ghét với Thủy tiên, từ đó, Phương Mân cơ hồ là diễn xuất phát ra từ bản thân, đem nữ phụ hâm mộ lẫn chán ghét nữ chính diễn đến vô cùng sinh động.
Đại đa số mọi người đều không biết chân tướng, sôi nổi khen Phương Mân kỹ thuật diễn tốt.
Phương Mân có khổ cũng không nói nên lời, chỉ có thể nghẹn khuất trong lòng.
"Thủy tiên" cảnh quay chủ yếu ở sông nước.
Suy xét đến vấn đề nhiệt độ, Đặng dạo tính toán ngay trước tháng 10 tiết trời Giang Nam còn ấm áp, sẽ quay xong các cảnh diễn trên hồ.
Vì kinh phí hữu hạn, phần lớn đều dành cho mấy cảnh chiến tranh, Đặng đạo yêu cầu các diễn viên phải tự mình diễn không được dùng thế thân.
Hơn nữa, bởi vì nơi quay cảnh trên nước giá thuê rất cao, Đặng đạo liền tìm một địa phương cách khu phim trường 15km, nơi này có môt đầm nước, mấy ngày nay đoàn phim đều quay ở đây.
Hôm nay muốn quay cảnh Thủy tiên chèo thuyền đưa nam chính qua sông, kết quả nam phụ là một hoa hoa công tử cũng lên thuyền.
Đoàn phim mời một người chèo thuyền chuyên nghiệp đến dạy Lâm Táo cách chèo.
Lâm Táo học rất nghiêm túc, rất nhanh liền nắm rõ kĩ xảo, chỉ là việc này tương đối phí sức, khi quay cô còn phải thể hiện ra mình chèo thuyền thật nhẹ nhàng.
Cây trúc dùng để chèo thuyền dài nhưng vô cùng nặng, Lâm Táo luyện tập hơn 1 giờ, lòng bàn tay đều bị cọ sát đến đỏ bừng.
"Cảm giác thế nào?" Đặng đạo ngồi trên thuyền quay hỏi cô.
Lâm Táo đứng trên thuyền nhỏ, một tay cầm cây trúc, một tay hướng ông ra dấu "ok"
Ba diễn viên chuẩn bị vào chỗ, cảnh quay bắt đầu.
Phụ cận đầm nước có mấy ngôi làng nhỏ, nghe nói có đoàn phim tới nơi này quay phim, rất nhiều người rảnh rỗi trong làng cũng đến xem náo nhiệt.
Một chiếc ô tô màu đen chậm rãi ngừng bên cạnh đầm nước.
"Ông chủ, có xuống xe không?" Hàn Luật thấp giọng hỏi.
"Không cần." Mạnh Hoài An hạ cửa sổ xe bên cạnh xuống.
Xung quanh đập nước non xanh nước biếc, hoàn cảnh không tồi, bên cạnh các thôn dân khe khẽ nói nhỏ, Mạnh Hoài An trực tiếp nhìn về phía giữa đầm nước.
Nơi đó có 3 con thuyền nhỏ, một thuyền là của diễn viên, một cái là của đạo diễn cùng nhân viên công tác, còn một cái là của nhân viên cứu hộ.
Điều kiện quay chụp đơn sơ, rất phù hợp với bối cảnh niên đại của bộ phim.
Mạnh Hoài An mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Lâm Táo trên thuyền.
Cô vẫn mặc trang phục giống trên ảnh chụp, chỉ là thay đổi thành màu mận chín, đuôi tóc tết thật dài rơi ở trước ngực.
Cô chèo thuyền, động tác rất thành thạo, một nam nhân dáng vẻ lưu manh đứng bên cạnh không biết đang nói cái gì, tười cười rất đáng khinh.
Lâm Táo một bên đẩy thuyền, mặt mang mỉm cười.
Quay chụp lúc dừng lúc tiếp tục, hoa hoa công tử duỗi tay muốn sờ cằm thủy tiên, Thủy tiên dáng người linh hoạt ngửa ra phía sau, đồng thời cây trúc trên tay phá nước bay lên, ở giữa không trung đập trúng lưng của hoa công tử, đập hắn đến lảo đảo, lắc lư một phen rồi rơi vào trong nước.
Cốt truyện thực sảng khoái đến cảnh đẹp ý vui, nhưng khi quay lại rất khó khăn.
Kỹ xảo lúc Lâm Táo ngửa người ra sau là cô phải mượn lực tay để đẩy cây trúc lên, tư thế phi thường xinh đẹp.
Đặng đạo lên thuyền diễn viên giảng diễn, ông đứng sau người Lâm Táo, bảo cô trước ngửa người ra sau.
Lâm Táo tim đập thực nhanh, thuyền không ngừng lay động, cô đứng ngay đầu thuyền, vốn dĩ đã rất khó nắm chắc cân bằng.
Hơn nữa, trước đây cô cũng từng học bơi lội, nhưng cũng không quá thuần thục.
Nhìn thấy thuyền của nhân viên cứu hộ, Lâm Táo yên lặng cổ vũ cho chính mình, sau đó, cô chậm rãi ngửa người ra sau.
Tay cô run rẩy đến lợi hại.
Đặng đạo bình tĩnh chỉ đạo: "Lâm Táo, độ mềm dẻo của cơ thể cô rất tốt, hãy tưởng tượng cô đang ở nhà tập yoga, trong tay không cầm đồ vật gì, cô chỉ làm một động tác ngửa người ra sau.
Lâm Táo hít sâu một thời, trên đầu trời xanh mây trắng, cô thử căng cánh